Ngày mười sáu tháng mười một, tết vạn thọ, đây
cũng là sinh nhật ba mươi lăm tuổi của Nguyên Xương đế. Tháng trước có
một trận tuyết lớn, Nguyên Xương đế vốn định hủy bỏ thọ yến lần này
nhưng Lễ bộ đã bắt đầu chuẩn bị từ nửa năm trước, thọ lễ từ các nơi cũng đã được vận chuyển về kinh thành trước khi có trận tuyết này. Thế nên
thọ yến không phải nói hủy là có thể hủy được.
Sáng sớm, sau khi Văn Khanh chuẩn bị sẵn sàng, nàng lập tức đi gặp mặt Triệu Oản. Thỉnh thoảng hoàng đế cữu cữu lại gọi nàng vào cung ở, lần này ở
trong cung đến nửa tháng, thế là hoàng hậu dứt khoát bảo nàng ở lại qua
Tết vạn thọ.
Hoàng hậu Vương thị rất thích Văn Khanh vì nghe nói Văn Khanh có dáng dấp
giống nữ nhi mới nửa tuổi đã chết non của nàng. Nàng thương yêu Văn
Khanh như con gái ruột của mình, thật sự không kém Nguyên Xương đế là
bao.
Không thể
không nói, số mệnh của Vệ Văn Khanh cực kì tốt, trên có hai đại nhân vật sủng ái, dưới có cha mẹ, tổ phụ, bá phụ, bá mẫu cùng mấy vị đường ca
thương yêu, nếu không có gì ngoài ý muốn, chắc chắn sẽ một đời vinh
sủng, chỉ là đáng tiếc...
Thọ yến bắt đầu vào giữa trưa, tuy nam nữ ngồi tách nhau ra nhưng cũng
không cố ý tránh mặt, vì vậy, Văn Khanh liếc mắt một cái đã trông thấy
thế tử của Hoài Nam Vương - Triệu Yến ở phía đối diện. Có thể làm nam
chính, khuôn mặt của hắn chắc chắn không tầm thường, chẳng qua khuôn mặt đẹp trai kia giờ phút này đang căng thẳng, thần sắc lạnh lùng, một bộ
người sống chớ lại gần.
Dường như phát hiện có người đang dò xét, hắn giương mắt nhìn lại, ánh mắt
sắc bén như kiếm bắn ra. Chắc chắn Văn Khanh sẽ không để người ta phát
hiện ra dễ dàng như vậy. Nàng nhanh chóng thu hồi ánh mắt trước khi hắn
kịp phát hiện, rồi đàng hoàng tám chuyện cùng với mẫu thân.
Triệu Yến liếc nhìn một vòng cũng không tìm được người nhìn trộm hắn, cuối
cùng ánh mắt hắn dừng lại trên người của Hoài Nam Vương phi Thôi thị.
Trong mắt hắn hiện lên tia sáng tối tăm, bàn tay trong ống tay áo rộng
thùng thình không nhịn được nắm lại thành quyền. Đáng hận! Nữ nhân này
đã hại chết mẫu thân, hiện tại lại còn muốn xuống tay với hắn! Phụ thân
đối với việc này mặc kệ không hỏi, trong lòng ông ta chưa từng coi hắn
là con trai, tiện chủng mà nữ nhân kia sinh ra mới là bảo bối trong lòng ông!
Lần này
Thôi thị thế nhưng thừa dịp hắn đi đến nhà cữu cữu, phái người ám sát
hắn! Nếu không phải được cứu kịp thời, hắn đã thật sự phải đi gặp mẫu
thân rồi!
Nghĩ
tới đây, Triệu Yến bỗng nhiên nhớ tới cặp mắt xinh đẹp kia, trong bóng
tối không thấy rõ dung mạo của nàng, chỉ có cặp mắt sáng như sao trời
khiến hắn nhớ mãi không quên.
Văn Khanh cười nhạo, nàng không cần đoán cũng biết giờ phút này Triệu Yến
đang suy nghĩ cái gì, chẳng qua, có lẽ hắn sẽ không có cơ hội này đâu.
Những chuyện xấu của Hoài Nam Vương gia, trên cơ bản đại gia tộc nào cũng có, thật sự không phải chuyện hiếm có gì. Nhưng chuyện của Hoài Nam Vương
gia có chút đặc biệt, những chuyện này phải bắt đầu nói từ thời của
tiên đế.
Tiên
đế cùng Nguyên Xương đế giống nhau, con nối dõi cũng không nhiều, chỉ có một người con là Nguyên Xương đế, lớn lên cùng với thuốc thang. Bởi vậy lúc ấy có người âm thầm lén lút đề nghị tiên đế chọn một người có thân
hình khỏe mạnh trong tông thất nhận làm con thừa tự, lập làm Thái tử. Dù sao một Hoàng Đế có thể chết bất cứ lúc nào rất bất lợi cho việc củng
cố vững chắc giang sơn xã tắc.
Tiên đế lúc ấy không đáp ứng, ông có nhi tử của mình, chắc chắn sẽ không
truyền ngôi vua cho người khác ! Có điều hắn cũng tính toán một chút ,
một bên đem Nguyên Xương đế lập làm Thái tử, một bên bồi dưỡng trọng
điểm vài tôn thất tử *, mà trong đó có Hoài Nam vương hiện tại.
*Con cháu trong hoàng thất, tông thất
Hoài Nam vương là đường huynh của Nguyên Xương đế, cũng là dòng chính của
Triệu gia. Vốn là hậu chiêu mà tiên đế đã chuẩn bị, nhưng không nghĩ
rằng hành động này của ông lại làm người nào đó nảy sinh dã tâm vốn dĩ
không nên có.
Ngay lúc đó Hoàng Hậu, mẫu thân của Nguyên Xương đế, tất nhiên không hi vọng có người đến đoạt ngôi vua của con trai mình, thế là nàng tìm cho Hoài
Nam vương một mối hôn sự, đối phương là nữ nhi nhà thanh quan, bộ dáng
tính tình đều là tốt nhất, tuy gia thế không hiện*, nhưng bởi vì cả nhà
trong sạch nên miễn cưỡng có thể làm Vương phi được.
* hiện: hiển hách, sang trọng, quý phái
Hoài Nam vương cưới nàng, chẳng khác nào không được nhà vợ ủng hộ, đương
nhiên hắn ngàn vạn lần không nguyện ý. Nhưng đại nghiệp** của hắn chưa
thành, cũng không dám để lộ điều gì để thánh thượng phát hiện, bởi vậy
đành phải cưới người thê tử không có bất kỳ tác dụng gì này.
Nhưng cũng chỉ là cưới mà thôi, sau hắn cưới về nhà thì mặc kệ không quản,
đôi khi còn dùng bạo lực. Bị tra tấn cả về thể xác và tinh thần, bởi vậy qua mấy năm nguyên phối liền hương tiêu ngọc vẫn. Có điều trước khi
nàng đi để lại một đứa bé, đứa bé này là nam chính Triệu Yến.
Mà lúc này, tiên đế băng hà, hoàng hậu cùng ông là phu thê tình thâm,
không chịu nổi đả kích cũng đi theo. Thế là "ấm sắc thuốc" Nguyên Xương đế kế vị.
Nguyên Xương đế không khôn khéo như tiên đế, bản thân lại yếu ớt nhiều bệnh,
bởi vậy trên triều đình vô cùng hoà hợp êm ấm, đối với người phía dưới
cũng khoan dung vô cùng. Hoài Nam vương dĩ nhiên là không còn điều gì cố kỵ, nguyên phối qua đời chưa đến một năm đã gấp rút cưới một thê tử có
gia thế hiển hách vào cửa, đồng thời kéo gia tộc của đối phương lên cùng một thuyền với mình.
Đúng vậy, Hoài Nam vương vẫn không chịu từ bỏ dã tâm, hắn không khởi binh
tạo phản vì cái giá phải trả quá lớn, thanh danh cũng không dễ nghe. Hắn vụng trộm hạ thuốc tuyệt dục cho Nguyên Xương đế, lấy thể chất của
Nguyên Xương đế, đoán chừng sống cũng không lâu, chờ hắn chết rồi,
không có đời sau kế vị, mà Hoài Nam vương lại có huyết thống gần nhất,
tất nhiên sẽ là người được chọn phù hợp nhất cho ngôi vị hoàng đế.
Hoài Nam vương tính toán rất hay, suýt chút nữa hắn đã thành công, có điều lại bị chính con trai của hắn làm hỏng!
Trong lòng Hoài Nam vương còn phải lo chuyện lớn của mình, tất nhiên không
thể để ý đến việc trong nhà. Vị Kế Vương phi lại có thanh danh rất tốt,
trông nom quản lý sự việc trong nhà ngay ngắn rõ ràng , không cần hắn
phải quan tâm quá nhiều. Có một người vợ hiền như vậy, gia tộc đối
phương lại toàn tâm toàn ý ủng hộ hắn, đương nhiên Hoài Nam vương đối
với nàng vô cùng kính trọng , biết những việc nàng làm cũng chỉ mắt
nhắm mắt mở cho qua.
Dù sao hắn cũng không thích đứa con trai kia, Kế Vương phi sinh cho hắn
ba nam một nữ, đứa nào cũng thông minh hiếu thuận, không giống đại nhi
tử, luôn nhìn hắn như nhìn kẻ thù.
Mà Triệu Yến, hắn một lòng cho rằng Hoài Nam vương vì quyền thế nên cùng
kế mẫu bức chết mẫu thân, nếu không thì tại sao thi cốt của mẫu thân còn chưa lạnh đã cưới nữ nhân này về nhà ? Nữ nhân kia có ba đứa con trai,
đương nhiên không hi vọng hắn còn sống chiếm mất vị trí thế tử, cho nên
nàng năm lần bảy lượt xuống tay với bản thân! Mà người phụ thân tốt kia
của hắn căn bản không hề quan tâm, thậm chí là ngầm cho phép nàng làm
như vậy...
Thế
là Triệu Yến hắc hóa*, âm thầm phát triển thế lực của mình khiến Hoài
Nam vương cảm thấy ngột ngạt, sau đó diệt toàn bộ gia đình, thu nạp hết thế lực trước đó của Hoài Nam vương, cuối cùng làm một hoàng đế ẩn
mình, cùng nữ chính trải qua cuộc sống êm ấm hạnh phúc.
* hắc hóa: biến đen, trở nên vặn vẹo, độc ác
Nữ chính không hề hay biết những chuyện hắn làm, bởi vì Triệu Yến không
muốn để cho ánh mặt trời ấm áp ấy dính vào những thứ dơ bẩn. Chẳng nữ
chính có biết hay không cũng không sao cả , dù gì nguyện vọng của người
ủy thác là khiến nam chính phải đền tội, những việc khác nàng không cần
phải để ý đến.
Khiến nam chính chết cũng không khó, lấy tu vi hiện tại của Văn Khanh, một
ngón tay là có thể bóp chết hắn. Chẳng qua Văn Khanh không muốn ô uế tay mình, thế nên vẫn là để hắn cùng Hoài Nam vương chó cắn chó đi thôi!
Nàng làm vậy là đang đưa Hoài Nam vương một món quà lớn đấy!
Văn Khanh cười nhạo một tiếng, quay đầu nhìn về phía người khác, một người
thanh niên đang ngồi tại vị trí gần ngự án nhất - là con trai duy nhất
của hoàng thượng, hoàng tử Triệu Cật.
Nguyên Xương đế bị Hoài Nam vương hạ dược là chuyện sau khi hắn kế vị, trước
đó hắn cùng hoàng hậu từng có một người con gái, chỉ có điều đã chết
non. Ngoài ra, còn có một lần ngoài ý muốn sủng hạnh một cung nữ, sinh
ra một đứa con trai, đó chính là Triệu Cật.
Nhưng mẫu thân Triệu Cật chỉ là một cung nữ vẩy nước quét nhà, nhát như
chuột, còn có chứng vọng tưởng bị hại. Từ khi nàng phát hiện mình mang
thai, sợ bị người hại nên thận trọng ở yên trong cung của mình dưỡng
thai, chỗ nào cũng không dám đi. Sau mười tháng sinh hạ nhi tử, càng nơm nớp lo sợ, nàng sinh ra trưởng tử của hoàng thượng, là hoàng tử độc
nhất trong hậu cung, ngay cả hoàng hậu cũng không có hoàng trường tử! Để người trong hậu cung biết chắc ăn tươi nuốt sống nàng mất! Bởi vậy nàng càng thêm sợ hãi, một mình cẩn thận nuôi dưỡng nhi tử, không dám nói
cho ai biết.
Nguyên Xương đế lâm hạnh nàng vốn là ngoài ý muốn, sau khi phong nàng thành mỹ nhân liền không để tâm đến. Diện mạo của nàng cũng chẳng có gì xuất
sắc, Nguyên Xương đế cũng quên luôn nàng, nữ nhân trong hậu cung đương
nhiên càng không có hứng thú đối với nàng. Thế là, thẳng đến khi mỹ nhân qua đời, Triệu Cật sáu tuổi mới được người ta phát hiện.
Hậu cung chấn kinh! Tiền triều chấn kinh! Tất cả mọi người đều chấn kinh!
Lúc đầu tưởng rằng Nguyên Xương đế kế vị lâu như vậy vẫn chưa có nhi tử đã
không có hi vọng gì, không ngờ tới còn một nhi tử bị giấu ở trong cung!
Là nhi tử duy nhất của Hoàng đế, đáng lẽ Triệu Cật nên được hưởng thụ tất
cả sủng ái, làm người kế vị được tỉ mỉ bồi dưỡng. Vậy mà bị mẫu thân hắn nuôi dưỡng sáu năm, hắn cũng bị nhiễm chứng vọng tưởng bị hại như
người phụ nữ kia. So với mẫu thân hắn còn nghiêm trọng hơn!
Hắn lúc nào cũng cảm thấy tất cả mọi người đối với hắn đều không có ý tốt
gì, hoàng hậu gần gũi với hắn là muốn giết chết hắn, thái phó dạy bảo
hắn là muốn khiến hắn trở nên vô dụng, đại thần làm hắn vui lòng là muốn mưu hại hắn... Cả người hắn đều vui buồn thất thường, Nguyên Xương đế
phân tích cho hắn vô số lần mà hắn không nghe, tức giận đến nỗi mặc kệ
hắn!
Sau đó, Triệu Cật cảm thấy phụ hoàng cũng không có ý tốt đối với hắn, bởi vì người sợ mình đoạt ngôi vua của người!
Bệnh đa nghi của hoàng đế nặng như vậy, sau khi nhậm chức đương nhiên muốn
nắm giữ tất cả mọi quyền lợi trong lòng bàn tay, thế là phủ Trấn Quốc
Công tay nắm trọng binh liền thành đối tượng khai đao đầu tiên của hắn.
Bởi vậy, nguyện vọng thứ hai của người ủy thác là bảo hộ phủ Trấn Quốc
Công. Nếu vậy, chỉ còn cách là ngăn không để Triệu Cật ngồi lên hoàng
vị!
Đang nghĩ ngợi, yến hội đã tiến hành đến phần cao trào, dâng quà chúc thọ.
Với sự yêu thích của Nguyên Xương đế với Văn Khanh, coi như nàng chỉ đưa
cho hắn một phiến lá, hắn cũng sẽ cao hứng khen nàng hiếu thuận! Có điều Văn Khanh cũng không thật sự qua loa như vậy, nàng đưa một phiến lá có
linh khí, có thể dùng để tẩm bổ thân thể.
Nguyên Xương đế lấy tay chạm vào một cái, phát hiện ra phiến lá này có gì đó
khác biệt, có một luồng khí vô cùng thoải mái có thể khiến ông quên hết
mỏi mệt, ông tất nhiên biết cô cháu ngoại này không phải người bình
thường, bởi vậy cao hứng nói: "Lễ vật của An Quốc hợp lòng trẫm nhất,
xứng đáng nhận thưởng của trẫm! An Quốc muốn gì cứ nói!"
Bên dưới một đống đại thần thổ tào*, cái quỷ gì vậy? Đừng tưởng rằng bọn
hắn không nhìn thấy, đó chính là một phiến lá rất bình thường! Không
phải là muốn tìm cái cớ nào đó để thưởng cho An Quốc Quận Chúa sao? Làm
giống như thật vậy.
*thổ tào: chửi bậy
"Vậy thì An Quốc muốn một lời hứa của cữu cữu nha."
"Hứa hẹn gì?" Nguyên Xương đế cảm thấy vô cùng hứng thú, đây là lần đầu tiên cháu gái đưa ra yêu cầu với ông! Đương nhiên ông phải đáp ứng rồi!
"An Quốc hi vọng cữu cữu đáp ứng, mỗi ngày tâm tình thoải mái, ngủ sớm dậy
sớm, chú ý ăn cơm, chú ý thân thể." Văn Khanh chững chạc đàng hoàng*
nói.
*chững chạc đàng hoàng: nguyên văn là 一本正经(nhất bàn chính kinh)
"Ha ha!" Nguyên Xương đế cao giọng cười to, cùng lúc đó, trong lòng lại hết sức cảm động, cũng chỉ có Khanh Khanh mới chân thành quan tâm thân thể
ông như thế.
"Trẫm đáp ứng!"
Đại thần chúc mừng tập thể, trong lòng lại vô cùng nhất trí tán đồng, bàn
về vuốt mông ngựa, vẫn là An Quốc quận chúa cao hơn một bậc!
Cười đùa qua đi, quà tặng vẫn tiếp tục được dâng lên, chẳng qua đều là chút
kỳ trân dị bảo, không có gì đặc biệt, cho đến khi...
"Giang Châu Tri phủ Thẩm Đồng An bái kiến bệ hạ, bệ hạ vạn phúc kim an! Hạ
quan được một kỳ nữ ở huyện Giang Ninh nhờ vả, đặc biệt trình lên bệ hạ
một loại nông sản chỉ trồng 1 mẫu cũng có thể thu được sản lượng ngàn
cân, đó chính là - khoai tây!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT