Nhiệm Vụ Của Vật Hy Sinh

Chương 152


...

trướctiếp

Editor: Ngạn Tịnh.

Tiếng bước chân ngày càng gần, lúc này Bạch Vi đã từ đằng sau đi tới bên cạnh Lục Thừa, "Thế nào? Sắp tới rồi..."

"Gần rồi, chờ một chút là được!" Ngón tay Lục Thừa bay nhanh, trên trán vã ra mồ hôi.

"Sắp xong rồi... Sắp rồi..." Trong miệng anh không ngừng lẩm bẩm.

Đột nhiên một trận gió lạnh truyền đến, thân thể anh theo bản năng run lên, động tác dưới tay thiếu chút nữa ngừng lại, ngẩng đầu nhìn chung quanh nhìn nhìn cũng chẳng phát hiện ra chỗ nào không thích hợp, chỉ là khi nhìn lướt qua Bạch Vi, phát hiện trong mắt cô lóe lên tia đỏ rực ngay cả anh cũng chưa từng nhận thấy được.

Rốt cuộc tìm được rồi...

Bên trong khói bụi mập mù, một giọng nói quen thuộc cười nói như vậy,

Lúc này, tiếng bước chân của trùng tộc đã cách đám Bạch Vi cực kỳ gần, kiễng chân lên, Bạch Vi thậm chí có thể thấy nửa người trên của trùng tộc cao lớn, chúng nó giống như được tiêm máu gà, giống như điên vọt về bên này, làm cho Bạch Vi cũng có chút hoài nghi, chẳng lẽ trùng tộc chỉ có đực, không có cái? Vậy cũng quá khoa trương rồi...

Điểm này Bạch Vi đoán thật là không sai, trùng tộc thật đúng là chỉ còn lại giống đực, cách năm mươi năm một lần chúng lại xâm nhập đều là bởi vì mẫu trùng trong tộc chết, giống cái nhỏ lại còn chưa trưởng thành, chúng nó bị kỳ động dục hành hạ không chịu nổi mới có thể dưới tình huống chung quanh tán loạn, đâm ra một kẽ hở không thời gian, sau đó rơi vào hành tinh chủ, hóa bi phẫn thành cơn đói, bắt đầu không ngừng nhét thức ăn lấp miệng.

Mà bây giờ Bạch Vi hắt máu Mộ Nhiễm lên, lại khiến chúng nó ngửi thấy mùi vị của giống cái trưởng thành, cái này kêu chúng nó không kích động được sao? Kích động đến mức ngay cả thức ăn cũng không thèm care, giống như điên chạy về đây.

Sau đó một đám nâng cao đầu đâm thẳng lên tường thành, chỉ là vừa đụng tới tường thành, ngay nháy mắt liền bị một lớp thủy tinh trong suốt bắn ngược trở lại, đồng thời còn phát ra điện giật mãnh liệt, trực tiếp giật đám trùng tộc mắt nổ đom đóm.

Mà lúc này cư dân trong năm thành cảm giác được không gian sinh tồn của mình bị chấn động mạnh sôi nổi ra cửa hoặc thò đầu ra ngoài cửa sổ xem xét, lại không ngờ đúng lúc chống lại một đám đầu trùng rậm rạp đang đụng lên tường thành, người lá gan lớn còn mạnh mẽ chống đỡ đứng vững, tuy rằng hai chân không ngừng run rẩy đã hoàn toàn tiết lộ sợ hãi của bọn họ; người nhát gan trực tiếp hét lên một tiếng liền hôn mê bất tỉnh, nếu không phải trong lòng trong đầu bọn họ còn biết sự tồn tại của hệ thống phòng ngự, bây giờ chỉ sợ đã sớm loạn thành một đống.

Nhưng sau cơn sợ hãi, chính là một luồng lửa giận cực lớn đối với cư dân hành tinh Trục Xuất, đám vô dụng, rốt cuộc bọn họ ngăn trùng tộc đột kích thế nào, mà lại để chúng nó chạy tới nơi này, bọn họ vốn còn định thư thả thoải mái ngồi trong nhà rung chân chờ đợi, chờ đám dân đen đút no đám sâu bọ xấu xí rồi tiễn bước, bọn họ lại bắt đầu khôi phục cuộc sống bình thường, bây giờ thế nhưng lại để cho bọn họ tận mắt thấy đám sâu bọ xấu xí kia, không thể tha thứ, không thể tha thứ, chờ sau khi đợt xâm lấn này trôi qua, nhất định phải khiến đám dân đen kia trả giá thật lớn, nhất định!

Tất cả người hành tinh chủ đều lên internet kêu gào như vậy, xem ra một chút cũng không hề lo lắng đám quái vật dường như chỉ xuất hiện trong phim hoặc phim hoạt hình này sẽ làm bị thương đến bọn họ.

Mà đúng lúc này, động tác của Lục Thừa đột nhiên ngừng lại, vẻ mặt hưng phấn mà quát, ""Xong rồi!"

Nhưng vừa nhấc mắt, thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất cmnl rồi, đám quái vật to lớn như núi xung quanh này là cái quái gì đây? Trùng tộc? Là trùng tộc sao? Da thịt lông lá kia, dung mạo dữ tợn, lắc lư ngay bên cạnh anh!

"Ôi đệch, đệch đệch đệch..." Trừ bỏ mấy chữ này, Lục Thừa sắc mặt trắng bệch, đi đứng cứng ngắc kia dường như đã không thể thốt ra được lời nào khác.

Đứng ở xung quanh anh, chính là đám anh em lần trước cùng tham gia Cuộc Chiến Trốn Giết đang cười khổ đứng bên cạnh, ánh mắt đăm đăm. Lần này bọn họ còn chơi kích cmn thích hơn cả trùng lửa tận thế đợt trước nữa, nếu không phải một đám người bọn họ đều không mắc bệnh tật về tim, nói không chừng bây giờ đã nằm trên mặt đất sùi bọt mép cmnr.

Mà ngay khi đám người còn đang kinh hồn bạt vía, Tiêu Tử Ngang cõng một ông cụ trên người mặc đường trang màu xanh đến trước mặt, xé tấm bùa màu vàng đã có chút nát xuống, trên mặt mang theo chút đáng tiếc, nhưng nghĩ lại một chút, nếu không phải có Bạch Vi cho anh mấy tấm bùa hộ mệnh, chỉ bằng siêu năng lực của anh, anh cùng ông nội thật đúng là khó bảo đảm có thể xông ra vòng vây.

"Chào ông nội!" Vừa thấy ông nội Tiêu, Bạch Vi lập tức ngoan ngoãn gọi một tiếng. Tuổi cô còn nhỏ, bộ dáng đáng yêu, ngọt ngào gọi một tiếng như vậy, thật đúng là dễ dàng làm lòng ông cụ sinh ra hảo cảm.

Hơn nữa đối phương có quan hệ với cháu trai nhà mình, ông nội Tiêu chỉ cảm thấy yêu thương thế nào cũng không kịp, tiến lên sờ sờ đầu Bạch Vi, từ trong túi áo lấy ra một miếng ngọc bội trơn bóng sáng mịn tới tay Bạch Vi, "Ngoan, đứa bé ngoan, đến đây, cho cháu!"

Miếng ngọc bội này chính là tín vật trước kia vợ đã để lại cho ông trước khi đi, nói giữ lại cho con dâu, đáng tiếc con dâu bạc mệnh, sinh Tiêu Tử Ngang xong rất nhanh liền sinh bệnh rời thế, lại trở về tay ông, bây giờ lại từ tay ông trao ngọc bội này vào tay Bạch Vi, cũng coi như một loại tán thành đối với cô, dù sao cho tới bây giờ ông chỉ cần Tiêu Tử Ngang thích là được, tuổi tác hay gì đó đều không phải vấn đề.

Thấy thế, Bạch Vi vẻ mặt đầy vui mừng kinh ngạc tiếp nhận ngọc bội, "Cảm ơn ông!"

Tiêu Tử Ngang đứng vây xem ở bên cạnh cũng cực kỳ cao hứng, nhưng suy nghĩ đến tình huống hiện tại, nháy mắt mày liền nhăn chặt, "Trong thành rối loạn..."

Bốn chữ đã hấp dẫn tầm mắt của mọi người.

Mà lúc này năm thành trì lớn đích xác rất rối loạn, cực kỳ loạn. Đám trùng tộc kia ngửi thấy mùi trùng cái trưởng thành liền chạy tới, lại không ngờ đến cọng lông của trùng cái cũng méo thấy, sao chúng nó có thể không tức giận được? Vì thế chỉ có thể phát tiết tất cả lửa giận kia lên những món ăn ngọt ngào. Lần này đám cư dân hành tinh chủ quả thật phải chịu tội, trong thành người chết vô số, chỉ có một số người may mắn trốn thoát khỏi thành, tìm kiếm giúp đỡ.

Những người đó trước khi chết vẫn còn suy nghĩ, tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy? Đám dân đen đâu? Hệ thống phòng ngự đâu? Cái người có siêu năng lực kia đâu? Vì sao không ai bảo hộ bọn họ? Vì sao chứ?

Mà lúc thành bị công phá, tộc trưởng bốn gia tộc lớn Tần, Hoàng, Chu, Đỗ đều dùng nhấn máy liên lạc chủ trong tay mình, cuối cùng phát hiện ra máy liên lạc của mình đã sớm bị người tráo đổi, nhất thời tức giận đến miệng phun máu tươi, cũng không cần trùng tộc ra tay, một người lại một người đi đời nhà ma.

Mà đám cư dân may mắn trốn thoát ra lại rất nhanh phát hiện trong bảy tòa thành trì, đến bây giờ cũng chỉ có học viện cùng tòa thành trì đám dân đen hành tinh Trục Xuất cư trú là hoàn hảo không sứt mẻ.

Phát hiện này nhất thời khiến tất cả mọi người bắt đầu nghiến răng nghiến lợi, có vài người mẫn cảm lập tức nhận ra âm mưu trong đó.

"Khẳng định là đám dân đen tâm địa xấu xa kia xuống tay hãm hại chúng ta! Dân đen quả nhiên là dân đen, thế nhưng ác độc đến loại tình trạng này, chúng ta rốt cuộc có lỗi gì với bọn họ chứ!" Một người đàn ông mặt xám mày tro trốn thoát khỏi thành thở hổn hển nói.

"Ha! Tôi đã sớm nói nên hủy bỏ Cuộc Chiến Trốn Giết chó má kia đi, bây giờ thì tốt rồi, dẫn sói vào nhà, xong rồi! Chúng ta xong rồi! Hoàn toàn xong rồi!" Một người phụ nữ mặt đầy máu như nổi bệnh thần kinh rống to hô nhỏ.

Cũng không biết là ai ngồi tại chỗ xem đến thoải mái, bình luận đến hưng phấn, bây giờ lại bắt đầu trách ngược sao lại dẫn sói vào nhà!

Người mà, chỗ có thể dựa vào vĩnh viễn chỉ có bản thân, sống gian nan khổ cực, chết trong yên vui mọi người lại chẳng hiểu, dựa vào người khác, bản thân vĩnh viễn không có chí tiến thủ, giậm chân tại chỗ, mặc dù không bị nhân tố bên ngoài thúc đẩy, sớm muộn gì cũng sẽ tự mình chui đầu đến cái chết, đây chính là quy luật thường thấy nhất trong cuộc sống.

Người trốn ra khỏi tất nhiên muốn đi tới hai tòa thành trì kia tìm kiếm che chở, bây giờ bọn họ ở trong mắt trùng tộc chẳng khác gì từng miếng thịt Đường Tăng biết chạy nhảy, hơn nữa năng lực của mình bọn họ biết rất rõ, ngay cả súng cũng nhắm bắn không chuẩn, sao có thể đấu được với đám sâu bọ to lớn kia chứ. Mà đám người tị nạn này, nếu cầu cứu, tất nhiên sẽ lựa chọn tòa thành trì học viện.

Chỉ là một đám người nhiều lần trải qua ngàn nan vạn hiểm, đến dưới thành học viện, lại bị người bên trong dùng lời lẽ chính đáng từ chối, nói không thể để những đứa bé trong thành chịu nguy hiểm, trong thành trì học viện này chính là hy vọng của hành tinh chủ, không thể vì bọn họ mà mạo hiểm.

Người phía dưới vốn tưởng rằng có thể nghỉ chân rồi, rốt cuộc có thể thở phào một hơi, không ngờ tới lại nhận được đáp án như vậy, tất nhiên vừa không cam lòng vừa tuyệt vọng, càng không ngừng đấm cửa thành, hô tên con của bọn họ, đáng tiếc không người nào đi ra gặp bọn họ, lại đưa tới không ít trùng tộc, lại chết không ít người.

Cuối cùng người bên trong sợ tiếng gào của bọn họ đưa tới càng nhiều trùng tộc đến, sau một hồi thương lượng, kéo một loạt đứa bé đứng trên tường thành. Người bên dưới vừa thấy liền cảm giác có hy vọng, tưởng rằng bọn họ nghĩ thông suốt, chuẩn bị được đưa vào thành rồi, ai ngờ mấy đứa bé kia nhìn đám người lớn bên dưới liền khóc lên.

"Các chú các dì, chúng cháu còn nhỏ, mọi người hãy tha cho chúng cháu đi, chúng cháu cũng không phải là không muốn cứu mọi người, nhưng chúng cháu cũng muốn sống sót, hu hu..."

"Đúng vậy, các chú các dì, mọi người đi đi, dù sao mọi người đều đã bị thương không ít, dù có vào nói không chừng cũng sẽ không nhịn được mà đi, rõ ràng sẽ gây phiền phức cho chúng cháu, dù sao chúng cháu chính là hy vọng của hành tinh chủ, có chúng cháu đây, sau này nhất định sẽ báo thù cho mọi người!"

"Các chú các dì, đi nhanh đi, cháu rất sợ, thật sự rất sợ... Hu hu..."

...

Bọn nhỏ một đứa lại một đứa khóc lóc kể lể, trực tiếp làm đám người bên dưới mê mang. Chẳng qua là mở một khe hở nơi cửa thành trì để bọn họ vào mà thôi, căn bản sẽ không đụng đến hệ thống phòng ngự, vì sao trong mắt mấy đứa bé kia, lại giống như bọn họ sẽ ăn thịt chúng vậy, sao lại thế này? Một người phụ nữ thậm chí còn thấy con trai mình đang khóc trên tường thành, rõ ràng thằng nhóc ranh kia tối qua còn ở trong lòng mình làm nũng, bây giờ thế nhưng làm như chẳng hề nhận ra mình, ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm bố thí cho...

Thế giới này làm sao vậy vậy? Làm sao vậy? Vì sao những đứa trẻ bọn họ tỉ mỉ che chở lại đối xử với bọn họ như vậy? Bọn họ làm sai rồi sao? Là bọn họ sai rồi sao?

Người bên dưới còn đang mê mang, đúng lúc này, một con sâu đột nhiên lội nhanh tới, sau đó há ra cái miệng to lớn tanh hôi, một hơi liền nuốt vào năm người, còn nhân tính hóa ợ một tiếng.

Thấy thế, mặc kệ là người trong thành hay ngoài thành, tất cả mọi người đều bắt đầu hét ầm lên. Người bên dưới nháy mắt liền tản ra, mang theo cõi lòng đầy tuyệt vọng, khóc hô chạy về phía thành trì cuối cùng.

Không có hy vọng, đã không còn nữa, bọn họ chết chắc rồi, ha ha...

Có lẽ đây chính là báo ứng của bọn họ, trước kia xem mạng người như cỏ rác, bây giờ bị trùng tộc xem mạng mình như cỏ rác, đều là báo ứng, đều là báo ứng mà! Ha ha...

Cho nên nhóm người này mang theo bộ não toàn lý luận nhân quả luân hồi chạy đi, lúc được đám "dân đen" hành tinh Trục Xuất cho vào, trong lòng phức tạp bao nhiêu cũng có thể đoán được, mãi đến khi đến nơi bình thản không có chút dấu vết giết chóc kia, bọn họ vẫn cảm giác như đang ở trong mộng, cho dù ánh mắt của người chung quanh tuyệt đối không thể xưng là hữu hảo, nhưng vậy thì có làm sao, những người này đã cứu bọn họ đó!

Đám cư dân hành tinh chủ lúc này mới cảm giác được bản thân an toàn, rốt cuộc không chống đỡ được ngồi bệt xuống, sôi nổi che mặt bắt đầu khóc rống lên, đưa tới rất nhiều "dân đen" vây xem, bọn họ cũng không thèm để ý!

Bởi vì bọn họ sống sót, sau khi trải qua chiến trường đầy máu tanh cùng sự từ chối tàn nhẫn của người thân, bọn họ vẫn sống sót, thật sự sống sót...

Bạch Vi đứng xem hết tất cả trên mặt không có một chút biểu tình, bên tai nghe tiếng thở dài của ông nội Tiêu, bên trong hàm chứa rất nhiều thứ, nhất thời khiến người không hiểu thấu được...

Trận xâm nhập khủng bố này giằng co suốt hơn hai tháng, lại còn hai tuần nữa, khe hở thời không kia sẽ hoàn toàn khôi phục như lúc ban đầu, đến lúc đó đám trùng tộc ăn uống no nê sẽ tranh nhau trở lại nơi thuộc về chúng nó.

Lúc này hành tinh chủ, trừ hai tòa thành trì còn nguyên vẹn, năm tòa thành trì kia đã gần như trở thành vườn hoa của trùng tộc, bên trong không một người sống, mà tòa thành trì của người dân Trục Xuất cũng thu nhận không ít dân chạy nạn, bọn họ trên cơ bản đều chỉ dựng một cái lều lụp xụp ngay trên đất, trốn bên trong hiếm khi bước ra, không làm ồn không náo loạn, cũng không hề nhục mạ người dân hành tinh Trục Xuất, một đám người tinh thần uể oải, trong mắt chất chứa rất nhiều điều, xem ra trận kiếp nạn này mang đến cho bọn họ không ít...

Cùng lúc đó, đại bản doanh của trùng tộc, dưới cái khe hở thời không.

Một tòa nhà cao tầng khách sạn năm sao cao cấp huy hoàng giống hoàng cung, đột nhiên truyền đến tiếng hét chói tai của một người phụ nữ, vẫn giằng co ít nhất hơn hai tiếng mới dần dần ngừng lại.

Sau đó cửa phòng bị mở ra, chỉ thấy đầy đất đều là những quả trứng màu trắng to chừng một đứa bé hai tháng lăn lóc, trên giường là một người phụ nữ có thể xem là gầy yếu mở to hai mắt vô thần nhìn chằm chằm chùm đèn chói mắt trên đầu, sau đó lại không tiếng động nở nụ cười, cười đến mức nước mắt chảy ra, cũng vẫn không ngừng lại. Chỉ thấy cô ta thẫn thờ cầm lấy cây chủy thủ trên đầu giường, hung ác đâm xuống bụng mình, còn mặt không chút thay đổi nghiền nghiền, trên trán người phụ nữ đều chảy ra mồ hôi lạnh, nhưng tay cô ta vẫn không có chút do dự nào.

Nhưng chờ sau khi cô ta rút chủy thủ ra, chỉ thấy miệng vết thương dữ tợn kia lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được, bắt đầu khôi phục như lúc ban đầu, một chút cũng không nhìn ra vết tích của vết thương. Thấy tình hình này, chủy thủ trong tay người phụ nữ nháy mắt tự do rơi xuống đất, cô ta ngồi cuộn lại, ôm bả vai gầy yếu của mình, không một tiếng động khóc nức nở.

Vô dụng, vô dụng, cô không chết được, ha ha, cô vĩnh viễn cũng không chết được, cho tới bây giờ cô mới biết được tất cả những việc Mạc Bạch Vi làm với mình lúc trước ngoan độc đến nhường nào, ha ha...

Cô ta đâm cô thì thôi, còn tháo bạch ngọc Tì Hưu treo trên cổ cô nhét vào trong miệng của cô.

Cũng không biết Mạc Bạch Vi dùng yêu pháp gì, bạch ngọc trước kia cô thử vô số lần cũng không thèm phản ứng kia lúc này ở trong miệng cô, nháy mắt liền hóa thành một chất lỏng ngọt lành trực tiếp từ miệng chảy xuống bụng cô. Lúc ấy cô còn vì thế mà mừng thầm không thôi, bây giờ mới biết được, đó rõ ràng là một loại nguyền rủa, nguyền rủa cô đời đời kiếp kiếp đều phải sống trong đau khổ, trọn đời không thể siêu sinh...

Chờ đến lúc cô ta khóc đến mức nước mắt không chảy ra được nữa, cửa phòng bị phá mạnh ra, bước đến là một trùng tộc cả người đen thui, đỉnh đầu còn dựng thẳng một cặp râu cao mấy thước.

Vừa thấy quái vật kia, Mộ Nhiễm lập tức dùng cổ họng khàn khàn của mình hét ầm lên.

"Đừng! A!"

Vì sao! Cô là người, cô là người mà! Vì sao lại gặp phải loại chuyện thế này! Vì sao chứ! Mạc Bạch Vi, a, mày sẽ không chết tử tế được!

Bởi vì tính đặc biệt của Mộ Nhiễm, được xem như bảo vật trân quý nhất lấy được từ hành tinh chủ của đám trùng tộc. Nữ vương của chúng nó đã chết hai năm, hai năm nay, giống cái còn nhỏ chưa trưởng thành, hành tinh của chúng đã không còn xuất hiện đời sau nào nữa. Hơn nữa, kỳ động dục của chúng cũng đến, liền từng chút đâm rách thời không ra một cái khe, vốn chúng cũng chỉ muốn ăn no nê, thế nhưng nhìn xem chúng nó chiếm được cái gì đây! Một giống cái, giống cái đó!

Mạnh mẽ hơn cả Nữ vương trước, năng lực sinh dục cũng mạnh hơn, thật sự là quá lợi hại! Chúng nó đã tìm được bảo vật!

Nhưng có một chỗ duy nhất không tốt là, mỗi lần giao phối, giống cái kia đều sẽ phát ra tiếng kêu chói tai, nghe vào tai khiến chúng nó đầu váng mắt hoa, hơn nữa cô ta càng ngày càng gầy yếu, mắt thấy đã sắp không trụ được nữa rồi, điều này thật sự khiến đám trùng tộc lo lắng một phen!

Sau khi trải qua một phen thảo luận, chúng nó rốt cuộc cũng nghĩ ra một chủ ý, vác giống cái này lắc lư chỗ ở của cô ta một vòng, để cô ta cao hứng một chút.

Vì thế, Bạch Vi ở trên tường thành thấy được một màn này, trùng tộc to lớn chừng ngàn con, đều hưng phấn bước đều chạy về phía bọn họ, thị lực vô cùng tốt, làm cho cô không chỉ thấy trùng tộc, còn thấy một người bị đám sâu xấu xí cẩn thận bao vây ở trung tâm---- Mộ Nhiễm!

Êw, cuộc sống trôi qua vẫn rất là dễ chịu đó thôi! Bạch Vi cười nhạo một tiếng, trong tiếng kinh hô của một đám người từ đầu tường nhảy xuống.

"Hi, đã lâu không gặp!" Cô thoải mái chào hỏi, giống như đi vào chỗ không người nhảy vài cái lấy đà, đứng trên đỉnh đầu một con sâu mọc 8 đôi mắt. Con sâu kia chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu có chút ngứa, vươn móng vuốt lên phủi phủi, lại chẳng phủi ra cái gì, bộ não lớn như nhân quả hạch đào nhất thời cảm thấy có chút mờ mịt khó hiểu, sau đó dứt khoát éo care nữa.

Mà bên kia, Mộ Nhiễm nửa tỉnh nửa mê cảm giác bản thân dường như nghe thấy giọng nói của Mạc Bạch Vi, cô ta còn tưởng mình đang nằm mơ, nhưng chờ đến khi cô ta chậm rãi mở mắt ra, thế nhưng thật sự thấy Mạc Bạch Vi nở nụ cười tươi đứng trước mặt mình.

Cô ta sửng sốt hồi lâu, sau đó lập tức điên cuồng đứng lên, cầm chủy thủ lên đâm về phía Bạch Vi, "Mạc Bạch Vi, mày chết đi! A!"

Cô ta không biết là, lúc này cô ta nào còn một chút phong tư của một sát thủ tinh anh như trước kia nữa, tay chân chậm chạp giống như bà già tuổi tám mươi, Bạch Vi thậm chí còn chẳng thèm tránh né, vươn tay đã bắt được cổ tay đối phương.

"Chị hai sao chẳng phân được phải trái như vậy, vừa mới gặp mặt, liền muốn đâm cho tôi một đao, xem ra là không thích Bạch Vi rồi, vậy tôi đi là được!" Bạch Vi ném cánh tay cảu đối phương ra, liền chuẩn bị rời đi.

"Đừng!" Mộ Nhiễm theo bản năng đã muốn từ chối, nếu đối phương thật sự rời đi, bản thân sẽ cực kỳ đáng e ngại. Hai tháng suốt hai tháng nay cô ta mới được gặp một người sống, cho dù là Mạc Bạch Vi cũng tốt, cứu cô ta, cứu lấy cô ta, bằng không cô ta sẽ thật sự điên mất, thật sự! Sống không được chết không xong thì ra chính là loại cảm giác này, cô ta hối hận rồi, cô ta biết sai rồi, cứu lấy cô ta, cô ta thật sự sai rồi, hức...

"Bạch Vi... Em gái..." Nước mắt trong mắt Mộ Nhiễm từng giọt từng giọt lăn xuống, người phụ nữ nửa quỳ trên mặt đất, vẻ mặt cầu khẩn, "Tôi biết sai rồi, thật sự, em tin tưởng tôi được không? Lúc trước đều là lỗi của tôi, đều là tôi bị ma quỷ ám ảnh, mới có thể ném xác chị gái em xuống vách núi, cũng giữ lấy bạch ngọc Tì Hưu vốn thuộc về em, sau đó lại an tâm thoải mái nhận sự chiếu cố của em, có cơ hội liền một chân đá hai người đi sợ hai người đến tìm gây phiền phức, vì không để lại tai họa sau này, liền nói ra những lời kia, ngay lúc em tham gia Cuộc Chiến Trốn Giết, còn muốn hại chết em, sau khi em tới hành tinh chủ còn rất nhiều lần ra tay với em! Những chuyện đó tôi đều biết, tôi biết tôi sai rồi, tôi biết tôi có lỗi với em, tôi không cầu em có thể tha thứ cho tôi, chỉ cầu em có thể cho tôi một cái chết thống khoái, tôi sống không nổi nữa, thật sự không sống nổi nữa, cầu xin em, cầu xin em giết tôi đi..."

Cô ta biết bản thân phạm nhiều lỗi như vậy, cầu Mạc Bạch Vi thả mình ra căn bản là không thể. Trải qua hai tháng tra tấn tàn nhẫn, bây giờ cô ta chỉ cầu một cái chết thống khoái, cô ta biết, đối phương khẳng định có cách, khẳng định có!

Nghe vậy, trên mặt Bạch Vi không còn vẻ trêu tức, lại khôi phục vẻ mặt lạnh lùng của mình, nhẹ giọng hỏi, "Vậy sao? Thì ra cô biết sai rồi à... Biết sai thì tốt rồi... Đáng tiếc, người nên nghe cô xin lỗi, tất cả đều đã rời đi hết rồi, cho nên căn bản không ai có thể tha thứ cho cô được... Tôi không phải cô ấy, cho nên tôi cũng không thể!"

Giọng của Bạch Vi lại càng lạnh lẽo, "Hai năm. Tôi cùng mẹ Mạc chịu đau khổ suốt hai năm, lúc tôi còn yếu ớt, người phụ nữ kiên cường mà vĩ đại kia, một bên gánh chịu người vũ nhục, một bên che chở tôi, sợ bà ấy đi rồi, tôi sẽ không sống tốt được, cho dù bản thân bị bệnh nặng, vẫn mạnh mẽ chống đỡ một hơi kéo dài hai năm. Mộ Nhiễm, cho tới bây giờ tôi luôn là một người công bằng, chỉ cần cô chịu đựng hai năm, sau đó dù cô sống hay chết, đều không liên quan gì đến tôi, bây giờ chỉ mới hai tháng đầu, cô có thể chịu đựng được không?"

Bạch Vi cúi người xuống, nhẹ nhàng hỏi.

Mộ Nhiễm lại giống như bị lời của cô dọa nhảy dựng, lùi mạnh về phía sau, nửa ngày cũng không nói ra được lời.

Thấy thế, Bạch Vi khẽ cười một tiếng, nhảy xuống đầu con sâu kia, bước đi.

"Ma quỷ! A! Mày là ma quỷ! Mạc Bạch Vi, mày sẽ không chết tử tế được! Mày sẽ gặp báo ứng! Tao nguyền rủa mày! Tao sẽ không để mày dễ chịu! Ma quỷ! A! Mạc Bạch Vi! Tao không muốn! Giết tao... Giết tao!"

Phía sau Bạch Vi, tiếng thét chói tai của Mộ Nhiễm vẫn theo gió truyền đến, Bạch Vi lại giống như chẳng hề nghe thấy gì, vững vàng đi về phía trước. Mà tiếng thét chói tai của Mộ Nhiễm lại như kinh động đến đám trùng tộc kia, chúng nó lập tức giống như chiếm được tin tức gì, vác Mộ Nhiễm giống như lúc đến đều bước chạy về.

Hai tuần cuối cùng kết thúc, khe hở không gian biến mất, Mộ Nhiễm một ngôi sao sáng chói lúc trước cũng theo đó biến mất không thấy tung tích, về phần cô ta có thể nhịn hai năm được hay không, Bạch Vi cũng không muốn biết.

"Xong rồi?" Trên tường thành, Tiêu Tử Ngang từ đằng sau ôm lấy cô, hỏi.

"Xong rồi..." Bạch Vi buồn bã thở dài.

Phía sau hai người, cách đó không xa là một người đàn ông anh tuấn, thấy thế, ánh sáng đỏ rực hung tàn trong mắt đột nhiên cháy mạnh, tiến lên tách hai người ra.

Vừa thấy anh ta, Bạch Vi còn có chút bất đắc dĩ, "Lục Thừa, lại phát bệnh à?"

Hai người cho đến nay nói chuyện vẫn không thèm kiêng nể gì như vậy.

Chỉ là lần này, người đàn ông lại không giống trước kia sặc sụa đáp trả, trái lại khóe miệng hơi cong lên, một chưởng đánh Tiêu Tử Ngang ra, ôm lấy Bạch Vi liền từ trên tường thành nhảy xuống.

"Rốt cuộc cũng bắt được em, Bạch Vi... Nhớ tôi không?" Giọng nói trầm thấp của người đàn ông đặc biệt khác lạ với trước kia, tiếng nói vừa dứt đã in cánh môi lên môi cô.

Nhìn đôi tròng mắt sâu thẳm phảng phất như yên tĩnh vạn năm, trong lòng Bạch Vi đột nhiên nổi lên một cái tên.

Mà xung quanh cô, tất cả tiếng động đều giống như dần dần rời xa cô, trừ bỏ đôi con ngươi trước mặt, trong đầu cô dường như đã chẳng thể chứa đựng được gì khác... Thế giới ngày càng bị bóng đêm cắn nuốt...

Dung Khải...

Anh ta đến rồi...

-

Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai bắt đầu thế giới mới, tôi vẫn là phán đoán sai lầm, số lượng từ quá nhiều, lấn thêm một chương, thật ngại ngùng, hy vọng các tình yêu không tức giận, yêu yêu ~~~

Còn có Dung Khải, anh ta không chết, chỉ tạm thời không online, anh ta vẫn là nam phụ, Bạch Vi cùng Giang Mạc còn phải đi qua một đoạn đường chông gai nữa, mặc kệ là cuộc sống hiện thực hay thế giới nhiệm vụ, chỉ lộ ra chừng đó thôi, moa moa ~~~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp