Hệ Thống Miêu Đại Vương

Chương 12: Mèo cam (12)


2 năm

trướctiếp

Thịnh lão hiếm lạ nhìn mèo cam trên đùi cháu trai, “Con mèo này... thoạt nhìn rất có linh tính. Lời ông vừa mới nói nó nghe hiểu à?”

Dư Gia Đường còn đang muốn giả vờ nghe không hiểu, đã lại nghe Thịnh lão nói, “Khẳng định là nghe hiểu, bằng không sao lại vui vẻ như vậy được.”

Dư Gia Đường:..... Tui thiệt là vui quá trời á.

Thịnh Tranh ôm mèo cam vào trong lòng mình, nhưng bởi vì thân mèo quá béo, vốn đang nằm bò thì còn tốt, nhưng vừa nhấc lên là đã chiếm cứ toàn bộ trước ngực đứa nhỏ, cánh tay cũng có chút vòng không nổi.

“Mang về nhà, mèo cái, không cần.”

Dư Gia Đường cảm thấy cậu ôm có chút chặt, nhịn không được mà giật mình một cái, kết quả không động còn tốt, vừa động Thịnh Tranh lại càng ôm anh chặt hơn.

Mèo cam: “Méo... mèo méo.” Buông ra chút đê, tôi sắp hít thở không thông rồi.

“Được, không cần thì không cần. dù sao thì con mèo này cũng béo như vậy, phỏng chừng cũng chẳng có con mèo cái nào có thể coi trọng nó đâu.”

Dư Gia Đường:.......

Thịnh lão thò lại gần muốn nói mấy câu với cháu mình, đều không nhận được đáp lại. Lại thấy biểu tình trên mặt mèo cam còn rất phong phú, cũng duỗi tay vuốt đầu mèo một phen. Phát hiện xúc cảm không tồi, muốn lại vuốt một phen nữa, Thịnh Tranh đã ôm lấy mèo cam, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy cự tuyệt nhìn ông nội.

Dư Gia Đường trăm cay ngàn đắng tránh thoát khỏi lòng Thịnh Tranh, mãnh liệt kêu một hồi với cậu.

“Tôi cần thiết phải nhắc nhở cậu, làm quan hốt phân, cậu phải thời khắc lấy cảm thụ của miêu chủ tử làm chủ, không thể lấy cớ là vì yêu thương, mà chà đạp tôi được.”

Thịnh Tranh nghe được tiếng kêu của anh, vậy mà thật sự cúi đầu, như là nghe hiểu mà gật gật đầu.

Dư Gia Đường lập tức kinh tủng, vội vàng kêu gọi Đại Vương trong ý thức.

*kinh tủng: kinh dị khiếp sợ

“Đại Vương Đại Vương Đại Vương, em mau ra đây.”

“Làm sao vậy, anh lại có chuyện gì nữa? Không phải đã thoát ra khỏi ổ bọn buôn người rồi hay sao?”

Dư Gia Đường hỏi: “Vì cái gì anh lại có cảm giác quan hốt phân cậu ta có thể nghe hiểu anh nói thế này? Cậu nhóc chính là người đó!”

Đại Vương: “Thời khắc ghi nhớ linh hồn nhân loại của anh.”

Dư Gia Đường:.... Anh đã nói vừa rồi mấy lời kia của anh sao lại có cảm giác chỗ nào không thích hợp rồi mà.

“Được rồi, phải nói hiện tại anh là một con mèo, nói chuyện đều à mèo meo méo, quan hốt phân cậu ta làm sao lại nghe hiểu anh nói gì vậy?”

Đại Vương: “Bời vì cậu ta là quan hốt phân của anh nha. Theo giá trị sủng ái của cậu ta đối với anh, còn có độ ăn ý giữa chủ sủng của các anh gia tăng, giữa hai người sẽ giải khóa một ít kỹ năng đặc thù. Hiện tại cậu ta còn chưa thể hoàn toàn nghe hiểu tiếng kêu của anh, nhưng thời điểm ý tưởng của anh trở nên mãnh liệt, cậu ta vẫn có thể cảm nhận được một chút.”

Dư Gia Đường: Nghe ra hình như rất lợi hại, trên thực tế.... trên thực tế cũng thiệt lợi hại quá má ơi!

Cái này có ý nghĩa là chỉ cần về sau bọn họ càng thêm thân cận, anh liền có thể chỉ huy quan hốt phân làm cái này cái kia cho anh được rồi, ngẫm lại liền đặc biệt có cảm giác!

Đại Vương nếu không được Dư Gia Đường cho phép, sẽ không thể đọc được ý tưởng của ký chủ. Nếu nó biết Dư Gia Đường ôm loại ý tưởng này, nhất định sẽ sớm đánh nát vọng tưởng của anh. Thịnh Tranh tuy còn nhỏ, nhưng vừa nhìn là đã biết không phải cái loại người hô là tới vung là đi có được không?

Thịnh lão không đưa cháu trai mang về Uẩn Châu nữa, ông trực tiếp quay trở về kinh thành. Hơn nữa còn phân phó xuống, thông báo với tất cả những người có chút quan hệ với Thịnh gia, Đường gia bao gồm cả Đường Hàm Nhạn, từ nay về sau sẽ không có bất cứ quan hệ gì với Thịnh gia hết.

Thịnh lão xem như đã hiểu rõ, ông bạn già của ông đã không còn là người anh em có thể tín nhiệm giao phó cả tính mạng ra những năm đó nữa. Đường lão đầy lòng đầy mắt chỉ có mỗi đứa cháu gái uổng công làm mẹ nhưng lại có thể vứt bỏ đi con trai của mình mà thôi.

Ông ta là một người ông tốt, Thịnh lão cũng vậy.

Ông ta đau lòng cháu gái của mình, Thịnh lão so với ông ta còn đau lòng cháu trai của mình hơn.

Chỉ cần Đường Hàm Nhạn còn sống một ngày, Đường gia cùng Thịnh gia liền sẽ một ngày không hòa hảo như lúc ban đầu!

Dư Gia Đường vốn tưởng rằng gia tộc quyền thế lừng lẫy như Thịnh gia, chỗ ở hẳn là cực kỳ cao lớn, ít nhất thì đoạn đường gì đó cũng phải lát hoàng kim, nhưng sau khi tới Thịnh gia rồi mới phát hiện anh đã nghĩ sai.

Nhà của Thịnh gia nằm ở vùng ngoại thành, từ bên ngoài nhìn vào thì cũng chẳng khác gì với những căn nhà bình thường khác, vẻ ngoài thiết kế thuộc về kiểu dáng ngắn gọn.

Đây cũng có thể là do ngày thường Thịnh lão không có ở đây. Thân phận Thịnh lão quá cao, không thể tùy ý đi ra ngoài được, chỗ ở cũng thuộc về vùng cấm. Bên trong toàn là nhân viên quan trọng của quốc gia, kẻ đột nhập sẽ bị bắn chết trực tiếp ngay tại chỗ.

Điểm này một chút cũng không khoa trương, đời trước ở chỗ Dư Gia Đường tình thế quan hệ của quốc gia cùng một vài quốc gia chung quanh rất khẩn trương. Cho nên việc bảo hộ những nguyên lão nhân viên quan trọng này so với Hoa Quốc hiện tại thì còn khoa trương hơn nhiều.

Thịnh lão không ở nơi này, nhưng cảnh vệ được Thịnh gia an bài ở đây cũng không ít, đều là bảo hộ Thịnh Tranh. Lúc trước cậu đã bị bắt cóc một lần, lần này trở về Thịnh lão lại càng thêm không thể yên tâm, tăng thêm nhân số bảo hộ Thịnh Tranh lên gấp đôi.

Tuổi tác Thịnh Tranh đã tới lúc nên đi nhà trẻ, nhưng cậu ngay cả nói chuyện cũng là một vấn đề, lại không giao lưu với người khác. Đi ra ngoài cần có cảnh vệ viên đi theo, còn muốn tùy thân mang theo một con mèo béo, phỏng chừng là cũng chẳng thể đến được nhà trẻ nào cả.

Thịnh lão đành phải cho người đi tìm một người gia sư tốt một chút, để cháu trai ở nhà chậm rãi học một vài thứ.

Gia sư họ Hà, tên Hà Kỳ, là một nam nhân trẻ tuổi khoảng hai mươi mấy tuổi, người là do anh họ của Thịnh Tranh tên Thịnh Vinh tìm tới.

Thời điểm Hà Kỳ cùng Thịnh Vinh đi vào cửa, Thịnh Tranh đang ôm Dư Gia Đường nâng cao cao.

Đây là trò chơi rèn luyện thân thể mới mà đứa nhỏ vừa phát minh ra, chơi chưa đến nửa giờ cậu cùng Dư Gia Đường đều đã mệt đến thở hồng hộc rồi. Một người là lao lực đến mệt, một mèo thì là bị lăn lộn mệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp