Hệ Thống Miêu Đại Vương

Chương 19: Mèo cam (19)


2 năm

trướctiếp

Cửa hàng này lấy bán mì phở là chính, được hoan nghênh nhất chính là món mì nước, giá cả cũng rất phải chăng, ngoại trừ các món mì phở, còn có đồ ăn sáng cùng đồ uống, canh thịt bò, bánh kẹp nước sốt thịt, xúc xích nướng linh tinh.

Bốn nhân viên cảnh vệ là quân nhân, lượng cơm ăn khá lớn, bọn họ trực tiếp gọi mấy tô mì lớn chắc bụng, lại gọi vài phần rau trộn.

Dư Gia Đường ngồi xổm trên bàn lật thực đơn.

Bên cạnh có cô bé thấy một màn như vậy manh không chịu được, cầm di động ra muốn quay video, nhưng lại bị nhân viên cảnh vệ nhắc nhở. Chụp mèo thì có thể, nhưng không thể chụp cả Thịnh Tranh vào.

Khí thế trên người nhân viên cảnh vệ dọa mấy cô bé hoảng sợ. Tố chất dân xư chung quanh Thịnh gia cũng rất được, ngoại trừ mấy cô bé nhỏ tuổi này, cũng có người muốn chụp ảnh. Nhưng sau khi được nhân viên cảnh vệ nhắc nhở, những người khác cũng chỉ chụp mèo mà thôi.

Màn ảnh di động tuy lớn như thế, nhưng mèo cam lại béo như vậy, có thể chụp hoàn chỉnh được mèo cam quả thực là không dễ dàng, nào còn chỗ để chứa người khác nữa chứ.

Dư Gia Đường bị mấy người đó nhìn chằm chằm đến mức lông mèo cũng sắp nổ, móng vuốt bang một tiếng chụp lên trên thực đơn, nhe răng trợn mắt meo ô một trận uy hiếp về phía những người nhắm ngay điện thoại về phía anh.

Những người đó yên tĩnh vài giây, sau đó càng thêm kinh hô: “Manh muốn chết manh muốn chết rồi! Vì cái gì mèo chủ tử nhà tui lại chỉ biết phá đồ phá đồ phá đồ chớ! Khi nào cũng có thể gọi đồ ăn lại làm mặt quỷ cho tui nha a!!!!”

“Chàng béo, nhà em có ổ mèo thoải mái, các loại thức ăn mèo, còn có chị gái nhỏ mèo Xiêm ưu nhã. Chàng thật sự không suy xét tới nhà của em sao?”

Dư Gia Đường: “...” Vì cái gì anh uy hiếp người ta vô dụng lại còn bị coi trở thành mặt quỷ cơ chứ? Thế này là không khoa học, tại thời điểm anh ở hình thể mèo lớn, rõ ràng không phải như thế mà, hiệu quả rất tốt mà, còn có thể dọa ngất người đi cơ mà.

# luận tầm quan trọng của hình thể lớn nhỏ đối với uy nghiêm của động vật họ mèo # Thịnh Tranh vặn đầu mèo cam về phía mình: “Không được xem người khác, xem tớ là được rồi.”

Dư Gia Đường nghiêng đầu thoát khỏi tay cậu, thật đúng là càng ngày càng làm càn. Đầu mèo của trẫm là thứ nhóc có thể vặn tới vặn đi như vậy sao?

“Anh muốn một chén nước sốt cà chua, một chén mì nước, lại thêm năm cái xúc xích, cộng thêm một cái bánh kẹp nước sốt thịt. A, đúng rồi, còn phải thêm một phần đậu phụ chiên dầu.” Dư Gia Đường gần đây đang giảm béo, ăn có điểm ít. Hôm nay bọn buôn người sa lưới, những đứa trẻ bị bắt cóc kia cũng đã được cảnh sát đưa về nhà, anh thật cao hứng, cho nên phá lệ ăn nhiều một chút một chút.

Thịnh Tranh và Thịnh Vinh đã tràn đầy thể hội đối với lượng cơm ăn của mèo cam, nhíu mày hỏi: “Mấy ngày nay cậu không có ăn nhiều như hồi trước, là ăn uống không ngon sao? Đại ca còn cho rằng tay nghề nấu cơm của ảnh lui bước đấy.”

Một bàn khác đang gắp mì ăn, lại bị âm lượng làm cho kinh ngạc cảnh vệ viên: “...”

“Không phải, anh ăn uống rất tốt, chỉ là gần đây đang giảm béo. Nhóc đừng có ép anh ăn, anh sẽ không bị nhóc dụ hoặc đâu.” Dư Gia Đường nâng trảo lên làm ra tư thế ngăn cản.

Thịnh Tranh thấy thế trên mặt mang theo ý cười nhẹ, ngón tay muốn xoa bóp thịt lót trảo mèo của mèo cam, lại bị né tránh.

“Đợi lát nữa phải ăn uống rồi, nhóc có thể đừng động tay động chân hay không vậy, bằng không tay bẩn thì ăn kiểu gì được?” Dư Gia Đường tự mình gọi xong, lại đẩy thực đơn cho quan hốt phân.

“Không dơ.” Thịnh Tranh tính tình tốt nói, “Mập Mập chẳng có chỗ nào dơ hết.” Cậu đây là đang nói thật. Dư Gia Đường phi thường yêu sạch sẽ, một ngày sớm muộn gì cũng phải tắm rửa, rửa móng vuốt lại càng thêm cần mẫn. Sau khi thân thể mèo cam này của anh được cải tạo, đã không còn thuộc về phạm trù mèo bình thường. Chỉ cần tắm rửa, yêu sạch sẽ, ngày thường có thời gian thì ngâm ngâm nước thuốc, cơ bản sẽ không nảy sinh sâu chấy linh tinh.

“Nhóc thích ăn cay, cứ gọi một phần mỳ cay là được rồi, chén nhỏ là đủ. Anh phải ăn chén lớn.”

Thịnh Tranh không có dị nghị, hết thảy đều nghe mèo chủ tử.

Chọn xong đồ muốn ăn, Thịnh Tranh gọi cho nhân viên cảnh vệ, bọn họ đi trả tiền mua đồ ăn cùng dọn đồ ăn lên.

Sau khi đồ đã được đưa lên hết, Thịnh Tranh hỏi Dư Gia Đường: “Có muốn tớ giúp cậu lấy đồ vào trong đĩa không?”

Dư Gia Đường ngao ô gặm cắn xúc xích nướng, mơ hồ không rõ meo nói: “Không cần, anh có thể tự mình ăn.”

Lúc Thịnh Tranh mới vừa ăn được mấy ngụm, Dư Gia Đường đã giải quyết xong năm cái xúc xích nướng, lại linh hoạt dùng móng vuốt móc bánh kẹp thịt từ trong túi giấy ra.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của những người khác, Dư Gia Đường dựa lên vách tường bằng gỗ bên cạnh bàn, hai cái móng vuốt kẹp bánh nhân thịt gặm gặm.

Thịnh Tranh sớm đã quen thuộc với phương thức ăn cơm của mèo cam, một chút cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Nhưng những người khác thì lại cảm thấy hiếm lạ vô cùng, còn thò qua muốn hỏi mèo này có bán hay không. Chẳng qua còn chưa kịp tới gần, đã bị nhân viên cảnh vệ chặn lại, người xa lạ không thể tùy ý tới gần Thịnh Tranh.

Dư Gia Đường chờ sau khi mì sợi đã không còn nóng như trước, đầu tiên uống hết nước canh mì sợi, sau đó mới bắt đầu ăn mì. Ăn như vậy có thể hương vị không được ngon bằng lúc ăn cùng nước canh, nhưng thắng ở nhanh cùng tiện.

Mới vừa ăn được mấy ngụm, có cô bé thật sự không nhịn được, hướng về phía bên này nói: “Mèo không thể ăn mấy thứ này, vừa nãy chị mới mua thức ăn mèo. Nếu không em để Tiểu Quất* ăn thức ăn mèo đi, mấy thứ này rất có hại đối với nó.”

*Mèo cam = Quất Miêu = Tiểu Quất

Dư Gia Đường đang ăn vui vẻ:...excuse me, Tiểu Quất là ai?

Thịnh Tranh lắc lắc đầu với cô, ngay sau đó lại cúi đầu ăn không nói lời nào.

Người bạn ngồi bên cạnh cô bé kia lôi kéo cô nói: “Phương thức nuôi mèo của mỗi người đều không giống nhau. Con mèo kia thoạt nhìn cũng không giống mèo bình thường, nếu là mèo ta, ăn mấy thứ kia cũng không có gì là lạ cả. Mèo ta quê tớ chính là ăn gì cũng được đó, có khi thế mới sống tốt được.”

Cô bé phỏng chừng cũng cảm thấy mình phản ứng quá lớn, hơn nữa hình như dọa tới anh bạn nhỏ rồi, vội vàng xin lỗi rồi ngồi trở lại vị trí của mình. Chỉ là cô bé này hiển nhiên là vô cùng yêu mèo, cũng rất thích Dư Gia Đường, cách một lát lại nhìn về hướng bên này.

Dư Gia Đường nhanh chóng giải quyết xong đồ ăn trên bàn, sau đó lại bảo quan hốt phân mua cho mình hai phần xúc xích nướng cùng bánh kẹp thịt, đóng gói mang về ăn.

Ý tưởng thực tốt, nhưng mà lúc đi được nửa đường, Dư Gia Đường vẫn là không nhịn nổi, bảo quan hốt phân đút bữa khuya cho anh ăn trước.

Dư Gia Đường mang theo Thịnh Tranh đi dạo ở trên phố trong một hồi, thẳng đến khi chợ đêm buổi tối bắt đầu, người dần dần trở nên nhiều hơn, mới đi theo nhân viên cảnh vệ về nhà.

“Mau mau lấy mấy thứ chúng ta đã mua ra đây.” Dư Gia Đường nhảy lên trên sô pha chỉ huy quan hốt phân.

“Đều ở đây hết.” Thịnh Tranh hợp lại gom lại tất cả đồ về một chỗ. Mèo cam nhà cậu thật sự là quá biết mua mua mua, nhìn thấy cái gì cũng đều muốn mang về nhà. Còn muốn chém giá với người ta, chẳng sợ đối phương nghe không hiểu tiếng meo meo meo meo, mèo cam vẫn cứ làm mà không biết mệt.

“Quần lót Cậu Bé Bọt Biển anh mua cho nhóc đâu?” Dư Gia Đường bới một trận ở trong túi, hỏi.

Thịnh Tranh: “...”

“Tớ không muốn mặc cái kia, chẳng đẹp chút nào. Cho nên tớ lại trả về rồi.”

Dư Gia Đường có điểm thất vọng, chẳng qua anh có chuyện càng quan trọng muốn hỏi: “Vậy đĩa DVD tập thể dục anh đây mua đâu?”

“Động tác trên đó thật là ngốc, cậu khẳng định sẽ lôi kéo tớ cùng làm với cậu. Cho nên sau đó tớ đổi thành đĩa phim hoạt hình “Mèo cam mạo hiểm ký” rồi.”

Dư Gia Đường rất bất mãn: “Vì cái gì nhóc lại nhiều ý kiến như vậy hả?”

Thịnh Tranh thò lên hôn anh một cái: “Là cậu nói bảo tớ chọn thứ mình thích.”

Dư Gia Đường không cách nào phản bác, cho nên anh chỉ có thể lay ra một bao bim bim tôm cắn mở ăn răng rắc, lấy cái này để làm bình tĩnh chính mình.

“Không phải cậu nói mấy thứ này không khỏe mạnh, không cho tớ ăn sao? Sao cậu lại có thể ăn chớ?”

“Bởi vì anh không phải mèo bình thường, nhóc lại là người bình thường.”

Thấy trên khuôn mặt nhỏ của Thịnh Tranh vẫn là thực không vui, Dư Gia Đường nhảy vào trong lòng cậu dùng đầu cọ cọ cậu. Tâm nói, anh có bàn tay vàng có thể làm được rất nhiều việc, nhưng quan hốt phân nhóc có anh nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp