Hệ Thống Miêu Đại Vương

Chương 20: Mèo cam (20)


2 năm

trướctiếp

Thời điểm sinh nhật năm tuổi của Thịnh Tranh, toàn nhà Thịnh gia già trẻ lớn bé đều đoàn tụ. Ngay cả bác hai Thịnh Hoài Lễ ở nước ngoài của Thịnh Tranh, cũng cùng với con trai cả của hắn Thịnh Đình, con thứ Thịnh Lân cùng với con gái Thịnh Mẫn cùng nhau trở về.

Thịnh Hoài Ninh hàng năm bay qua bay lại trong ngoài nước, cũng khó có được dịp rút ra thời gian tới tham gia tiệc sinh nhật của cháu trai nhỏ.

Thịnh Hoài Ninh hai năm trước đã ly hôn với chồng, dưới gối chỉ có một cô con gái Tiếu Tử Hàm. Theo lý mà nói tình cảm của hai mẹ con đáng ra hẳn là rất sâu, nhưng sự thật lại hoàn toàn tương phản.

Tính cách Tiếu Tử Hàm có điểm giống cha cô, người lãnh lãnh đạm đạm, lúc sống nhờ ở Thịnh gia, cũng không đặc biệt gần gũi với ai. Còn mẹ quanh năm suốt tháng chẳng gặp được mấy lần, cô lại càng sẽ không gần gũi.

Khi hai mẹ con Thịnh Hoài Ninh nói chuyện, hai bên đều giống như đang hoàn thành nhiệm vụ vậy, nói không được mấy câu đã kết thúc đề tài.

Lúc mọi người ở trên bàn cơm nhắc tới Thịnh Tranh, liền không tránh được sẽ nói đến mèo cam Mập Mập thời khắc không xa rời cậu.

Dư Gia Đường bị một đám đại lão vây quanh, áp lực rất lớn. Miễn cưỡng duy trì uy nghiêm của mèo chủ tử, không có bị dọa đến mức chui xuống dưới bàn không chịu ra.

Thịnh Hoài Lễ văn nhã nho nhã, con trai cả Thịnh Đình lớn lên lại cao lớn cường tráng, đây có thể là do có quan hệ với người mẹ có dòng máu lai của hắn. Thịnh Đình chỉ nhỏ hơn Thịnh Vinh một tuổi, nhưng thoạt nhìn so với Thịnh Vinh thì còn thành thục ổn trọng hơn nhiều.

Trên bàn cơm người chú ý đến Dư Gia Đường nhiều nhất chính là Thịnh Đình.

Thịnh Vinh và Thịnh lão chỉ biết rằng Thịnh Tranh nhận thức mèo cam ở chỗ ổ bọn buôn người. Nhưng cụ thể là nhận thức như thế nào, cậu cùng những đứa trẻ đó lại chạy ra được kiểu gì, đây vẫn luôn là một vấn đề rất mơ hồ.

Thời điểm nói đến có đứa nhỏ kêu là một con mèo lớn đã cứu bọn chúng đi, mắt Thịnh Đình liền nhìn qua Dư Gia Đường đang dùng móng vuốt ôm cá chiên gặm.

Thịnh Mẫn là đứa con gái mà gần bốn mươi tuổi Thịnh Hoài Lễ mới có được, tuổi hiện giờ chỉ lớn hơn một chút so với Thịnh Tranh.

Thời điểm ăn cơm Thịnh Mẫn gắp không đến đồ ăn, lại không cho người khác hỗ trợ, vì thế đứng ở trên ghế vươn người ra gắp. Trước mặt cô bé đặt một cái ly lớn tràn đầy nước dưa hấu, mắt thấy cô nhóc đụng phải cái ly, cái ly đã có xu thế đổ. Đột nhiên một cái đuôi lông xù xù nhanh chóng với qua quấn lấy thân ly, dựng cái ly ngay ngắn lại rồi thực mau mà rụt trở về.

Một màn này phát sinh trong một khoảng thời gian rất ngắn, mọi người đang ngồi ở đây chẳng có mấy người cảm thấy được khác thường. Nhưng vẫn có người thấy.

Thịnh Tranh an vị ở bên cạnh chị họ Thịnh Mẫn, chỉ cần cái ly kia đổ xuống, bộ tây trang nhỏ mới thay trên người Thịnh Tranh liền sẽ không thể mặc được nữa.

Thịnh Đình vẫn luôn quan sát Dư Gia Đường còn chưa kịp động, em trai hắn Thịnh Lân lại đã tò mò mà đi tới.

Dư Gia Đường ăn cá chiên ở trên bàn nhỏ bên cạnh Thịnh Tranh, đang ăn đột nhiên trước mặt kề sát vào một gương mặt lớn, dọa mèo nhảy dựng.

“Làm gì? Có việc?” Dư Gia Đường dừng lại meo một tiếng.

Thịnh Lân chọc chọc bả vai cậu em họ nhỏ, hỏi cậu: “Tranh Tranh, con mèo này của em thoạt nhìn rất thú vị, bán cho anh được không?”

Lời này của cậu nhóc vừa ra, sắc mặt Thịnh Tranh cùng Thịnh Vinh liền thay đổi.

Thịnh Vinh lấy khăn giấy lau lau miệng, nhạt giọng nói: “Tiểu Lân, Tranh Tranh coi Mập Mập như người nhà, mà không phải là đồ vật có thể mua tới bán đi, chỉ sợ là không thể cho em được. Nếu như em muốn, trở về anh sẽ cho em cả một ổ mèo luôn.”

Thịnh Lân ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, nhưng cậu chỉ thích cái con mèo cam béo này nha.

“Tiểu Lân trở về chỗ ngồi đi.” Thịnh Đình trầm khuôn mặt nói.

Thịnh Lân ở nước ngoài giao du với một ít thiếu niên trung nhị đã lâu, tính tình tùy hứng, toàn bộ Thịnh gia ai cũng không sợ chỉ sợ ông nội cùng Thịnh Đình.

“Em đã biết anh hai.”

Vai vế của đám tiểu bối là đặt ngang nhau, Thịnh Vinh là anh cả, Thịnh Đình nhỏ hơn hắn một tuổi. Thịnh Lân lúc ở trước mặt hai người anh này thì kêu anh cả anh hai, nhưng trong lén lút chỉ gọi anh là được.

Em gái Thịnh Hi của Thịnh Vinh, thấy không khí trên bàn cơm không tốt, vội vàng chạy đến trước mặt Thịnh lão, làm nũng nói kỳ thi cuối kỳ của mình, xếp hạng đã tiến vào top 5 của toàn thị, muốn được Thịnh lão thưởng.

“Hoài Dân, lần này Hi Hi tiến bộ lớn như vậy, con tặng cái gì cho nó thế?” Thịnh lão nhất thời nghĩ không ra nên đưa quà gì cho cháu gái thì tốt.

Thịnh Hoài Dân nói: “Con tặng nó một bức tranh chữ con viết.”

Mí mắt Thịnh lão run lên, nhớ tới lối viết chữ thảo* tựa như “vẽ bùa quỷ” kia của thằng con cả, lại hỏi: “Chữ gì?”

“Không được lui bước.”

Mọi người đang ngồi: “...”

Dư Gia Đường nghe được mà thiếu chút nữa đã bị xương cá làm nghẹn, thật là nhìn không ra đấy. Bác cả Thịnh gia đã làm đến nghị viên chức, ngày thường thâm trầm nghiêm túc, trong ngầm thế mà lại có phong cách như vậy?

“Anh cả à, làm gì có người cha nào cổ vũ cho con gái, lại nói không được lui bước như thế. Ít nhất cũng phải viết lần sau lại tiến thêm một bước chứ?” Thịnh Hoài Lễ cười nói.

“Lấy cái bộ dạng ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới* của nó, có thông minh mấy cũng vô dụng. Lần sau nếu có thể không lùi bước, cũng đã là tiến bộ lớn nhất rồi.” Thịnh Hoài Dân không chút khách khí bóc phốt con gái.

*Ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới: thành ngữ TQ ý chỉ làm việc không đến nơi đến chốn.

Thịnh Hi: “...” Cha đẻ thiệt đó hở.

Những người khác nhìn biểu tình rối rắm của Thịnh Hi, đều nhịn không được mà cười, trong lúc nhất thời bầu không khí trên bàn cơm rất tốt.

Thịnh Mẫn lớn hơn Thịnh Tranh một chút, cảm thấy không thể ăn một mình được, phải chiếu cố em trai. Vì thế cứ cách một lát liền hỏi Thịnh Tranh có muốn ăn cái này cái kia hay không, không chiếm được trả lời người chị nhỏ cũng không tức giận, dựa theo khẩu vị của mình mà gắp đồ ăn cho em trai.

Kết quả liền thành Thịnh Mẫn gắp đồ ăn cho Thịnh Tranh, Thịnh Tranh gắp đồ ăn cho Dư Gia Đường.

Cơm nước xong, Thịnh lão kêu con gái Thịnh Hoài Ninh vào thư phòng.

Thịnh Lân thấy Thịnh Tranh đang uy Dư Gia Đường ăn bánh sinh nhật của cậu, nhịn không được lại thò lại gần.

Dư quang khóe mắt Dư Gia Đường liếc qua quét cậu nhóc một cái, quay thân thể lại, dùng mông đối với cậu nhóc, cái đuôi còn vung vung, đặc biệt thần khí.

Thịnh Lân nhìn mà ngứa tay muốn nắm lấy cái đuôi của mèo cam, còn chưa có đụng tới, đã bị Dư Gia Đường quăng cái đuôi rút ra.

“Đau quá!” Thịnh Lân che mu bàn tay lại, khó có thể tin nổi nhìn cái đuôi của con mèo béo kia, đây mẹ nó vẫn còn là đuôi mèo sao? Đây là roi đi?

Chỉ trong nháy mắt mu bàn tay của cậu nhóc đã sưng đỏ lên, nhìn ra được Dư Gia Đường dùng lực đạo thật sự không nhỏ.

Thịnh Lân đen mặt, vén tay áo lên muốn hùng hổ với Dư Gia Đường, Thịnh Tranh lập tức bế mèo cam lên, biểu tình đề phòng nhìn anh họ.

Tình hình bên này rất nhanh đã khiến cho hai vị trưởng bối cùng Thịnh Vinh Thịnh Đình cách đó không xa chú ý.

Thịnh Vinh nhăn mi lại, ngữ khí không tốt lắm nói: “Tiểu Lân có chuyện gì vậy, nó gây gổ với một con mèo như Mập Mập làm gì chứ?”

“Nó chỉ là tâm tính trẻ con mà thôi, để em qua đó mắng nó.”

Thịnh Đình đi về phía bọn họ, Thịnh Lân vừa nhìn thấy anh hai qua đây liền lập tức lúng túng.

“Em có chuyện gì vậy hả, cứ khi dễ em trai mình làm cái gì?”

Thịnh Lân bĩu môi, nghĩ thầm khi còn nhỏ anh cũng khi dễ em không ít đâu. Chẳng qua lời này cậu đương nhiên không dám nói ra trước mặt Thịnh Đình rồi.

“Em không có khi dễ Tranh Tranh, anh cũng đâu phải không biết em thích Tranh Tranh nhất chứ. Khi còn nhỏ tiểu trên người em em cũng chưa tức giận, còn giúp em ấy lau mông cơ mà.”

Thịnh Tranh:.... Cái anh ba này thiệt phiền quá sức.

Dư Gia Đường chỉ là quất thiếu niên trung nhị một phen, không nghĩ tới còn có thể nghe được chuyện bát quái khi còn nhỏ của quan hốt phân. Trong lúc nhất thời lỗ tai đều dựng thẳng cả lên, chỉ chờ cậu nhóc lại tò thêm nhiều thông tin nóng một chút.

Kết quả Thịnh Đình quát lớn em trai nói: “Đừng có nhắc tới chuyện trước kia, vừa rồi anh cũng thấy đó, em khi dễ em trai làm gì hả?”

Dư Gia Đường:.... Đừng mà, nhiều lời chút đi!

“Em chỉ là muốn sờ sờ mèo của em ấy mà thôi, ai biết con mèo này lại hung ác như vậy chứ, nói quất liền quất. Xem dấu vết nó dùng đuôi quất em nè, sưng hết cả rồi! Đây mà là lực đạo của một con mèo sao? Con báo cũng không kém bao nhiêu đâu.”

Thịnh Đình dùng một ngón tay chọt lên đỉnh đầu cậu: “Nếu Mập Mập mà là một con báo, móng vuốt tiện của em sớm đã không còn rồi.”

“Mập Mập rất thông minh, nó không muốn, vậy em đừng có chạm vào nó, bằng không nó đánh em anh cũng mặc kệ đấy.”

“Anh cả đã nói, sức lực của Mập Mập thậm chí còn lớn vượt qua cả một ít động vật họ mèo nữa, đánh hai đứa như em cũng không có vấn đề gì hết.”

Thịnh Lân vẻ mặt kinh tủng: “Thật hay giả vậy? Có thể nào nó thực ra chính là động vật họ mèo loại hung mãnh nào đó không thế?”

“Không phải, anh cả nói, nó chỉ là một con mèo vườn Trung Hoa* thôi.”

*mèo vườn Trung Hoa: là một thuật ngữ chỉ chung các loài mèo nhà của Trung Quốc.

Định cư lâu ở nước ngoài lại giao tiếp không sâu bằng anh trai Thịnh Lân lập tức bị cái tên cao lớn này trấn trụ, “Nghe ra rất lợi hại á, nếu hung như vậy, vẫn là đừng tùy tiện thả ra thì hơn, lỡ như bắt được người, vậy làm sao bây giờ?”

Thịnh Đình dùng ánh mắt nhìn thiểu năng trí tuệ mà ngó em trai: “Mèo vườn Trung Hoa, chính là mèo ta bản tục ngữ.”

“Mập Mập không phải mèo bình thường, em đánh nhau ở trong trường học, nó cũng không thèm để ý em đâu. Ngay cả một sợi lông mèo cũng không sờ nổi, còn muốn đi làm chủ nhân chắc. Em quản tốt chính mình đừng có luôn đi khiêu khích Mập Mập là được rồi.”

“....Anh, em cảm thấy ánh mắt của anh đang công kích nhân thân em đó.” Thịnh Lân nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn là nói ra lời trong lòng.

Thịnh Đình chỉ chỉ Dư Gia Đường: “Em cảm giác không sai, không chỉ anh, ngay cả ánh mắt Mập Mập nhìn em cũng giống thế thôi.” Ánh mắt quan ái* thiểu năng trí tuệ.

*quan ái: quan tâm chăm sóc.

Nằm cũng trúng đạn Dư Gia Đường: “Méo méo.” Cái nồi này trẫm không cõng, rõ ràng là ánh mắt quan hốt phân nhìn Thịnh Lân quá phận nhất!

Thịnh Tranh: “...” Cái đó cũng đâu có chuyện gì liên quan tới tớ đâu?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp