Hệ Thống Miêu Đại Vương

Chương 31: Linh miêu (2)


2 năm

trướctiếp

Nhiệm vụ trước của Dư Gia Đường hoàn thành rất tốt, xếp loại cấp bậc là A+, Đại Vương làm hệ thống tân thủ vừa mới bắt đầu mang ký chủ. Ký chủ lần đầu tiên mang theo, làm nhiệm vụ lại có thể thu được A+, cái này rất hiếm có.

Vì thế cấp trên đặc biệt tiến hành khen thưởng đối với Đại Vương, còn có Dư Gia Đường.

Bên Đại Vương cụ thể là được khen thưởng cái gì, Dư Gia Đường không rõ ràng lắm, nó nói cấp trên yêu cầu bảo mật. Khen thưởng ở chỗ Dư Gia Đường là, tiến hành cải tạo cấp hai cho thân thể hiện tại của anh.

Tuổi thọ bình quân của linh miêu hoang dã là khoảng 12-15 năm, nếu như được nuôi dưỡng, sẽ dài đến 24 năm.

Sau khi Dư Gia Đường được cải tạo cấp hai, mỗi hạng giá trị thuộc tính ban đầu đều tăng lên ba mươi điểm, tuổi thọ cũng trực tiếp tăng lên gấp bội.

Hiện tại trên mặt thuộc tính của Dư Gia Đường, ba giá trị thuộc tính lớn tương đối quan trọng là: Giá trị sức lực 80 điểm, giá trị nhanh nhẹn 90 điểm, giá trị tuổi thọ 48 điểm (không cần đổi, trực tiếp cùng cấp với tuổi thọ).

Mặt khác còn có một ít thuộc tính nhỏ lung tung khác, tỷ như giá trị thích ứng đối với hoàn cảnh, giá trị thích ứng đồ ăn. Còn có giá trị ngũ cảm vân vân, cẩn thẩn đếm đếm cũng có khoảng mấy chục loại thuộc tính nhỏ.

Trừ lần đó ra anh còn nhiều thêm một cái thuộc tính lớn mà thế giới trước không có ⸺⸺ Giá trị mị lực.

Cái giá trị này là ẩn dấu, Dư Gia Đường chỉ có thể thấy một chuỗi dấu chấm hỏi.

Cái tên giá trị mị lực này thoạt nhìn có điểm tô, nhưng căn cứ theo kinh nghiệm chơi game nhiều năm của Dư Gia Đường, giá trị mị lực được ẩn dấu này, không phải là thứ vô dụng. Nói không chừng còn có can hệ trọng đại nữa.

Đại Vương không thể nói cho anh biết giá trị mị lực này dùng để làm gì, Dư Gia Đường đành phải chậm rãi suy đoán từ từ.

“Đại Mao, mày nói tại sao Ngũ thúc lại muốn cướp mày đi vầy nè, nếu ổng thích mèo, có thể lại nuôi một con khác mà, có phải là không thể kiếm được đâu. Mày là ân miêu của tao, tao không muốn mày rời khỏi tao đâu Đại Mao à...” Bé trai bảy tám tuổi khóc đến một phen nước mắt một hồi nước mũi. Vừa khóc vừa muốn thò lò về hướng linh miêu, làm mấy người phía sau cậu chàng sợ tới mức nhanh chóng kéo nhóc lại.

“Tam thiếu, ngài đã đáp ứng rồi, sẽ không tùy tiện đổi ý chứ.”

Nhiếp Lâm bẹp miệng nhìn về phía linh miêu, chỉ thấy Đại Mao tâm can ruột thịt của nhóc ta đang đứng lên khỏi cái đệm, run run lông mèo dày rộng trên người nó. Căn bản là không hề để ý đến cậu nhóc, vẻ mặt lạnh nhạt tránh qua mặt cậu nhóc, sau đó nhảy đến trên bàn chuyên môn đặt bữa tiệc lớn cho mình.

“Chuẩn bị cơm chuẩn bị cơm, trẫm đói bụng rồi.” Trảo lớn của linh miêu bang bang dẫm lên mặt bàn, trong cổ họng phát ra tiếng ô ô gầm nhẹ.

Nhiếp Lâm lại bắt đầu khóc, giữ chặt tay áo nam nhân trung niên bên người cáo trạng: “Dương thúc, chú xem Đại Mao lại không để ý tới cháu nữa kìa...”

Dương thúc: “...”

Dư Gia Đường bị cậu nhóc khóc đến đau đầu, nhưng chịu không nổi nhất vẫn là cái túi nước mắt này cứ một ngụm một tiếng “Đại Mao” mà gọi anh. Đại Mao gặp quỷ á!

“Tam thiếu, hiện tại là thời điểm nó ăn cơm, ngoại trừ thịt ra, Đại Mao sẽ không để ý đến cái gì nữa đâu. Nếu ngài muốn cùng nó... nói chuyện, tốt nhất là cầm thịt tới nói.” Nói không chừng là nhìn trên mặt mũi miếng thịt, con linh miêu này sẽ cho ngài sắc mặt tốt.

Nhiếp Lâm kinh ngạc đến quên luôn cả khóc: “Cháu mới có mấy ngày không nhìn thấy Đại Mao, sao nó lại trở nên tham ăn như vậy chứ. Lúc trước khi ở trên đường, nó đâu có ăn nhiều như vậy mà.”

“Buổi sáng không phải cháu mới vừa cùng nó dùng bữa xong hay sao? Hay là cháu nhớ lầm...”

Dương thúc sờ sờ đầu cậu nhóc: “Ngài nhớ không lầm, lúc ở trên đường, trên người con linh miêu này có thương tích, thân thể quá khó chịu. Lúc đó mới không ăn được nhiều lắm, hiện tại vết thương hẳn là đã khỏi hẳn rồi, nên sức ăn mới khôi phục. Nghe nhân viên chăn nuôi bên sơn viện kia nói mấy ngày nay, một ngày đều phải uy nó mấy bữa thịt. Hôm nay nó mới ăn có một bữa, lúc này khẳng định đã đói rồi.”

Nhiếp Lâm lập tức đau lòng vô cùng: “Vậy mau mau mang thịt đến đây đi, lấy nhiều chút, để nó ăn no.”

Dương thúc tâm nói, đương nhiên phải để nó ăn no rồi, nếu ăn không đủ no rồi đói đến nóng nảy, tóm lấy người ăn mất tiêu thì làm sao bây giờ? Đây chính là linh miêu hoang dã đó.

Dư Gia Đường nằm trên bàn chờ cơm của mình, thời điểm anh tới thế giới này, con linh miêu này đã ở Nhiếp trạch. Anh không có cách nào ăn thịt tươi giống như linh miêu thật sự được, cũng phải phí mất một đống sức lực của anh, mới để mấy người này hiểu rõ sức ăn cùng khẩu vị của mình.

Lúc bưng thịt ăn lên là trực tiếp dùng cái mâm lớn để đựng, bên cạnh còn có gia vị, Dư Gia Đường muốn thêm cái gì liền chỉ huy bọn họ rải lên trên đó.

“Đại Mao, lọ này là ớt cay, mày ăn vào chỗ mông sẽ không nổi lửa lên sao?” Nhiếp Lâm đầy mặt cực kỳ hâm mộ nhìn Dư Gia Đường ăn thịt ăn đến ngấu nghiến. Anh đang ăn thịt gà rán bông tuyết, bên trên vẩy đầy tiêu đen xay cùng bột ớt, thoạt nhìn cực kỳ dụ người.

Nhiếp Lâm là thể chất không thể ăn cay, ăn một lần liền nóng người, trong miệng cũng sẽ xuất hiện khoang loét, uống nước cũng đau.

Dư Gia Đường nhếch môi, thử nhe răng với cậu nhóc, sau đó lại duỗi móng vuốt ra ý bảo Dương thúc hỗ trợ lại rải thêm một chút bột ớt.

Nhiếp Lâm nhìn linh miêu ăn vui vẻ như vậy, nước miếng đều chảy ra. Chẳng qua động vật họ mèo hoang dã phi thường hộ thực, cậu nhóc biết không thể tới gần linh miêu lúc nó đang ăn cơm được, lại càng không thể móc đồ ăn ra khỏi miệng nó. Vì thế liền cho người cũng chuẩn bị cho nhóc một chút thịt bò, bò lên trên bàn lớn, ngồi cách linh miêu thật xa, sau đó bắt đầu ăn.

Một người một mèo đang ăn, liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến một trận tiếng bước chân vững vàng. Tiếp theo đó một nam nhân lạnh lùng vai rộng chân dài, thể trạng cao lớn bước vào.

“Sao cháu lại ở đây?” Nhiếp Liệu nhăn đỉnh mày lại, không vui nhìn cháu trai của mình.

Đây là chỗ cháu chuẩn bị cho mèo lớn ăn cơm mà.

Động tác cắn thịt của Nhiếp Lâm dừng lại, nhìn nhìn Ngũ thúc của mình, lại nhìn nhìn Đại Mao kể từ khi Ngũ thúc tiến vào. Tầm nhìn của một đôi mắt mèo đã hoàn toàn dính lên trên người hắn, đột nhiên bi thương, ngao lên khóc lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp