Hệ Thống Miêu Đại Vương

Chương 40: Linh miêu (11)


2 năm

trướctiếp

Nhiếp Liệu nhìn mèo lớn tư thế khó chịu, có chút đau lòng, bước nhanh đi qua mở ra hai cánh tay với nó: “Nhảy xuống đi, ba sẽ tiếp con.”

“... Anh tiếp nổi không đó, anh phải chuẩn bị sẵn sàng đó nha, tiếp vững.” Dư Gia Đường muốn leo lên trên vách núi này thì cũng không khó, chủ yếu là anh muốn đùa cho lão Nhiếp cao hứng mà thôi. Bóng ma bị ám sát cái ngày tế tổ, làm mặt Nhiếp Liệu mấy ngày này đều không thả lỏng tí nào.

Nhiếp Liệu nhìn nhìn cặp mông tròn hồ hồ phía trên của linh miêu, lại nhìn nhìn đường cong cơ bắp phồng lên trên cánh tay mình, đột nhiên thấy quỷ không phải rất có tin tưởng nữa.

“Ba có thể mà. Con buông trảo ra rớt xuống dưới đi.” Nhiếp Liệu trấn định nói.

Nghe hắn nói như vậy, Dư Gia Đường liền tin thật, lập tức buông móng vuốt ra, mặc cho thân thể từ địa phương cao ba bốn mét rơi xuống phía dưới.

...

“Lão Nhiếp?”

Dư Gia Đường dùng móng vuốt chạm chạm mặt Nhiếp Liệu, đối phương đang nhắm mắt lại y như đã ngất xỉu đi.

“Lão Nhiếp anh không có việc gì chứ, đừng làm tôi sợ nha.” Dư Gia Đường thực thấp thỏm. Vừa rồi anh dừng ở trên người Nhiếp Liệu, không nghĩ tới sẽ trực tiếp đập cho đối phương ngã nhào, còn một mông ngồi ở trên ngực Nhiếp Liệu.

Dư Gia Đường thấy hắn vẫn không nhúc nhích, gấp đến độ đảo mãi xoay quanh hắn.

Trạng thái này làm cho anh không có cách nào tiếp nhận nổi, anh thật sự một mông ngồi cho lão Nhiếp ngất xỉu à?

Anh lại lần nữa đánh giá thân thể của chính mình, vẫn cứ không nhìn ra được có chỗ nào béo cả. So với mèo cam ở thế giới trước, hiện tại anh thật sự là một con mỹ miêu thon gầy tiêu chuẩn được chứ.

“Lão Nhiếp, mau tỉnh lại đi lão Nhiếp.” Dư Gia Đường dùng hai cái móng vuốt thay nhau vỗ đánh lên trên mặt Nhiếp Liệu.

Nếu đổi thành ngày thường, Nhiếp Liệu khẳng định sẽ hung hăng bắt lấy móng vuốt của anh mà kéo tới bên miệng hung hăng hôn một cái. Nhưng hiện tại hắn lại chẳng có lấy một chút phản ứng nào.

Dư Gia Đường chuyển mũi tiến đến phía dưới cánh mũi Nhiếp Liệu ngửi ngửi, vẫn còn có hơi thở phun ra, thực bằng phẳng, chứng minh Nhiếp Liệu không có vấn đề gì.

Trong lòng anh thở dài nhẹ nhõm một hơi, thời điểm đang muốn lui về, đột nhiên cảm thấy một trận trọng lực từ trên đầu áp xuống...

Dư Gia Đường trợn to mắt mèo nhìn Nhiếp Liệu. Anh bị ấn hôn ở trên mặt đối phương!

Dư Gia Đường phản ứng lại, muốn uốn đầu mèo thoát khỏi bàn tay to rộng ấm áp của Nhiếp Liệu, kết quả anh càng muốn chui ra, Nhiếp Liệu ấn càng chặt.

Dư Gia Đường quả thực là muốn há mồm cắn hắn!

“Ô ngao...” Buông tay buông tay, có chút hô hấp không nổi rồi.

Dư Gia Đường dùng móng vuốt chụp đánh cánh tay hắn, ý đồ khiến hắn buông mình ra.

Nhiếp Liệu thấy bộ dạng anh sốt ruột, vậy mà lại còn sở thích tàn ác cười nhẹ ra tiếng, tay thoáng buông lỏng một chút, để đầu mèo lớn khôi phục tự do.

Dư Gia Đường mới vừa thở ra một hơi, miệng cũng rời khỏi mặt Nhiếp Liệu, ai ngờ chưa đợi anh bình thường lại, cái gáy đã lại trầm xuống ⸺⸺
Anh lại bị đè nặng hun xuống!

Vậy mà còn chưa đủ.

Lặp lại chơi vài lần, Nhiếp Liệu như là rốt cuộc cũng chơi đủ rồi, ngồi dậy, ôm lấy cái mặt tròn hồ hồ lông xù xù của Dư Gia Đường, hun mấy ngụm lên trên cái mũi ẩm ướt của anh.

“Đừng hôn đừng hôn.” Dính dính hồ hồ như vậy, không biết còn tưởng rằng lão Nhiếp có bánh mèo đấy.

Nhiếp Liệu thấy móng vuốt anh vẫn luôn đẩy đẩy ngực mình, cũng không có thò lên nữa, chỉ là dưới tay lại sửa sang xoa cái bụng mềm mại của linh miêu.

Dư Gia Đường vẫn luôn không cảm thấy hai tuần nay mình béo lên, thẳng đến khi Nhiếp Liệu bắt lấy thịt trên bụng anh.

... Gặp quỷ, nhiều thịt như vậy, thật là từ trên người anh mọc ra sao?

Dư Gia Đường có chút xấu hổ mà dùng móng vuốt chụp hắn, đừng nhéo nữa, niết cái gì mà niết. Động vật họ mèo lớn như anh, chẳng lẽ không thể thịnh hành mọc ra chút mỡ béo sao?

So với một con hổ qua Tết âm lịch liền mập ra đến tứ chi tròn xoe thì anh vẫn khá hơn nhiều đó.

Ít nhất hiện tại anh còn có thể chạy có thể nhảy, tứ chi rõ ràng.

Nhiếp Liệu ôm linh miêu thân mật một hồi lâu, mới cùng nhau xuống núi. Trên đường trở về Nhiếp trạch, Nhiếp Liệu nhắc tới lúc trước khi còn ở bệnh viện thú y, hứa hẹn đáp ứng mèo lớn.

“Lúc trước không phải đã đáp ứng con, sau khi tế tổ qua đi sẽ mang con đi ra ngoài chơi sao, con muốn đi chỗ nào chơi?” Nhiếp Liệu đưa Ipad cho mèo lớn.

Dư Gia Đường vừa nghe nói là ra ngoài du lịch, tức khắc mắt mèo sáng ngời, dùng móng vuốt cứng nhắc nhẹ nhàng lướt khắp nơi trên máy.

Trên đó có rất nhiều thắng địa du lịch mà Nhiếp Liệu đã tìm tòi ra, trong ngoài nước đều có.

Dư Gia Đường nhìn trên đó một hồi, đột nhiên lại hỏi: “Lần này chúng ta chuẩn bị đi bao lâu vậy?”

“Con muốn đi chơi bao lâu?”

Dư Gia Đường nghĩ đến lúc mình đi theo Nhiếp Liệu tới công ty, nhìn thấy một đống văn kiện chồng chất như núi trong văn phòng hắn, thử nói: “Năm ngày?”

Năm ngày nghỉ phép, lấy trình độ bận rộn của Nhiếp Liệu mà nói, thật đúng là không ít. Trước kia trên cơ bản hắn cả năm cũng không nghỉ, là một tên cuồng công tác không hơn không kém. Bất kể là ở Nhiếp trạch hay là ở công ty, tuyệt đại đa số thời gian trong một ngày đều là đang công tác.

Nhiếp Liệu duỗi tay xoa lỗ tai anh một phen: “Thật vất vả mới bồi con đi ra ngoài một lần được, vậy cứ chơi thêm vài ngày, công ty thiếu ba, vẫn có thể vận hành được. Văn kiện ở chỗ nào cũng có thể phê duyệt được hết, mở họp cũng có thể mở hội nghị video. Ba cũng không phải là phải ngồi ở công ty thì mới công tác được.”

Nhiếp Liệu biết con linh miêu tinh là đứa thích nhọc lòng, đặc biệt là lúc đề cập đến vấn đề của bản thân Nhiếp Liệu, mèo lớn luôn thận trọng hơn bất cứ người nào, cho dù chỉ là việc nhỏ bé không đáng kể mấy.

“Lúc trước ba đã nói qua với mấy người Trâu Minh, lần này ba mang con đi ra ngoài chơi cứ dựa theo tình huống mà định. Ít nhất cũng phải có một tháng, con có thể hảo hảo chọn lựa địa phương, nếu muốn đi nhiều nơi, vậy chúng ta cứ đi từng chỗ từng chỗ đi.”

Hai móng đang ôm Ipad của Dư Gia Đường thiếu chút nữa làm rớt máy xuống thảm xe: “Thiệt hay giả?”

“Không phải anh còn muốn xử lý chuyện nội quỷ ở Nhiếp gia nữa sao?” Nhiếp Liệu bị ám sát hôm tế tổ, khiến rất nhiều trưởng bối bối phận cao ở Nhiếp gia tức giận, kêu gào nhất định phải bắt được tên nội quỷ làm chủ phía sau màn, xử quyết theo gia quy.

“Đúng là phải tra, nhưng cũng không cần phải do ba tự tay đi tra, cái đó cứ để thuộc hạ đi làm, ba chỉ cần phân phó bọn họ làm như thế nào là được rồi. Việc này không ảnh hưởng đến việc ba mang con đi ra ngoài chơi.”

“Thật sự ít nhất có một tháng?” Dư Gia Đường vẫn có chút khó có thể tin được.

Lão Nhiếp sao lại sẽ đột nhiên hào phóng nhân từ như vậy nè? Thật là không giống hắn nha.

Nhiếp Liệu bị anh lặp lại hỏi cùng một cái vấn đề, cũng không phiền, lại kiên nhẫn giải thích với anh một lần.

Dư Gia Đường nghe xong, nhanh chóng moi ra mấy cái hình ảnh đưa cho Nhiếp Liệu xem: “Tui muốn đi cái hồ này, còn muốn đi đỉnh Phật, còn muốn đi thảo nguyên biên giới, đến lúc đó anh dạy tui cưỡi ngựa!”

“Lại nói tiếp lúc trước tui xem phim truyền hình, luôn thấy nam chính mang theo nữ chính cưỡi ngựa. Sau đó cưỡi cưỡi, hai người liền hun hun nhau, nếu tui mà học được cưỡi ngựa á...”

Không có em gái để hun, nhưng vẫn có thể hun hun quan hốt phân một chút.

Phía trước gặp đèn đỏ, Nhiếp Liệu dừng xe lại chờ đèn đỏ qua đi, trong lúc đó hắn quay đầu nhìn chằm chằm mèo lớn chậm rãi mở miệng hỏi:

“Nếu con mà học được cưỡi ngựa, sẽ thế nào?”

Dư Gia Đường run run lông dây anten thính tai: “Chẳng sao hết.” Nói cứ như anh thật sự có thể học được không bằng. Một con linh miêu cưỡi một con ngựa, ngẫm lại hình ảnh kia đã thấy say rồi.

“Về sau ít xem mấy bộ phim truyền hình lung tung rối loạn kia đi.” Con mèo lớn này đặc biệt yêu xem phim cổ trang, phim cung đấu, lúc có hứng thú còn sẽ mạnh mẽ yêu cầu hắn tới bồi xem cùng nhau.

Nhiếp Liệu bồi Dư Gia Đường xem xong vài bộ, bị ái hận gút mắc phức tạp ở bên trong lôi cho không nhẹ. Có vài cốt truyện hắn còn cảm thấy cực kỳ không thể hiểu nổi, nhưng mà mèo lớn lại có thể xem đến nước mắt ào ào.

Còn có phim lịch sử chiến tranh, phim điệp chiến vân vân, Dư Gia Đường xem cực rộng, vẫn luôn khiến cho Nhiếp Liệu đối với anh lau mắt mà nhìn.

Dư Gia Đường lắc đầu: “Tui sớm đã không còn xem mấy bộ phim ngôn tình đó nữa rồi, gần đây tui tương đối thích xem phim võ hiệp. Cái loại có khinh công, nội lực, có thể vượt nóc băng tường, cách không đánh người ấy.”

Nhiếp Liệu: “...” Trách không được lúc ở trên núi Thanh Đài, thứ hỗn trướng này vẫn luôn xúi giục hắn đi xuống vách núi để thám hiểm, còn nói có khả năng sẽ phát hiện sơn động mà cao nhân tiền bối lưu lại, phát hiện bí tịch võ công thất truyền gì đó.

Lúc ấy hắn còn cho rằng con mèo lớn này đang đùa, hiện tại xem ra rất có thể là nó thực sự nghĩ như vậy?

Một ngày tế tổ qua đi, Nhiếp gia có các thế lực thế hệ trước suy bại đi, cũng có con cháu hậu bối thượng vị, Nhiếp gai trải qua một trận động tĩnh không nhỏ.

Cha con Nhiếp nhị gia cùng Nhiếp tam gia ở Nhiếp gia cơ hồ là không còn ai nhắc tới nữa. Sản nghiệp ở bên ngoài của bọn họ cũng đều bị thông qua các loại con đường trong tối ngoài sáng mà thu hồi về Nhiếp gia, còn dư lại không thu hồi được, cũng không giữ lại.

Sự kiện Nhiếp Liệu bị ám sát, bước đầu điều tra ra được kết quả là, Nhiếp gia có một vị trưởng bối chi thứ bối phận không thấp, cho rằng Nhiếp Liệu hành sự quái đản, không thể làm gia chủ. Muốn đỡ hậu bối dòng khác của gia tộc thượng vị, lúc này mới cho người ám sát Nhiếp Liệu. Đây cũng là nguyên nhân vì sao tuy bọn Nhiếp Tiêu bị trúng chiêu, nhưng cũng không có nguy hiểm.

Loại chuyện này cơ hồ mỗi năm đều sẽ có một lần, nhìn mãi quen mắt, Trâu Minh đi theo bên người Nhiếp Liệu từng xử lý qua rất nhiều sự kiện cùng loại thế này rồi. Thủ đoạn xử trí một cái lại cường ngạnh hơn một cái, cũng không thể ngăn cản nổi những kẻ này tre già măng mọc mò lên ám sát.

Nhiếp Liệu giao người vào tay gã xử lý, sống hay chết hắn đều không thèm để ý, để Trâu Minh tùy tiện xử trí.

Sau khi Nhiếp Liệu xử lý xong hết mọi việc trong nhà, liền mang theo Dư Gia Đường ra cửa. Lần này là hắn lén đi ra ngoài, người biết đến không nhiều lắm, cũng chỉ có mỗi mình Trâu Minh, ngay cả Triệu Thế Đường cũng không biết.

“Có muốn đi núi Đại Hưng An một vòng trước không?” Nhiếp Liệu nghĩ đến chỗ đó là quê quán của linh miêu, hẳn là nó rất muốn trở về xem nhỉ.

“Không đi, chúng ta đi thành phố Hải Quang xem biển trước đã.”

“Bắt hải sản?” Nhiếp Liệu không chút khách khí nói ra khát vọng chân chính dưới đáy lòng của Dư Gia Đường.

“... Nếu muốn đi thành phố Hải Quang, vậy khẳng định phải nếm thử hải sản mà.” Bằng không anh đến chỗ đó làm gì chứ, chẳng lẽ mỗi ngày đều phịch trong nước chắc?

Chờ bọn họ đến thành phố Hải Quang, Nhiếp Liệu tiêu tiền thuê một cái thuyền lớn, trực tiếp mang mèo lớn lên thuyền đánh cá.

Nói là đánh cá, kỳ thật chẳng có ai trong hai người động thủ cả, đều là do thủy thủ trên thuyền hỗ trợ làm cho. Đầu bếp trên thuyền nấu đồ hải sản cực ngon, chiên nướng nấu hầm, không có món nào hắn không làm ra được. Không chỉ có Dư Gia Đường ăn béo thêm, ngay cả thể trọng của Nhiếp Liệu cũng tăng thêm vài cân.

Dư Gia Đường ngại ở mãi trên thuyền buồn chán, bảo Nhiếp Liệu chạy một con thuyền nhỏ ở trên biển. Linh miêu biết bơi lội, sau khi Dư Gia Đường cải tạo thân thể còn biết cả lặn, anh thích lẻn xuống khu đáy biển ở vùng nước cạn, đi trêu đùa một ít sinh vật đáy biển.

“Nếu lại chui xuống đáy biển nữa, hôm nay ba liền mang con trở về, chúng ta đổi chỗ khác chơi.” Sau khi Nhiếp Liệu bị Dư Gia Đường hù dọa tới hai lần, rốt cuộc không nhịn được nữa mà cảnh cáo anh.

Con linh miêu giảo hoạt này, cố ý trốn ở dưới nước không ngoi đầu, mỗi khi Nhiếp Liệu sốt ruột, sắp sửa cho người xuống vớt, nó lại giống như đùa dai mà xuất hiện ở phía sau Nhiếp Liệu.

Một lần hai lần, dù Nhiếp Liệu không muốn chấp nhặt với anh thì cũng phải nổi lửa.

Dư Gia Đường tóm được một con cua lớn đang dùng móng vuốt khảy chơi trên bờ cát, nghe được lời Nhiếp Liệu, tức khắc giơ hai móng lên.

“Tui đã biết, bảo đảm lần sau sẽ không như vậy nữa.”

Ánh mắt kia muốn nghiêm túc bao nhiêu thì có bấy nhiêu nghiêm túc.

Nhiếp Liệu xua xua tay, lười tin chuyện ma quỷ của anh. Thấy mèo lớn vẫn luôn khảy con cua kia không ngừng, nhịn không được nhíu mày nói: “Con cẩn thận một chút, cua lớn như vậy, không cẩn thận một cái là sẽ...”

Hắn còn chưa có nói xong, đã thấy mèo lớn kêu ngao ô một tiếng nhảy dựng lên, móng vuốt không ngừng vung. Nhưng mà cua lớn ta bị trêu đùa đã lâu, thật vất vả mới tìm được cơ hội trả thù lần này, khẳng định là không thể dễ dàng buông bỏ kiềm cua như vậy được.

Nhiếp Liệu vừa đau lòng lại buồn cười, vội lên tiếng hô: “Con đừng có chạy khắp nơi, mau tới đây để ba nhìn xem.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp