Ái Phi, Ngoan Nào!!

Chương 39: Cẩn Mai Bị Bắt


...

trướctiếp

Giai Hạ đang ở phía sau bếp nấu nướng thì đột nhiên một mũi tên bay thẳng đến, Giai Hạ liền đưa tay chợp lấy mũi tên phía trên có một bức thư.

"Vương phi, ngày mai hoàng hậu và hoàng thượng bị Vương Diệp Nguyên hành hình rồi"

"Cái gì???" Giai Hạ run tay khi đọc những dòng này, y nỡ ra tay với họ sao? Không được rồi Giai Hạ phải quay về đó dù biết là nguy hiểm nhưng cô phải về cứu họ.

Nhưng còn Cẩn Mai thì phải làm sao đây, trước tiên phải đưa Cẩn Mai đến nơi an toàn vì nếu ở đây Phong tướng quân sẽ cho người mang Cẩn Mai về đó lúc đó kế hoạch của cô sẽ tan thành tro bụi hết.

Giai Hạ liền trở về phòng, nhưng không có Cẩn Mai cô lo lắng, không lẽ họ ra tay nhanh như vậy sao? Giai Hạ liền nhìn thấy bức thư trên bàn là của Cẩn Mai để lại.

"Muội ra ngoài chơi một chút sẽ về tẩu đừng lo, muội đi cùng với người trong phủ sẽ không sao đâu"

"Không xong rồi, Cẩn Mai" Giai Hạ liền tức tốc chạy đi nhưng cô đã bị chặn lại ở cửa bởi đám lính, không xong rồi cô bị bọn họ bào vây rồi.

"Giai Hạ cô nương xin đi theo chúng tôi một chuyến"

"Đi đâu? Cẩn Mai đâu? Các người mang muội ấy đi đâu rồi hả?"

"Đưa cô ấy về nơi thuộc về cô ấy, cô muốn về cùng không?" Một tên lính đi tới gần cô nói.

"Ngươi!!!" Giai Hạ nóng giận thật rồi, cô lao đến nhanh như một tia chớp nhanh chóng khống chế tất cả bọn người ở đây.

Giai Hạ lúc này trông rất đáng sợ, tay cô bóp chặc cổ của tên đó cô trợn mắt trầm giọng nói.

"Muội ấy đâu?"

"Ra ngoài phủ rồi, chuẩn bị đưa về nước Vương"

"Còn Sở Tiêu?"

"Thiếu gia đã ra biên cương cùng với Phong lão gia rồi"

Thì ra là dung kế cho Sở Tiêu rời đi, để ở phủ lúc này sẽ dễ hành động, Phong tướng quân ông thật là mưu trí hơn người, không muốn con trai ông can thiệp vào chuyện này.

Giai Hạ quăng tên đó sang một bên, sau đó liền rời khỏi phủ, hiện tại Cẩn Mai vẫn chưa phát hiện mình bị bắt đi, cô còn quá ngây thơ không biết người tốt kẻ xấu.

"Ta muốn ăn kẹo hồ lô, các người mua cho ta đi!!"

"Hừ, tưởng mình bây giờ là công chúa sao? Ra lệnh cho bọn ta?" Lúc này Cẩn Mai mới phát hiện mình đã đi rất xa rồi, Cẩn Mai vén màn lên xem thử không đúng nơi này sao giống nơi mà cô bị bọn lính đuổi theo như vậy? Chính là nơi Sở Tiêu đã cứu họ.

"Sắp về nhà rồi có vui không?" Một tên quay sang mỉm cười với cô.

"Về nhà? Ý ngươi là về nước Vương?"

"Đúng rồi công chúa"

"Không!!! Thả ta đi!!" Cẩn Mai khóc lớn vùng vẫy nhưng cô đã nhanh chóng bị trói lại.

"Im lặng một chút đi!!"

Giai Hạ tìm khắp nơi nhưng không có, cô ra sức hỏi người dân về tung tích của cô nhưng không được, Giai Hạ mệt lã người cô không biết hiện tại Cẩn Mai đang ở đâu nữa.

Cẩn Mai lợi dụng bọn chúng dừng chân nghỉ ngơi ăn uống, may mà cô hay mang theo một con dao nhỏ, cô dùng nó cắt dây trói sau đó lén trốn đi.

Cẩn Mai chạy đã xa bọn chúng, cả người cô rất mệt cô chạy vào thành người dân qua lại tấp nập bây giờ cô không nhớ đường quay về phủ cô chỉ có cách là hỏi họ.

Bọn chúng phát hiện cô đã chạy mất liền đuổi theo cô, Cẩn Mai thấy chúng đuổi theo cô liền chạy đi người dân không dám xen vào vì sợ liên luỵ.

"Cứu tôi với" Cẩn Mai kêu gào mong sự cứu giúp của người dân nhưng họ nhìn bọn chúng sợ hãi không dám làm gì chúng cả.

Cẩn Mãi ngã xuống đất, chỉ chờ con đường chết thì bỗng cô nghe tiếng hét thất thanh của bọn chúng, cô quay lại nhìn thì thấy một nam nhân đã xử lý gọn bọn chúng rồi.

Cẩn Mai vì mệt quá mà ngất đi, cô cảm giác như ai đó đã bế mình lên thật ấm áp, mùi hương của người này thật dễ chịu.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp