Ái Phi, Ngoan Nào!!

Chương 43: Vương Lệ Thành Nhớ Lại Rồi


...

trướctiếp

"Ngươi là nữ nhân?" Sở Tiêu ngạc nhiên vô cùng.

Giai Hạ vén mái tóc của mình lên, Sở Tiêu không ngờ lại là cô y vui mừng ôm lấy cô vào lòng, cứ tưởng cô đã bị bắt đi mất rồi, không ngờ võ công của cô gần ngang ngữa cả y rồi.

"Giai Hạ là nàng"

"Là ta chứ ai" Giai Hạ khẽ búng nhẹ vào trán của y.

"Nàng đã đâu? Ta cho người tìm nàng khắp nơi nhưng không gặp"

"Chuyện dài dòng lắm, ta sẽ kể sau, nhưng chàng hứa với ta không được nói tung tích của ta cho bất kỳ ai được không?" Giai Hạ đưa tay lên môi của y nhẹ vuốt ve.

"Được, mà nàng... thực sự là hoàng hậu" Giai Hạ liền cúi người xuống hôn Sở Tiêu, chắc y đã biết chuyện này rồi thôi đành kể cho y nghe vậy.

"Ta là thất vương phi không phải là hoàng hậu, còn chàng... là phu quân của ta Thất vương gia"

Sở Tiêu không hiểu những gì Giai Hạ nói, bỗng lúc này trong đầu y như một cuộn phim vậy tua lại quá khứ của y, tất cả mọi thứ.

Sở Tiêu ôm đầu đau đớn la lớn lên, Giai Hạ không muốn nhìn thấy y bị như thế này liền dìu y lên giường để y nghỉ ngơi, Sở Tiêu vì đau quá mà ngất đi.

Ngày hôm sau, Sở Tiêu mở mắt ra thấy Giai Hạ không còn ở đây nữa, không lẽ cô đi rồi sao? Cửa đẩy vào, Giai Hạ mang cho y vài món mà y thích ăn vào.

"Qua đây ăn đi"Sở Tiêu đi từ phía sau ôm lấy Giai Hạ.

"Ái phi của ta, sáng sớm nàng đã đi đâu?" Giai Hạ ngạc nhiên quay lại nhìn y, cô bóp lấy mặt y gõ nhẹ vào trán của y.

"Ngươi vừa gọi ta là gì?" Không lẽ Vương Lệ Thành đã nhớ lại rồi sao, Giai Hạ bắt đầu kiểm tra y.

"Ái phi"

"Vương Lệ Thành, ngươi nhớ ra rồi sao?" Giai Hạ mừng rỡ ôm lấy y, Vương Lệ Thành thực sự đã nhớ ra mọi chuyện rồi, cũng nhờ Giai Hạ kể lại mọi chuyện khơi gợi lại ký ức của y.

Hôm đó sau khi Vương Lệ Thành ngất, Phong tướng quân đã đưa y về chữa trị, Vương Lệ Thành trúng một loại độc cực mạnh nhưng không phải hoàn toàn không chữa được.

Nhưng độc ảnh hưởng đến bộ não sẽ mất đi ký ức, Vương Lệ Thành mất nữa năm để chữa trị và hồi phục lại sức khoẻ của mình.

Phong tướng quân nhận nuôi y vì y có tướng mạo giống với người con trai đã mất của ông, và ông hoàn toàn không biết lai lịch và xuất thân của Vương Lệ Thành.

"Hoàng huynh và hoàng tẩu thế nào rồi?"

"Họ bình an cả, hôm trước nếu muội tới trễ Vương Diệp Nguyên đã hành hình họ rồi" Giai Hạ khẽ ngồi xuống.

"Có nương tử như nàng ta thật may mắn" Vương Lệ Thành ôm lấy cô.

"Ta đã cho người vây quanh kinh thành bây giờ chàng hồi phục rồi chúng ta sẽ ra tay"

"Cẩn Mai đâu? Muội ấy thế nào rồi? Tìm được muội ấy chưa?"

"Vẫn chưa" Giai Hạ trầm mặt nói, đã mấy ngày rồi vẫn chưa có tin tức gì của Cẩn Mai cả.

"Ta sẽ cho người đi tìm muội ấy, nàng đừng lo"

Về phía Cẩn Mai cô rời khỏi phủ Tống được một ngày rồi, nhưng trong người không có ngân lượng cô đói lắm rồi, thân là một công chúa bây giờ lang thang đầu đường xó chợ thế này.

Cơ thể cô có mùi hôi rồi, tởm quá đi, Cẩn Mai khẽ kéo áo của mình lên ngửi thử, nhìn những món ăn ngon trên đường làm cô phát thèm cả lên.

"Thơm quá"

"Phải cô ta không?" Từ xa bọn lính đã tìm thấy cô liền hỏi nhau.

"Đúng rồi, mau bắt cô ta lại!!"

Cẩn Mai thấy đám người đó đuổi theo mình cô sợ hãi chạy rất nhanh, bây giờ cô phải trốn ở đâu đây? Cẩn Mai nép vào bên tường trốn liền có một cánh tay đưa ra kéo cô vào lòng.

"Ngươi..."

"Là ta" Tống Bằng lo lắng sớ cô gặp chuyện nên đã lén lúc đi theo, không hiểu sao y lại quan tâm nữ nhân này nữa lần đâu tiên y lại đi bảo vệ một nữ nhân.

"Tống Bằng" cô ôm lấy y khóc nức nở, ở đây cô chỉ quen biết mỗi y thôi nên thấy y ở đây cô mừng lắm.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp