"Xin lỗi ta không nhớ gì cả" Giai Hạ tốt nhất không nên giải thích gì thêm,
vì chính cô cũng không thể kiểm soát được tình huống của cốt truyện vì
nó hoàn toàn bị xáo trộn lên.
"Được rồi, nếu nàng không nhớ nữa thì thôi nhưng ta sẽ cố gắng làm
nàng nhớ lại" từ xa ánh mắt hình viên đạn của Vương Lệ Thành hướng về
họ, hắn khẽ nhếch môi cười, không ngoài dự đoán của hắn Vương Diệp
Nguyên nhất định sẽ đến mà.
Hắn liền trở về phòng, lúc này Vương Diệp Nguyên có việc nên hồi phủ, Giai Hạ thở phào nhẹ nhõm trở về phòng, cô không biết mẹ mình và Phương Phương có lo lắng tìm cô hay không nữa.
"Chưa đóng tiền nhà, thất nghiệp, ở đây tạm cũng ổn, nhưng mình muốn
xem phim, muốn nghe nhạc, muốn đi ăn lẩu,..." Giai Hạ vừa đi vừa liệt kê những thứ cô muốn, ở đây bất tiện ở chỗ là không có mạng ,không có điện thoại.
Cô đẩy cửa đi vào phòng, một cánh tay vương ra kéo cô vào bịt miệng
của cô, hắn ta đeo một bên nữa mặt nạ, nhìn hắn quen lắm, ở đây là phủ
của vương gia sao lại có thích khách chứ.
"Ưm..." Giai Hạ vùng vẩy muốn kêu lên.
"Im lặng!!" Hắn nới lõng tay, cô liền xoay người dồn hắn vào thành
cửa, đối mặt hắn cô muốn trực diện xem hắn là ai mà dám ngông cuồng ở
đây.
"Ngươi là ai? Vương Lệ Thành đâu?"
"Nàng quên ta rồi sao? Đêm đầu tiên..."
Trong đầu của Giai Hạ liền hiện lên hình ảnh đêm đó, cái đêm hoang
lạc với một tên đàn ông, sao có thể? Chuyện gì đã xảy ra? Người đàn ông
đêm đó không phải là Vương Lệ Thành hay sao? Tên này và Vương Lệ Thành
có quan hệ gì?
"Đêm đó là Vương Lệ Thành cơ mà, ngươi rốt cuộc là ai?" Giai Hạ nắm lấy cổ áo hắn.
"Đêm đó nồng nhiệt như vậy nàng nỡ quên ta rồi sao? Hay là chúng ta làm lại để nàng nhớ ra nhé"
"Ngươi dám!!"
"Sau khi xong chuyện ta đã đưa nàng về phòng của Vương Lệ Thành,
không ngờ làm nàng tưởng tên ngốc đó quan hệ với mình sao? Nhưng không
sao, cơ thể nàng vốn dĩ vẫn thuộc về ta mà" hắn gian tà liền đổi tư thế
giam lõng cô trong vòng tay, tên này sao giống Vương Lệ Thành thế nhỉ?
Nhưng hành động bá đạo này không thể là Vương Lệ Thành được, cô cảm nhận được hơi thở của hắn đang thổi vào gương mặt của mình.
"Ngươi đừng làm bậy, ta la lên đó!!"
"Nàng cứ việc la lên, ta muốn nghe âm thanh từ miệng của nàng" hắn ôm lấy cô nói khẽ vào tai của cô, mặt Giai Hạ nóng bừng đẩy hắn ra, cô hét lên gọi người nhưng không một ai đáp lại mình và không ai đến cứu mình
cả.
"Vương Lệ Thành đâu?" Giai Hạ quát hỏi.
"Nàng lo cho hắn sao?" Hắn thích thú trêu đùa với mái tóc của cô.
"Ta không thèm lo lắng cho hắn, ngươi thả ta ra!!" Cô đẩy hắn ra, ra
sức vùng vẩy nhưng bị hắn giữ lại eo của mình, rồi cúi đầu xuống ngăn
cái miệng đang la hét của cô, Giai Hạ liền nghĩ ra một cách.
Cô ôm lấy cổ hắn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt hắn đáp lại nụ hôn của
hắn, hoà nhịp cùng với hắn, tim hắn cũng bắt đầu loạn nhịp, đợi hắn say
mê rồi cô dùng đầu gối đá vào hạ bộ của hắn.
"A..." hắn ngã lăn xuống đất ôm lấy hạ bộ của mình, Giai Hạ đúng là
ra tay ác thật, kiểu này mà hắn liệt tổ liệt tông cũng do cô mà ra cả.
"Giai Hạ nàng... nàng được lắm..." hắn nằm lăn ra đất ôm lấy hạ bộ thầm mắng cô, đợi hắn bình phục đi xem hắn xử lí cô ra sao.
Giai Hạ nhanh chạy ra ngoài, xung quanh sao chẳng có ai, thường thì
sẽ có người canh giữ mà, hay là bị tên thích khách đoa giết hết rồi,
Giai Hạ lúc nãy cô cũng gan trời nếu hắn hồi phục nhất định không tha
cho cô đâu.
"Thất Nhi..." cô nhìn thấy Thất Nhi đứng ở cửa thì chạy đến, nhưng
khi người đó quay lại thì không phải, người này sao lại giống Phương
Phương bạn của cô thế nhỉ.
"Thất vương phi.. ở đây còn thất caca của ta đâu?"
"Cô là.... Phương Phương sao?" Giai Hạ ngơ ngác hỏi.
"Ta là Cửu công chúa Vương Cẩn Mai"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT