Tuyết Nhàn im lặng, đầu cô nổi 3 vạch đen sì. Bất giác, Cố Mặc vùi đầu vào hõm cổ cô hít một hơi sâu.
- Chúng ta... có thể quay lại không? Tôi thực sự không muốn ly hôn... lúc đó em ép tôi!
Cả cơ thể của cô căng cứng. Cố Mặc vừa nói không muốn ly hôn với cô.
Là thật sao? Nhưng... anh đã lừa dối cô, hoàn cảnh tồi tệ hiện tại
chính là do anh mang lại, là anh hại cô.
- Nói dối!
- Tuyết Nhàn, tôi thực sự hối hận rồi... chuyện video đó, không phải do tôi làm.
Không hiểu sao giờ khắc này cô nghe Cố Mặc nói vậy thì lai chảy nước
mắt. Là do cô quá tin người. Bản thân đã bị lừa rất nhiều lần mà vẫn
tin. Cô quá ngu ngốc rồi!
Cô có nên tin anh hay không? Bây giờ cô chẳng còn gì để mất cả. Tuyết
Gia đã gạch tên cô ra khỏi dòng tộc, hiện tại cô không còn người thân.
Liệu cô có thể tin vào Cố Mặc sao?
- Dù như thế nào em bắt buộc phải tin tôi. Nếu không tin thì tôi sẽ làm cho em tin!
Cố Mặc không chấp nhận cô phủ nhận mối quan hệ của hai người. Anh là
người đứng trên đỉnh cao ngay từ khi sinh ra nên bản tính rất độc đoán.
Anh có thể chấp nhận cho cô đi nhưng tuyệt đối không chấp nhận cô ở bên
ngoài đàn ông nào khác. Phụ nữ cũng sẽ không được! Phụ nữ với phụ nữ
cũng có thể yêu nhau nên anh phải ngăn chặn ngay khi có thể.
Tuyết Nhàn nghe vậy thì giận dỗi đẩy Cố Mặc ra trở về căn hộ của
mình. Đúng lúc này, một chiếc siêu xe trắng dừng lại bên cạnh chiếc xe
của Cố Mặc. Đám thuộc hạ của anh thấy bất ổn liền xuống xe nhanh chóng
chạy đến phía anh. Cố Phàm từ trên chiếc siêu xe trắng kia bước xuống
đeo kím râm. Đàn em đi sau Cố Phàm chỉ cần lướt qua cũng biết toàn là
những cao thủ trong giới xã hội đen đã được huấn luyện đặc biệt ra sao.
Sau bao năm cuối cùng Cố Mặc cũng gặp lại đứa em trai song sinh của
mình. Nếu là người khác nhìn vào cũng sẽ thấy họ giống nhau như đúc
nhưng màu tóc họ lại khác màu nhau nên dễ dàng phân biệt. Nếu mà hai
người cùng màu tóc chắc cũng chẳng ai nhận ra đâu là Cố Mặc hay đâu là
Cố Phàm nữa.
Cố Mặc thản nhiên đưa tay đút túi quần, Cố Phàm bước đến trước mặt anh bình thản tháo kính râm xuống.
- Cố Mặc, sau bao năm chúng ta cũng gặp được nhau. Anh thấy thú vị không?
Vốn dĩ từ nhỏ Cố Mặc và Cố Phàm cũng không có xích mích nhiều. Nhưng
lần đó ba mẹ họ vì muốn tổ chức bữa tiệc sinh nhật hoành tráng tại New
York cho hai người nên mới bị tai nạn xe cộ. Mà lúc ấy chỉ có Cố Mặc
được đi trước, Cố Phàm bị ốm nên sẽ được quản gia đưa đến sau. Vụ tai
nạn đó là ngoài ý muốn. Lúc ấy ba vì đẩy Cố Mặc ra khỏi ô tô nên mới
không thoát được vụ nổ lớn đó. Còn Cố Phàm thì lại cho rằng nếu không
phải vì Cố Mặc thì ba mẹ đã không chết. Nên anh rất căm ghét Cố Mặc, cả
Cố Gia yêu thương Cố Mặc bao nhiêu thì Cố Phàm hận Cố Mặc bấy nhiêu.
- Mày hãy tránh xa Tuyết Nhàn ra. Nếu mày còn động tới cô ấy thì tao sẽ không tha cho mày đâu!
Ánh mắt của Cố Mặc sắc lạnh. Năm đó Cố Phàm đã dốc hết sức nhưng chưa bao giờ thắng được Cố Mặc. Nếu bắn súng thì Cố Mặc luôn nhất, bắn cung
Cố Mặc đứng đầu, học hành kinh doanh Cố Mặc là thiên tài, võ thuật thì
Cố Mặc là cao thủ... Dường như hình ảnh phía sau của Cố Phàm đã bị lu mờ không ai quan tâm.
- Mày sẽ làm gì tao? Đám cảnh sát đó hả? Hôm nay tao diễn cảnh đến sở cảnh sát cũng phát chán rồi. Mày biết đấy, Mizi không phải là cái tên
suông đâu. Cái quán Bar đó chỉ là một chi nhánh thấp kém nhất của trùm
Mizi này để che mắt đám cảnh sát đó thôi. Nếu tao muốn, tao sẽ cho người san bằng hết tất cả các sở cảnh sát trong cả cái thành phố này!
- Lá gan của mày càng ngày càng lớn đấy Cố Phàm.
- Là do mày thôi!
Ngay lập tức, tất cả thuộc hạ của Cố Mặc đồng loạt rút súng ra chĩa
vào Cố Phàm. Chỉ biết Cố Phàm cười to rồi đám đàn em sau anh ta cũng rút súng ra chĩa vào Cố Mặc. Hai bên không nhân nhượng ai.
- Mày biết đấy Cố Mặc. Cố Gia là nơi thế nào thì mày phải hiểu rõ.
Mày đã ly hôn với Tuyết Nhàn rồi thì không thể quay lại với cô ta được
đâu. Hoặc mày kết hôn với vị tiểu thư môn đăng hộ đối khác... nếu không
Cố Gia sẽ ngăn cản tới cùng.
Cố Mặc nhếch mép mỉa mai.
- Mày nghĩ tao sợ mấy lão già ấy uy hiếp?
- Vậy thì Tuyết Nhàn sẽ thế nào?
Cố Phàm tươi cười quay về phía bên phải. Lúc này, một tên đàn em của
Cố Phàm đang túm lấy hai tay cô lại phía sau. Hắn cầm con dao sắc kề sát cổ của cô gần tới nỗi chỉ cần cô cùng vẫy thôi thì con dao sẽ cứa vào
ngay tức khắc.
Tuyết Nhàn đưa mắt nhìn Cố Mặc. Lúc này, anh cũng quay sang. Bàn tay bất giác nắm chặt lại, sau đó anh thả lỏng ra bình thản.
- Mày cho người tập kích cô ấy ngay trước căn hộ?
- Đúng!
Cố Phàm gật đầu.
- Mày muốn gì?
- Tao muốn mạng của mày!
Lúc này, Cố Mặc nhắm mắt lại vài giây rồi hít một hơi sâu. Sau đó anh đường hoàng cởi chiếc áo vest cho thuộc hạ phía sau cầm rồi tự mình xắn tay áo sơ mi trắng lên.
- Tao không thể chết vì nếu tao chết rồi... thì sẽ không còn ai bên cạnh chăm sóc cho cô ấy cả!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT