Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 128-3: Cảnh cáo (3)


1 năm

trướctiếp

Muốn đánh thằng nhãi thái giám này một trận quá.

Mọi người sợ bóng sợ gió một hồi, giờ mới kịp phản ứng, hào hứng cười nói: "Tiểu gia muốn ăn cơm, đây là chuyện tốt đấy!"

Cát Tường đẩy đám quan viên đang đứng chắn trước mặt mình ra, "Tránh ra tránh ra, ta phải xuống bếp canh lửa."

Tiểu gia thích ăn cái gì, thích ăn canh nhừ đến mức độ nào, hắn rõ như lòng bàn tay, việc này nhất định phải để hắn làm chứ còn ai vào đây nữa!

Mọi người vội vàng tránh đường, nhìn theo hắn dẫn mấy tiểu thái giám chạy vọt về phía nhà bếp.

Những thái giám khi nãy bị Phó Vân Anh trói lại vốn vẫn còn hùng hùng hổ hổ, dùng ánh mắt âm trầm uy hiếp người đang canh giữ bọn chúng là Viên Tam, giờ nhìn thấy cảnh này bèn nhìn nhau, im thin thít không dám chửi mắng nữa.

Mọi người sôi nổi bàn luận.

"Đúng là chỉ có Phó đại nhân có cách hay."

Lễ Bộ thị lang thở dài một tiếng, nói.

Ông ta phụng mệnh nghênh đón tân quân vào kinh. Tân quân tính tình hiền hòa, không hề khó tính, nhưng dù sao cũng là Hoàng đế, bất kì động tĩnh nhỏ nào cũng khiến những thần tử như bọn họ phải lo lắng không thôi.

Mọi người buồn bực, ban đầu Phó Vân chính là thuộc quan của Thái tử trước kia, từng hầu hạ ở Đông Cung, sao tân quân lại tin cậy "y" thế cơ chứ?

Một người bật cười chế nhạo họ không biết gì, nói: "Các ông không biết sao? Năm đó Phó Vân và tiểu gia cùng học một trường, ngồi ăn cùng một bàn, ở trong cùng một
viện, nghe nói Phó Vân còn từng cứu tiểu gia nữa kia, tình cảm có thể không tốt sao?"

Nhìn về phía cái người trông có vẻ hung thần ác sát đứng cách đó không xa là Viên Tam, người này hạ giọng, kể lể chuyện Giang Thành thư viện.

Hóa ra tiểu gia đã từng đi học ở Giang Thành thư viện, mọi người cuối cùng cũng hiểu ra.

Phó Vân là học sinh ở Giang Thành thư viện, sau này lại kiêm nhiệm chức trợ giáo.

Mấy năm nay, "y" xuất bản khá nhiều sách, trên bìa mỗi quyển sách đều ghi rõ là đồng sáng tác với giáo thụ, học sinh nào ở Giang Thành thư viện. "Y" không chỉ ra sách của bản thân mình mà còn giúp người khác xuất bản mà không có bất cứ yêu cầu gì. Hiện giờ Giang Thành thư viện nghiễm nhiên đã trở thành trung tâm khắc bản sách ở đất Hồ Quảng.

Những người đọc sách ở Hồ Quảng còn coi việc văn thơ của mình được Giang Thành thư viện lựa chọn để xuất bản là vinh quang. Văn thơ của ai được chọn, người đó lập tức nổi tiếng, giá trị con người tăng vọt.

Nếu không có văn thơ được chọn, dù có đỗ cử nhân đi chăng nữa thì nói cho cùng vẫn thiêu thiếu cái gì đó.

Giang Thành thư viện có quan hệ mật thiết với Phó Vân, bởi vậy không còn nghi ngờ gì nữa, học sinh của thư viện về sau đương nhiên sẽ theo gót "y".

Tiểu gia đã từng có thời gian ở Giang Thành thư viện, như thế chắc chắn đã từng làm học sinh của Phó Vân.

Thảo nào ngày bọn họ mang di chiếu đến phủ Võ Xương, câu đầu tiên tiểu gia hỏi không phải là chuyện đăng cơ mà hỏi bọn họ có biết Phó Vân hay không, "y" ở kinh thành vẫn ổn cả chứ.

Mọi người đều ngầm có suy nghĩ trong lòng.

Trong phòng, Chu Hòa Sưởng lau khô nước mắt, tâm trạng tốt lên, bắt đầu quan tâm hỏi han Phó Vân Anh. Hắn vừa cầm một miếng bánh vân phiến vị hoa quế trong hộp điểm tâm lên ăn vừa hỏi: "Vân ca nhi, đệ tới từ bao giờ thế?"

Phó Vân Anh trả lời: "Ta đến từ hôm qua."

Mặt Chu Hòa Sưởng lộ ra vẻ kinh ngạc, nuốt bánh trong miệng xuống, hỏi: "Vậy sao đệ không tới gặp ta? Đệ không nhớ ta à?"

Hắn hỏi rất tự nhiên, cảm thấy Vân ca nhi nhất định cũng nhớ hắn giống như hắn nhớ Vân ca nhi vậy.

Ông già bảo hắn Vân ca nhi đã giúp hắn gánh chịu rất nhiều nguy hiểm, vì hắn mà bôn tẩu khắp nơi ở chốn kinh sư, giúp hắn thuyết phục mấy người Vương các lão, Diêu Văn Đạt, còn giúp hắn kiềm chế Hoắc Minh Cẩm!

Người kia chính là một kẻ khó đối phó, giết người không chớp mắt cơ đấy, khổ thân Vân ca nhi!

Chuyện gì đệ ấy làm cũng nguy hiểm, nếu không cẩn thận là mất mạng như chơi. Vân ca nhi tốt với mình biết bao.

"Ta cầu kiến huynh mấy lần nhưng đều bị cản lại."

Phó Vân Anh nói, nhẹ nhàng kể lại chuyện bị mấy tiểu thái giám ngăn cản.

Chu Hòa Sưởng ngây người, kéo tay Phó Vân Anh, nói: "Đệ đừng giận ta, sau khi ta đọc xong bức thư kia liền không muốn gặp ai nữa cả. Bọn họ không biết thân phận của đệ nên mới có thể ngăn cản đệ như thế. Ta không biết đệ ở bên ngoài. Nếu ta biết đã ra ngoài tìm đệ từ lâu rồi!"

Sợ Phó Vân Anh không tin, hắn thề thốt, "Ta không biết thật mà! Đệ đừng giận."

Phó Vân Anh thu tay về, "Ta biết, đó là bọn họ tự ý làm, ta không giận."

Chu Hòa Sưởng chăm chú nhìn nàng một lúc thật lâu, thấy nàng thực sự không tức giận bèn nói: "Bọn họ ức hiếp đệ, ta sẽ điều họ tới chỗ khác làm việc ngay lập tức!"

Nói rồi hắn thở dài, "Mấy ngày nay ta thực sự quá đau lòng. Ta lớn như vậy rồi, muốn gì được nấy, thực sự đã thỏa mãn. Nếu cái ngôi vị Hoàng đế này phải dùng tính mạng của ông già để đổi thì có ý nghĩa gì nữa chứ? Ta suýt nữa còn đòi về phủ."

Phó Vân Anh ngẩng đầu lên.

Chu Hòa Sưởng nhìn nàng cười, "Đệ đừng mắng ta... Ta chỉ nghĩ thế thôi, ta mà về rồi, đệ và những người khác làm sao bây giờ?"

Làm Hoàng đế chẳng phải là trò đùa. Tuy hắn không thích phải suy nghĩ nhiều nhưng hắn cũng biết, Hoàng đế là người phải nâng đỡ cả thiên hạ, mỗi câu nói, mỗi việc làm đều phải cẩn thận. Vân ca nhi và những người khác đều là những người muốn phò tá hắn, nếu hắn quăng gánh bỏ chạy, Vân ca nhi chẳng phải sẽ gặp họa hay sao?

Còn cả một đống người của Vương phủ nữa, bọn họ đều sẽ phải chịu khổ vì sự tùy tiện bừa bãi của hắn.

Hơn nữa nếu như ông già thực sự đã dùng tính mạng của mình để đổi lấy cái ngôi vị Hoàng đế này... vậy thì hắn càng không thể trốn chạy, vì ông già, hắn phải cắn răng chịu đựng.

Phó Vân Anh không nói gì. Nếu như Sở Vương biết Chu Hòa Sưởng đã hiểu biết như vậy, nói không chừng sẽ không trốn tránh, không chịu gặp hắn nữa.

Chỉ chốc lát sau, Cát Tường đã bưng đồ ăn vào, món chính là cháo, mì và mấy món phụ ăn kèm. Mấy ngày nay hắn không ăn uống tử tế, tốt nhất nên ăn mấy đồ thanh đạm trước đã. Canh gà quá ngấy, vốn là chuẩn bị cho bữa tối.

Chu Hòa Sưởng đi sang gian bên cạnh, muốn Phó Vân Anh cùng ăn với hắn, vỗ vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh mình, "Ngồi đây này, chúng ta đã lâu không gặp nhau rồi."

Hắn cảm thấy Vân ca nhi cao hơn, còn đẹp hơn cả trước kia, ngũ quan tinh tế, thoạt nhìn còn đẹp hơn cả những mỹ cơ trong Vương phủ... Cơ mà những lời này không được nói ra nếu không đệ ấy sẽ giận. Mặc một bộ quan phục khoan thai, quan phục hơi rộng, mặc trên người khiến Vân ca nhi có vẻ mảnh khảnh nhưng khí sắc lại rất tốt, đôi mắt vẫn trong trẻo có thần như thế.

Nghe nói trong kinh có rất nhiều quan viên khen người khác có phong độ hơn người, người làm quan vẫn thường thi đua với nhau về tướng mạo, cũng có rất nhiều viết thơ về anh của đệ ấy.

Phó Vân Anh từ chối không chịu ngồi, bảo Cát Tường lấy cho nàng một chiếc ghế đẩu.

Chu Hòa Sưởng thở dài, buồn rầu nói: "Ta không thích đệ câu nệ quy củ với ta như thế."

Bọn họ là huynh đệ đồng sinh cộng tử cơ mà! Một khi bắt đầu để ý tới lễ quân thần, sau này chắc chắn sẽ từ từ trở nên xa cách dần, rồi sẽ có một ngày hắn sẽ giống như
những vị Hoàng đế trong kịch, trở thành kẻ cô đơn.

Phó Vân Anh không nói gì, đợi cho tới khi tiểu thái giám bưng đồ ăn lui ra ngoài mới chậm rãi nói: "Nếu như ta là người mở đầu việc không tuân theo quy củ, những người khác cũng sẽ bắt đầu lơ là tiểu gia."

Chu Hòa Sưởng bĩu môi, "Cái này thì đệ yên tâm đi, ta chỉ không thích để ý thôi, nếu chúng dám lơ là thật, ta cũng sẽ không tha cho chúng."

Những lời này cũng không phải hắn nói ngoa, dù sao hắn cũng là người sống quen trong nhung lụa, tuy không đến nỗi từ khi biết nói đã biết cách sai khiến người hầu kẻ hạ bên người nhưng dáng điệu bễ nghễ của người bề trên vốn đã khắc sâu vào xương cốt hắn. Hắn không dễ dàng bị người khác thúc ép, dù sao cũng là huyết mạch hoàng gia. Hắn muốn tốt với ai thì sẽ tốt với người đó, không chấp nhận nổi những người khác nói ra nói vào.

Phó Vân Anh đành phải đổi sang một lý do khắc để thuyết phục hắn, "Tiểu gia đối xử với ta đặc biệt quá, những người khác sẽ ghen tỵ, sau đó sẽ liên tục đưa lời gièm pha tới tai tiểu gia, ly gián huynh và ta, hoặc sẽ liên tục tìm lỗi sai của ta, đồng loạt công kích, mãi đến khi đuổi được ta đi mới thôi."

Nghe hết những lời này, Chu Hòa Sưởng nhíu mày, đặt đũa xuống nghĩ ngợi, gật đầu, "Đúng thế, nay đã khác xưa rồi, không thể không đề phòng."

Nghe hết những lời này, Chu Hòa Sưởng nhíu mày, đặt đũa xuống nghĩ ngợi, gật đầu, "Đúng thế, nay đã khác xưa rồi, không thể không đề phòng."

Hắn vẫn chưa đứng vững nổi, không thể bảo vệ cho Vân ca nhi, nhỡ đâu những người đó ghen tỵ, lén hại Vân ca nhi thì hắn làm sao tìm được một Vân ca nhi khác bây giờ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp