Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 128-4: Cảnh cáo (4)


1 năm

trướctiếp

Chu Hòa Sưởng bị thuyết phục dễ dàng như thế, Phó Vân Anh hơi bất ngờ, nàng chỉ mới lấy một cái cớ thôi, sau đó còn định đưa ra những lý do khác, hết lý do này đến lý do
kia, nhất định có thể thuyết phục được hắn. Cuối cùng vừa mới nói được cái cớ ban đầu, người kia đã đồng ý ngay.

Cơm nước xong xuôi, Cát Tường đi vào thông báo, Phương trường sử tới.

Phó Vân Anh ngẩng đầu, chén trà khựng lại trong tay.

Chu Hòa Sưởng giờ chỉ muốn nói chuyện với Phó Vân Anh, hỏi nàng mấy năm nay làm những gì. Về phần ông già, đợi gặp lại hắn sẽ tính sổ sau!

Hắn vẫy tay, hỏi Cát Tường: "Trường sử có chuyện gì cần bẩm báo sao?"

Cát Tường chắp tay nói: "Nô không biết ạ."

Chu Hòa Sưởng nói: "Nếu không có chuyện gì quan trọng thì mai lại đến đi."

Cát Tường thưa vâng, đi ra ngoài truyền lời.

"Khoan đã."

Phó Vân Anh gọi Cát Tường lại.

Cát Tường dừng bước.

Phó Vân Anh nhìn Chu Hòa Sưởng rồi hỏi: "Tiểu gia chuẩn bị xử trí mấy tiểu thái giám kia như thế nào?"

Chu Hòa Sưởng trả lời: "Chúng phạm sai lần thì đuổi chúng đi làm việc khổ sai theo quy củ đi."

Phó Vân Anh đứng dậy, nói: "Quy củ là như thế, ngoài miệng họ chấp nhận nhưng trong lòng chưa chắc đã thực sự chịu phục, nên để bọn họ hiểu được mình đã sai những gì."

Chu Hòa Sưởng vội vàng nói: "Nghe đệ cả."

Viên Tam và các thị vệ dẫn đám tiểu thái giám đang bị trói gô lại vào trong.

Đám tiểu thái giám nhìn thấy Chu Hòa Sưởng đang ngồi trên giường dùng trà, khóc lóc thảm thiết, luôn miệng xin tha.

Chu Hòa Sưởng mặt mày lãnh đạm, ngồi nghiêm chỉnh, không nói một lời.

Hắn không phải đứa trẻ con không biết gì, lúc vui vẻ thì có thể đùa giỡn với những tiểu thái giám bên người nhưng nếu như đám tiểu thái giám thực sự làm hắn tức giận, hắn cũng sẽ không mềm lòng.

Đám tiểu thái giám thấy xin tha cũng vô dụng liền nghĩ cách khác, quay sang dập đầu với Phó Vân Anh, cầu xin nàng đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, tha cho bọn họ lần này.

Trong lúc nói còn đề cập tới thái giám nói chung, ép buộc Phó Vân Anh phải bày tỏ thái độ.

Nếu như nàng không khoan dung, vậy có nghĩa là nàng đắc tội với tất cả thái giám.

Các triều thần đều biết thái giám rất rách việc, những người này cực kỳ nhỏ nhen, một khi đắc thế thì còn khó xử lý hơn cả ác quỷ.

Khóe miệng Phó Vân Anh hơi cong lên.

Giờ Đông Xưởng chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, thái giám muốn nhân cơ hội tân quân lên ngôi để lấy lại sự huy hoàng trong dĩ vãng, chỉ sợ đây là mơ mộng hão huyền mà thôi.

Nàng chậm rãi nói: "Tiểu gia, hôm nay những tiểu thái giám này ngăn cản ta, đó là bởi ta không nịnh nọt lấy lòng họ, cố tình không hiểu sự ám chỉ của bọn họ để hối lộ bọn họ."

Chu Hòa Sưởng nhíu mày, cả giận nói: "Ép người khác đưa hối lộ, không thể nào tha thứ dễ dàng được!"

Mặt mũi đám tiểu thái giám trắng bệch.

Phó Vân Anh nói tiếp, "Tiểu gia, không chỉ có vậy đâu. Hôm nay bọn họ dám ngăn cản ta, sau này sẽ dám ngăn cản các đại thần trong triều, các lão trong Nội Các. Sau khi tiểu gia vào thâm cung, toàn là những người như vậy hầu hạ bên người. Nếu như bọn họ liên kết lại với nhau, làm cho những người khác không gặp được tiểu gia, vậy thì những lời can gián của triều thần không thể tới được tai tiểu gia, tiểu gia không gặp được đại thần bên ngoài, mọi việc đều chỉ có thể được truyền đạt bởi những tiểu thái giám này mà thôi..."

Nói tới đây, nàng ngừng lại, không nói sâu thêm.

Đám tiểu thái giám kinh sợ, trợn trừng mắt lên nhìn nàng.

Ngậm máu phun người!

Bọn họ chỉ định cho cái kẻ không thức thời như Phó đại nhân một bài học mà thôi, thế mà Phó đại nhân lại nói ra những lời bịa đặt này, ám chỉ bọn họ sẽ cản trở Hoàng thượng, khống chế Hoàng thượng, thậm chí là âm mưu soán vị, bọn họ sao có thể làm những việc đại nghịch bất đạo như vậy chứ!

Chu Hòa Sưởng hiểu được ý Phó Vân Anh ám chỉ, mặt mũi tối sầm.

Từ Nội Các, Lục Bộ cho đến địa phương, chức quyền rõ ràng, trình tự rành mạch, đại thần trong Nội Các có quyền bác bỏ thánh chỉ, khiến hoàng quyền bị khống chế.

Không cần có Hoàng đế, các đại thần cũng có thể xử lý việc triều chính, như vậy khiến cho quân quyền bị tổn hại.

Hoàng đế vẫn là Hoàng đế nhưng các đại thần không nghe lời, Hoàng đế cũng không thể làm gì họ, không chỉ không thể làm gì mà còn có thể bị các đại thần mắng cho té tát.

Thời nào cũng có những đại thần không sợ chết như thế.

Bởi vậy, Hoàng đế lại quay sang tin tưởng thái giám, đẩy thái giám ra làm đối trọng để tạo thành thế chó cắn chó với quần thần, đồng thời phái Cẩm Y Vệ giám sát quần thần, cân bằng triều đình.

Kết quả là tạo thành không gian an toàn cho Yêm đảng (đảng phái của thái giám) phát triển, thậm chí đã từng có chuyện hoạn quan có thể phế lập quân vương, còn từng có một kẻ như Cửu thiên tuế [1]. Khi ấy, đường đường là Nội Các thủ phụ mà cũng phải tìm mọi cách nịnh bợ, lấy lòng thái giám.

[1] Ngụy Trung Hiền, một đại thái giám triều Minh từng lũng đoạn triều chính, từ "Yêm đảng" trong truyện cũng lấy từ nhân vật này mà ra. Yêm nghĩa là hoạn, thiến.

Sau khi Yêm đảng bị tiêu diệt, triều đình vẫn không được yên ổn.

Tựa như một cái bàn đột nhiên bị chém gãy một chân thì làm sao đứng vững được nữa?

Yêm đảng không tốt nhưng họ lại là thủ đoạn quân vương dùng để kiềm chế quần thần, một khi thế cân bằng bị phá vỡ thì sẽ còn rối loạn hơn.

Quyền lực trở về tay Nội Các.

Có Hoàng đế rộng lượng, chỉ cần Nội Các đại thần làm việc tốt thì sẽ vui vẻ ủy quyền cho bọn họ.

Có Hoàng đế ăn không ngồi rồi, cả ngày chỉ đắm chìm trong đống phấn son, không quan tâm tới triều chính.

Có Hoàng đế rất có khát vọng, đấu trí đấu dũng với đại thần trong triều, hôm nay nâng đỡ người này, ngày mai chèn ép người kia, khiến cho triều đình hỗn loạn tới mức trời long đất lở để bản thân mình trở thành ngư ông đắc lợi.

Có Hoàng đế vừa không thỏa mãn với chuyện mình bị kiềm chế nhưng lại chẳng có bản lĩnh gì, mất lòng tin vào đại thần, suốt ngày nghĩ cách để chém đầu đại thần, các đại thần giận mà không dám nói gì nên lại càng không ủng hộ quân vương, tìm mọi cách khống chế quân vương, quan hệ vua tôi càng lúc càng căng thẳng... Tiên đế chính là một người như thế, không tin tưởng quần thần. Lúc ông ta còn tại vị, ông ta chưa từng đồng tâm hiệp lực với các vị đại thần. Chu Hòa Sưởng từng nghiêm túc suy nghĩ về tương lai của chính mình, hắn còn trẻ, cứ coi như trong một khoảng thời gian ngắn hắn sẽ bị triều thần khống chế đi, hẳn vẫn còn cơ hội để từ từ thu thập quyền lực về tay mình, cuối cùng dù sao hắn vẫn là người ngồi trên ngôi cửu ngũ.

Hơn nữa hắn cũng có người giúp đỡ, Vân ca nhi nhất định sẽ phò tá hắn.

Nhưng hiện giờ hắn vẫn chưa nắm giữ được thực quyền, tiểu thái giám bên người hắn đã không chịu ngồi yên, tựa như lời Vân ca nhi nói, hôm nay bọn chúng ỷ vào việc chúng hầu hạ bên người hắn để ép quan viên phải đưa hối lộ, sau này tham vọng càng ngày càng lớn, có phải sẽ giống như cái vị Cửu thiên tuế kia hay không, dám công nhiên tàn hại hoàng tử, nắm giữ triều chính?

Chu Hòa Sưởng càng nghĩ càng thấy sợ.

Nếu như Vân ca nhi không tới, hắn còn chưa vào kinh đã bị nhận định là kẻ chỉ biết nghe một bên, muốn nâng đỡ Yêm đảng thì đại thần trong triều sẽ nhìn nhận hắn như thế nào đây?

Hắn bình tĩnh lại, mệnh cho thị vệ xung quanh kéo đám thái giám ra ngoài đánh hai mươi côn.

Đám tiểu thái giám lúc này đã sợ tới mức sởn tóc gáy, không dám xin tha nữa, nghe thấy chỉ đánh hai mươi côn, thầm thở phào nhẹ nhõm.

Còn tưởng rằng tiểu gia định chém đầu bọn họ cơ!

Thị vệ lập tức lôi đám thái giám ra ngoài sân, lột quần xuống đánh.

Phó Vân Anh đứng giám sát bên cạnh.

Tất cả quan viên đứng xung quanh nhìn. Mấy ngày nay bọn họ đã bị đám thái giám này hành lên hành xuống, đã ngóng trông ngày này từ lâu!

Quan văn và hoạn quan vốn ở thế bất thể lưỡng lập (có bên này thì không có bên kia, không thể đồng thời tồn tại), Phó Vân ra tay dạy cho đám tiểu thái giám kiêu ngạo ngang ngược này một bài học, ánh mắt mọi người dành cho nàng chứa đầy tán thưởng.

Mặt nàng vẫn tỉnh bơ như không, đứng đó, không nói một lời, cũng không có bất cứ hành động nào nhưng vẫn tuấn tú hơn người, khí chất tựa người trời.

Mọi người thầm khen ngợi trọng lòng: không hổ là Đan Ánh công tử, quả nhiên phong thái hơn người!

Đám tiểu thái giám úp mặt vào ghế dài, khóc không ra nước mắt: Sai trọng điểm rồi!

...

Cát Tường trở về hầu hạ bên cạnh Chu Hòa Sưởng.

Chu Hòa Sưởng lệnh cho toàn bộ thái giám tới xem đám tiểu thái giám chịu phạt.

Đám thái giám nghe thấy tiếng gào thê lương của các tiểu thái giám thì sợ hãi vô cùng.

Về sau gặp phải Phó đại nhân thì vòng ra xa một chút thì hơn! Tuyệt không thể bị rơi vào tay Phó đại nhân!

Cát Tường đi ra ngoài ngó nghiêng một lúc rồi về phòng kể cho Chu Hòa Sưởng về tình hình bên ngoài, sầu lo nói: "Gia, hôm nay Phó thiếu gia đắc tội với đám tiểu thái giám, Phương trường sử nhất định không vui."

Chu Hòa Sưởng nghi hoặc nói: "Sao lại thế?"

Cát Tường thì thầm: "Những người đó đều do Phương trường sử phái tới hầu hạ bên người ngài đó."

Đánh bọn họ có khác gì tát vào mặt Phương trường sử đâu. Phương trường sử không dám thù hận Chu Hòa Sưởng, mối thù này đương nhiên sẽ rơi xuống đầu Phó Vân Anh.

Chu Hoa Sưởng nhíu mày.

Hắn biết Cát Tường cố ý nhắc tới chuyện này, nhắc nhở hắn phải báo đáp ân tình của Vân ca nhi.

Việc này dễ thôi, Phương trường sử lớn tuổi, hơn nữa gần đây thường xuyên quá đà, nhúng tay vào nhiều việc không phải của ông ta. Chu Hòa Sưởng nể ông ta là người của ông già nên mới không chấp ông ta.

Nếu như ông ta không đàng hoàng, dám hận Vân ca nhi thì cho ông ta một công việc béo bở, đẩy ông ta quay lại phủ Võ Xương dưỡng lão không phải là được rồi sao?

Nhưng những chuyện như vậy về sau chắc chắn sẽ chẳng bao giờ kết thúc.

Vân ca nhi lúc nào cũng toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho hắn, chắc chắn sẽ còn vô tình đắc tội với những người khác.

Chu Hòa Sưởng từng chứng kiến cơ thiếp trong nội viện Vương phủ đấu đá với nhau để tranh đoạt sự sủng ái của ông già, nhiều người còn dùng thủ đoạn vô cùng âm độc, mưu kế tuyệt đối không thua đám đàn ông.

Cái triều đình này cũng hơi giống với nội viện Vương phủ.

Hắn tin tưởng Vân ca nhi, thân thiết với Vân ca nhi, không còn nghi ngờ gì nữa, Vân ca nhi sẽ trở thành cái đích cho mọi người nhắm tới.

Chu Hòa Sưởng tin tưởng bản thân mình sẽ không bị người khác châm ngòi ly gián mà xa cách với Vân ca nhi, Vân ca nhi đã cứu mạng hắn, sẽ không hại hắn.

Nhưng không có gì là tuyệt đối cả, nhỡ đâu có ngày hắn bị lừa, đột nhiên ngu ngốc thì làm sao?

Nhỡ đâu Vân ca nhi cũng bị người khác lừa gạt, thất vọng về hắn, không chịu tiếp tục phò tá hắn nữa thì làm sao?

Nếu như không phải đã được dạy dỗ kỹ càng về quy củ, tác phong, Chu Hòa Sưởng đã vò đầu bứt tai vì lo lắng.

Làm thế nào mới có thể khiến cho Vân ca nhi ở lại bên cạnh hắn mà lại không bị những người khác coi như cái đinh trong mắt bây giờ?

Chu Hòa Sưởng thầm tự hỏi.

...

Sau khi bị đánh hai mươi côn, đám tiểu thái giám mặt mày tài nhợt, môi hơi tím.

Còn phải chống người bò dậy, quỳ rạp trên đất tạ ơn.

Những thái giám xung quanh không dám dìu bọn họ, biểu hiện trên mặt không biết là sợ hãi hay thương cảm.

Đám quan viên chặc lưỡi, chắp tay với Phó Vân Anh, lấy làm kính nể lắm.

Trận đòn này thoạt nhìn là để dạy cho đám thái giám một bài học nhưng thực ra là để cảnh cáo người ở bên người tân quân đã lâu là Phương trường sử. Lúc này hẳn ông ta đang uất hận vô cùng.

Phó Vân Anh xoay người trở về, bỗng có người đập vào bả vai nàng một cái, cười nói:

"Vân ca nhi!"

Giọng điệu bỡn cợt, động tác cũng bỡn cợt.

Bước chân nàng bỗng khựng lại, quay đầu lại nhìn.

Chu Thiên Lộc tươi cười đầy vẻ lấy lòng, chắp tay thi lễ với nàng; "Về sau nhờ ngươi giúp đỡ."

Chu thượng thư đúng là thần thông quảng đại, không ngờ còn nhét cháu trai mình vào đội ngũ nghênh đón tân quân. Có cái công này, trở về nhất định hắn sẽ vớt vát được một chức quan.

Phải nói là tuy Chu thượng thư yêu thương cháu trai như vậy nhưng nếu như đã quyết tâm tàn nhẫn, ông ta là người dứt khoát tuyệt tình. Sau khi biết đại tướng quân trong quân đều ủng hộ Hoắc Minh Cẩm, ông ta lập tức phái người đưa người vợ đau ốm về quê, để vợ mình đoàn viên với con trai út.

Một tháng sau, người vợ ốm yếu của ông ta qua đời, con trai út của ông ta cũng say rượu, vô ý ngã xuống nước, sợ hãi mà chết.

Sợ Hoắc Minh Cẩm giận cá chém thớt, Chu thượng thư lập tức trả binh quyền, dâng sớ xin cáo lão.

Chu gia giờ rất kiềm chế, chỉ mong người khác quên mất sự tồn tại của mình, có điều Chu Thiên Lộc lại là kẻ chơi bời, nhìn thấy Phó Vân Anh liền không kìm nén nổi, tới đây nói mấy câu với nàng.

"Hoạn quan toàn bọn nhỏ nhen, ngươi đắc tội với mấy tiểu thái giám này, những kẻ khác cũng sẽ ngầm thù hận ngươi, có phải ngươi quá lỗ mãng rồi không?"

Hắn khe khẽ nhắc nhở Phó Vân Anh.

Phó Vân Anh cười nhàn nhạt.

Trên quan trường, nhất định phải giữ vững lập trường, hơn nữa không thể hơi một tý là dao động, kẻ hai lòng sẽ bị người khác khinh thường.

Nếu chỉ muốn bảo vệ mạng sống của mình có thể chọn lập trường mơ hồ.

Muốn leo lên vị trí cao hơn thì nhất định phải xác định lập trường của mình ngay từ đầu.

Nếu không, vĩnh viễn chỉ có thể phụ thuộc vào người khác mà thôi.

Với quan hệ giữa nàng và Chu Hòa Sưởng, nàng chắc chắn không thể làm một thần tử đơn thuần chỉ chuyên tâm làm việc.

Không sao, vậy thì làm quyền thần đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp