Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 129-1: Đăng cơ (1)


1 năm

trướctiếp

Phó Vân Anh đợi thêm một ngày liền gặp được đoàn người của Phó tứ lão gia vẫn luôn theo sát phía sau loan giá của Chu Hòa Sưởng.

Gặp được người cháu gái đã lâu không gặp, Phó tứ lão gia rất vui mừng, kéo tay nàng hỏi han, muốn xoa đầu nàng như hồi nàng còn nhỏ, giơ tay lên lại phát hiện cháu gái giờ đã cao gần bằng ông rồi.

Cháu gái lại còn mặc một bộ quan phục khí phái, tuy tuổi còn nhỏ nhưng rất có cái uy của người làm quan. Đến người làm chú như ông gặp phải nàng còn vô thức có chút kính sợ.

"Trưởng thành rồi." Ông rút tay về, cười nói, giọng điệu đầy cảm khái.

Rồi ông lại tiếp tục vui vẻ nói chuyện trong nhà, lần này ông đi không đưa người nhà đi theo, "Vợ Thái ca nhi có thai, sợ đi đường xóc quá không tốt, Khải ca nhi lại sắp thi, cần người chăm sóc nên mọi người ở lại cả, chờ Khải ca nhi thi hương xong, sang năm mới, tứ thúc phái người xuống đón cả nhà sau."

Năm đó, để tránh đợt tuyển tú, Tố tỷ nhi gả cho Phó Vân Thái. Hai nhà bàn bạc đợi cập kê xong mới viên phòng, nháy mắt mà Tố tỷ nhi đã là phụ nữ có thai rồi.

Nguyệt tỷ nhi và Quế tỷ nhi đều đã làm mẹ, vừa mới sinh được một nam một nữ, trước sau chỉ cách mấy ngày.

Phó tứ lão gia nói đùa, đáng tiếc là hai đứa cháu này đều họ Dương, nếu không đã có thể đính hôn từ nhỏ rồi.

Chồng của hai chị em đều là con cháu Dương gia, lần này cũng theo Chu Hòa Sưởng lên kinh.

Hôm qua Phó Vân Anh đã gặp bọn họ rồi, hai anh em họ này chỉ coi nàng là anh em họ xa của vợ họ, nhìn thấy nàng cũng hơi luống cuống, nghe nàng gọi "tỷ phu" liền
luôn miệng nói "không dám".

"Vân Chương đâu rồi?"

Nói chuyện phiếm được một lúc, Phó tứ lão gia nhìn xung quanh một lượt rồi hỏi.

Phó Vân Anh trả lời: "Nhị ca đang ở trạm dịch bên đường phía trước với Trương đạo trưởng ạ."

Phó tứ lão gia á một tiếng, hơi chần chừ rồi nói khẽ: "Lúc ta lên đường ấy mà, đã về huyện một chuyến, đại tẩu tử tới tìm, hỏi nó... Nhiều năm rồi nó không về huyện,
cũng không lập gia đình, luôn cứ cô đơn như thế, cũng không nên đâu. Con với nhị ca con thân thiết, có cơ hội thì khuyên nhủ nó xem sao."

Phó Vân Anh nghĩ ngợi rồi nói: "Tứ thúc, con không khuyên nhị ca đâu, tứ thúc cũng đừng đề cập những chuyện này với nhị ca, nhị ca muốn thế nào thì để huynh ấy quyết định đi."

Ngần ấy năm, nàng vẫn chưa từng thấy Phó Vân Chương động lòng với tiểu nương tử nhà nào. Trước kia nàng cũng từng tò mò, sau đó lại cảm thấy chi bằng thuận theo
tự nhiên vẫn hơn.

Thân ở hồng trần mà lại không vương bụi bặm.

Phó Vân Chương giống như thanh tùng trên núi, đón gió mà lớn lên, khí khái nhưng hướng nội, vượt ra ngoài thế tục, vốn nên phóng khoáng tự nhiên như những bậc danh sĩ, không nên bị gò ép.

Ơn sinh ơn dưỡng của mẹ đẻ trói buộc huynh ấy hơn hai mươi năm. Con đường sau này hãy cứ để nhị ca tự chọn.

Chỉ cần huynh ấy sống tự tại là được.

Phó tứ lão gia nhắc tới chuyện hôn nhân của Phó Vân Chương cũng chỉ xuất phát từ sự quan tâm mà thôi. Nói một cách nghiêm túc, ông vẫn luôn kính ngưỡng đứa cháu trai họ xa xuất chúng này, thực sự làm gì có can đảm mà đứng trước mặt y hỏi han chuyện thành thân của y cơ chứ. Ông chỉ dám nói với Phó Vân Anh mà thôi.

"Được rồi, sau này tứ thúc không nói nữa, tứ thúc chỉ hỏi một câu vậy thôi."

Phó tứ lão gia nói, bỗng nhiên lại nhớ tới một chuyện, nhìn xung quanh một lượt, mãi mới nói nên lời.

"Anh tỷ nhi này... Có chuyện này mà tứ thúc không nói được trong thư..."

Phó Vân Anh nhướn mày, nhìn Phó tứ lão gia, mặt đầy nghi vấn.

Phó tứ lão gia hạ giọng, thì thào, lén lút như buôn bạc giả, "Cách đây không lâu, Hoắc chỉ huy sứ phái người tới tặng cho tứ thúc một phần lễ lớn... Vàng bạc châu báu, bất cứ thứ gì trong đó cũng là bảo vật quý hiếm. Tứ thúc
nào có dám nhận cơ chứ, lập tức đem trả, người ta lại đưa đến lần nữa, Lý đại nhân còn bảo đấy là sính lễ, như thế là sao?"

Phó Vân Anh hơi khựng lại.

Trầm mặc một lúc, nàng hỏi: "Tứ thúc nhận rồi ạ?"

Phó tứ lão gia chẳng biết phải làm sao, hơi xị mặt như thể đang mách tội người ta với cháu gái nhà mình, khẽ đáp: "Người tặng lễ là Hoắc chỉ huy sứ, chúng ta làm sao dám đắc tội, tứ thúc chỉ còn cách cứ nhận trước đã. Con xem chúng ta nên làm gì bây giờ? Đợi đến lúc lên kinh thành rồi trả lại được không?"

Chứ để lâu là không trả được đâu.

Phó Vân Anh nhìn sang tứ thúc nhà mình, lần này đón tứ thúc vào kinh vốn là vì việc này, chi bằng hiện giờ nói với ông luôn, nàng nói: "Tứ thúc, không cần trả lại đâu ạ.
Tứ thúc cứ nhận đi."

"Hả?"

Phó tứ lão gia ngơ ngác.

Ngây người hồi lâu, ông mới đột nhiên hiểu ra, nghẹn lời nhìn nàng trân trân, đôi mắt trợn tròn.

"Hoắc chỉ huy sứ muốn cưới con hả?"

Tuy rằng đã sợ tới mức gần như hồn vía lên mây, Phó tứ lão gia vẫn nhớ phải nói khẽ, đề phòng người ngoài nghe thấy.

Ông đứng dậy, đi đi lại lại khắp trong lều, lúc thì há hốc mồm, lúc thì gãi đầu gãi tai, đến khăn lưới cũng sắp rách ra đến nơi.

Người như Hoắc chỉ huy sứ, công tử thế gia phú quý như thế... vậy mà lại luốn cưới Anh tỷ nhi!

Đương nhiên, Anh tỷ nhi nhà ông vẫn là tốt nhất, trên đời này không có mấy người có thể xứng đôi, nhưng Hoắc chỉ huy sứ người ta chính là con cháu nhà Quốc Công cơ đấy, con cháu nhà khai quốc công thần, Hoắc tướng quân
nổi tiếng, giờ là Hoắc chỉ huy sứ, người như thế lại thành cháu rể của ông à?

Thế thì về sau chẳng phải Hoắc chỉ huy sứ sẽ gọi ông là tứ thúc hay sao?

Phó tứ lão gia choáng váng cả đầu, chẳng khác gì say rượu.

Một lúc lâu sau, ông bỗng nhiên nhớ tới tuổi tác của Hoắc chỉ huy sứ.

Như thế này là lớn hơn những mười mấy tuổi! Tuy người ta nói chồng già vợ trẻ thì người chồng sẽ thương xót yêu thương người vợ trẻ tuổi hơn, nhưng mà Hoắc chỉ huy sứ xuất thân là võ tướng, lại đang lúc tráng niên, nhỡ đâu bắt nạt Anh tỷ nhi thì làm sao bây giờ? Đàn ông trong nhà có ai đánh lại ngài ấy đâu cơ chứ!

Ông cau mày, ngồi lại xuống ghế, "Anh tỷ nhi, chuyện này... con biết rồi đúng không? Bản thân con đồng ý chứ hả? Hay là Hoắc chỉ huy sứ ép con phải đồng ý?"

Ngập ngừng một chút, ông nói tiếp, "Con đừng sợ, nếu con không thích, tứ thúc sẽ giúp con từ chối việc này, cùng lắm thì đắc tội Hoắc chỉ huy sứ, chúng ta có thể chạy trốn đi thật xa, không thể để con bị thiệt thời được."

Phó Vân Anh mỉm cười.

Nhìn nụ cười này của nàng, Phó tứ lão gia đã ngầm hiểu được, nhất định là cháu gái mình đồng ý. Ngẫm lại. Hoắc chỉ huy sứ là anh hùng từ thuở thiếu niên, giờ quyền cao
chức trọng, anh dũng oai hùng, lại đã từng cứu Anh tỷ nhi, nói về gia thế, nhà mình coi như trèo cao.

Lúc này ông mới nhớ ra bèn hỏi: "Sao Hoắc chỉ huy lại nhận ra con là con gái thế? Sau này... con với ngài ấy định tính thế nào?"

Sau khi Anh tỷ nhi gả cho Hoắc chỉ huy sứ vẫn có thể giống như hiện giờ sao?

"Giống như trước đây thôi ạ." Phó Vân Anh nói, "Chờ tới lúc vào kinh, để chàng trình bày với tứ thúc đi."

Đương nhiên nàng đã lên kế hoạch cả rồi nhưng vẫn cứ nên cho Hoắc Minh Cẩm một cơ hội tự nói chuyện với tứ thúc.

Phó tứ lão gia gật đầu, đúng là phải nói chuyện trực tiếp với Hoắc Minh Cẩm, tuy trong lòng ông vẫn sợ hãi vị võ tướng này nhưng là chú của Anh tỷ nhi, ông không được sợ hãi!

Lo rằng trên đường lại có chuyện gì xảy ra, Phó Vân Anh sắp xếp cho Phó tứ lão gia một công việc trong đội tùy tùng để ông có thể đi cùng bọn họ.

Sáng hôm đó, thái y tuyên bố Chu Hòa Sưởng "khỏi hẳn", loan giá khởi hành. Đoàn người nhanh chóng tới trạm dịch, Trương đại trưởng và Phó Vân Chương nghe thấy động tĩnh bèn ra đón.

Chu Hòa Sưởng đuổi đám quan viên xung quanh đi, vội vàng đi vào trạm dịch, đưa mắt trông mong nhìn Phó Vân Anh đang đứng bên cạnh, khe khẽ hỏi nàng: "Cha ta đâu rồi?"

Phó Vân Anh đưa mắt ra hiệu cho Phó Vân Chương.

Phó Vân Chương hiểu ý, mặt vẫn tỉnh như không, tách những người khác ra.

Chờ tới lúc chỉ còn lại Chu Hòa Sưởng, Phó Vân Anh nói: "Tiểu gia chờ ở đây."

Nàng đi ra đại sảnh, tìm tới phòng luyện đan mà dịch thừa của trạm dịch đã sắp xếp cho Trương đạo trưởng, đẩy cửa đi nào.

Mấy vị đạo trưởng trong phòng nghe thấy tiếng liền giật mình, vốn định quát nàng một trận nhưng lại thấy nàng tuấn tú, khí độ bất phàm, từ quát tháo đổi sang mỉm cười.

"Hóa ra là Phó sư đệ."

Phó Vân Anh thường tới Trường Xuân Quan, tiểu đạo đồng trong quan đều gọi nàng là Phó sư đệ.

Nàng chào hỏi mấy vị sư huynh, mấy vị sư huynh liên tục đáp lễ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp