Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 129-2: Đăng cơ (2)


1 năm

trướctiếp

"Ta có mấy điểm nghi vấn, muốn tìm vị sư huynh này hỏi xem sao."

Sau màn chào hỏi, Phó Vân Anh lên tiếng nói thẳng, chắp tay thi lễ với một vị đạo huynh mặt trắng bóc, không để râu.

Vị đạo huynh kia sợ hãi lắp bắp.

Phó Vân Anh không chờ ông ta nói mấy lời khách sáo hay từ chối, lập tức kéo tay ông ta, rồi cười nói: "Sư huynh đi theo ta."

Rồi nàng không nói gì thêm, lôi xềnh xệch đạo huynh ra khỏi phòng luyện đan

Nàng rất khỏe, đạo huynh giãy giụa mấy cái nhưng vẫn bị nàng túm chặt, bật cười, khe khẽ nói vào tai nàng: "Cái sức lực này của ngươi cũng giống con trai phết đấy."

Mặt Phó Vân Anh tỉnh bơ, nàng nhìn về phía ông ta, "Vương gia, ngài vẫn nên nghĩ kỹ xem phải giải thích với tiểu gia như thế nào đi."

Mặt mày đạo huynh biến sắc.

Vị đạo huynh này đương nhiên là Sở Vương.

Ông ta vẫn thường xuyên cải trang du ngoạn khắp phố phường, từng giả làm người bán hàng rong bán hồ lô ngào đường, từng giả làm gã ăn mày xin cơm trên phố, thậm chí còn từng giả gái, giả đạo sĩ thì có là gì với ông ta đâu, cố gắng một tý là được ấy mà.

Bị Phó Vân Anh nhận ra, ông ta không hề ngạc nhiên, hoảng sợ mà còn thấy vui vẻ, chỉ muốn hỏi xem làm cách nào nàng lại nhận ra mình.

Nhưng nghĩ tới con trai còn đang chờ gặp mình ở đại sảnh, hai chân Sở Vương run lên, "Bịch" một tiếng, ngồi bệt xuống đất rồi nằm ra không chịu đi, tiếp tục giở trò, "Ta chết rồi!"

Phó Vân Anh từ trên cao nhìn xuống ông ta, giọng điệu bình tĩnh, "Sở Vương, tiểu gia đang chờ."

Sở Vương kinh hồn táng đảm, rùng mình mấy cái, ôm chặt chân nàng, "Ta mặc kệ, ta chết rồi còn gì! Nếu như người khác phát hiện ra ta, ngôi vị Hoàng đế của Bảo Nhi
làm sao mà giữ nổi! Ngươi dám bán đứng ta, ta sẽ nói cho Bảo Nhi biết ngươi là một tiểu nương tử xinh đẹp! Để Bảo Nhi cưới ngươi! Ngươi sẽ không thể song túc song tê với cái vị Hoắc tướng quân kia của ngươi đâu!"

Mi mắt Phó Vân Anh giật giật.

Sở Vương không nhìn thấy biểu hiện trên khuôn mặt nàng, tiếp tục la lối khóc lóc: "Ta chết rồi! Ta chết rồi! Ta không biết ngươi, ngươi mau thả ta ra!"

Từ đầu ông ta vốn định dùng cái chết của mình để kích thích con trai, đến khi nhìn thấy con trai cho rằng ông ta bệnh nặng, ngày ngày ngồi trông bên giường bệnh, ông ta vẫn còn thấy vui vẻ lắm. Bảo Nhi có hiếu thật đấy nhé, nhìn đi, khóc tới mức mắt cũng sưng húp rồi kia kìa. Giờ thì con biết ông già này quan trọng rồi chứ hả, ai bảo ngày nào con ngày nào cũng chạy ra ngoài chơi, không biết ở bên ông già nhiều một chút.

Tới khi ông ta thực sự "chết" ngay trước mặt con trai theo kế hoạch, nghe thấy tiếng khóc đứt ruột đứt gan của con trai, Sở Vương thấy lòng đau như cắt, suýt nữa đã không kiềm chế nổi, an ủi con trai.

Sau đó ông ta quyết định mình phải nhẫn tâm, mài giũa con trai cho thật tốt, nếu không tới kinh sư, thằng con ngốc của ông ta làm sao có thể đối phó với đám cáo già kia được?

Lần mài giũa này kéo càng dài, Sở Vương càng không dám đối mặt gặp lại con trai. Con trai ông ta là đứa đơn thuần nhưng cũng cố chấp, nếu như biết ông già mà nó
kính yêu nhất lại lừa nó, nó tức lên có khi còn đoạn tuyệt quan hệ cha con với ông ta không biết chừng!

Thôi hay là cứ trì hoãn đã...

Càng trì hoãn càng mất nhiều thời gian, càng trì hoãn lại càng không dám nói ra sự thật, hiện giờ Sở Vương chỉ chờ đến khi mọi chuyện không thay đổi được nữa mới dùng thân phận cao nhân đắc đạo để xuất hiện trước mặt con trai, lừa con trai rằng ông ta được Trương đạo trưởng cứu sống! Có khi con trai sẽ tin không biết chừng!

Dù sao giờ cũng không thể đi gặp Bảo Nhi được, Bảo Nhi mà tức lên thì khó dỗ lắm...

Sở Vương ôm chân Phó Vân Anh, năn nỉ: "Cái gì khoan dung được thì nên độ lượng, Phó đại nhân, Phó cô nương, Phó cô nãi nãi, ngươi giúp ta một lần đi mà, ta sẽ nhớ ơn ngươi mà..."

Không ngờ đường đường là Sở Vương mà da mặt lại dày đến mức này. Lúc bất chấp mặt mũi thì chẳng khác gì đám lưu manh trên phố.

Phó Vân Anh nhẫn nhịn hồi lâu, giật bàn tay Sở Vương đang túm chặt trên quan bào của nàng ra, kéo ông ta dậy, đẩy ông ta vào sảnh.

Sở Vương dang hai tay, hai chân đạp lên ngạch cửa, chắn người trước cửa phòng, vẫn muốn chống cự.

Nhưng ông ta lớn tuổi, lại ăn sung mặc sướng lâu ngày, không thể so với người trẻ tuổi khỏe mạnh như Phó Vân Anh.

Một người cố đẩy.

Một người bám chặt cửa phòng không chịu buông tay.

"Cha!"

Đang lúc hai người đang giằng co, một tiếng gọi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng vừa yêu thương vang lên, người gọi như sắp khóc, âm cuối run run.

Sở Vương ngây người.

Chu Hòa Sưởng chạy từ sảnh ra, trong mắt lấp lánh nước mắt, bổ nhào vào người Sở Vương: "Cha!"

Sở Vương thở dài, trong nháy mắt, cái vẻ chơi bời lưu manh trên người biến mất hoàn toàn.

"Cha!"

Chu Hòa Sưởng lại gọi lần nữa, sợ người khác nghe thấy, tiếng gọi rất trầm, như thể phát ra từ đáy lòng hắn.

Như cái hồi mà hắn mới học được cách gọi cha, đứa nhóc mập mạp tròn xoe, nhìn người cha ăn mặc sang trọng trước mặt, lặp đi lặp lại tiếng gọi ngây thơ.

Hắn không hề tức giận, không tức giận chút nào, chỉ cần ông già còn sống, ông già có phải cố ý diễn kịch hay không, có lừa gạt hắn hay không... Hắn tha thứ được hết, chỉ cần ông già còn sống.

Sống mũi Sở Vương cay cay, ông ta ôm con trai, nhẹ nhàng an ủi hắn.

Phó Vân Anh đứng canh ngoài cửa, chờ tiếng nói chuyện bên trong ngừng lại mới đi vào.

Sở Vương và Chu Hòa Sưởng ngồi trên chiếu trúc trải trên mặt đất nói chuyện với nhau, chén trà được rót ra khi nãy trên bàn bên cạnh đã nguội.

"Sau khi rời phủ Võ Xương, cha vẫn cứ đi theo Trương đạo trưởng học luyện đan." Sở Vương nói.

Ông ta ngồi thẳng thớm, khoác một bộ đạo bào, nhìn qua thật sự rất giống đạo sĩ.

Khác với dự kiến của Phó Vân Anh và Sở Vương, sắc mặt Chu Hòa Sưởng vẫn bình thường, vẻ mặt đương nhiên rất vui mừng nhưng hắn không hề yêu cầu Sở Vương cùng vào kinh với hắn.

"Cha, không phải cha luôn muốn đi thăm thủ các nơi sao? Giờ cha muốn đi đâu?" Hắn mỉm cười nói, "Sau này không ai có thể ngăn cản cha nữa."

Sở Vương kinh ngạc, vốn tưởng rằng con trai sẽ nổi giận lôi đình, khó dỗ dành, không ngờ con trai lại chẳng tức giận chút nào. Không chỉ không tức giận, giờ hắn còn biết thông cảm cho người khác thế này nữa!

Vui thì vui thật nhưng cũng lại cảm thấy cô đơn, vậy là con trai không cần ông già như ông ta nữa rồi phải không?

Phó Vân Anh đứng bên cạnh nhìn thấy hết những cảm xúc trên mặt Sở Vương, lúc ngạc nhiên, lúc vui mừng, lúc đau lòng, lúc sầu lo.

Tất cả là do ngài làm cả đấy.

Nàng thầm nghĩ.

Chu Hòa Sưởng không biết ông già đang nghĩ gì, nhìn Phó Vân Anh rồi nói: "Cha, giờ con là Hoàng đế rồi, con biết bản thân mình phải gánh vác những trách nhiệm gì.
Biết cha còn sống, con vui lắm. Cha muốn đi chỗ nào chơi thì cứ đi đi. Khi nào cha chơi mệt rồi, nhớ con thì nhớ về kinh sư thăm con. Con sẽ sắc phong cha làm Đạo trưởng, xây cho cha một đạo quan ở gần kinh thành, như thế lúc nào cha cũng có thể vào cung thăm con."

Hắn nghĩ kỹ cả rồi, ông già thích tự do, thế thì cho ông già tự do đi.

Hắn sẽ nỗ lực học cách trở thành một Hoàng đế tốt.

Mắt Sở Vương nóng bừng, vỗ vai con trai. Xem ra kích thích con trai vẫn cứ có hiệu quả, Bảo Nhi của ông ta trưởng thành rồi.

...

Đoàn người tiếp tục lên đường đi về phía bắc, đưa cả đoàn người của Trương đạo trưởng đi theo.

Chu Hòa Sưởng phải Cát Tường gọi Phó Vân Anh tới xe ngựa của mình.

Khoang xe ngựa của hắn rất rộng, chẳng khác gì một gian phòng, đám thái giám, cung nữ quỳ trên sàn xe pha trà hầu hạ hắn, trên chiếc bàn sơn đen bên cạnh ngập tràn các loại điểm tâm.

Giờ Sở Vương đang ngồi trong một góc nhắm mắt trầm tư, ông ta là "Quy Hạc đạo trưởng" được Chu Hòa Sưởng mời tới giảng kinh.

Chu Hòa Sưởng bảo cung nữ lui xuống hết, chỉ để mình Cát Tường lại hầu hạ.

Hắn tự bưng một chén trà lên đưa cho Phó Vân Anh rồi nói: "Vân ca nhi, gọi đệ tới đây là muốn bàn bạc với đệ chuyện phong hậu."

Phó Vân Anh nhận chén trà nhưng không uống, "Tiểu gia muốn chọn ai?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp