Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 129-3: Đăng cơ (3)


1 năm

trướctiếp

Đợt tuyển tú lần trước, triều đình đã chọn cho Chu Hòa Sưởng một vị Thế tử phi, có điều vị Thế tử phi kia còn nhỏ, vốn định năm nay thành thân nhưng Sở Vương "mất", Chu Hòa Sưởng phải giữ đạo hiếu nên việc hôn nhân này vẫn chưa hoàn thành. Vị Thế tử phi kia là con gái một thiên hộ, là con gái duy nhất trong nhà. Con gái duy nhất phải gả tới tận Hồ Quảng xa xôi, nhà bọn họ sầu lo vô cùng. Ai ngờ cái vị con rể tương lai này lại có vận may bất ngờ, trở thành Hoàng đế, con gái nhà mình cũng có thể từ Thế tử phi nhảy lên tận vị trí Hoàng hậu, nhà thiên hộ như nhận được chiếc bánh nướng từ trên trời rơi xuống, vui mừng sắp phát điên đến nơi rồi.

Nhà mẹ đẻ của Thế tử phi họ Khổng. Chu Hòa Sưởng chưa từng gặp Khổng thị. Do sắp kế thừa ngôi vị Hoàng đế, hắn không cần phải giữ đạo hiếu một cách nghiêm ngặt, các đại thần trong Nội Các đã khua chiêng gõ trống sắp xếp việc tuyển tú để tuyển phi cho hắn.

"Khổng thị được chọn từ đợt tuyển tú, để nàng ấy là Thế tử phi thì không sao..." Chu Hòa Sưởng uống một ngụm trà, khẽ nói, "Nhưng giờ ta lại thành Hoàng đế, ta muốn
cứ gặp mặt nàng ấy trước đã rồi quyết định sau."

Có thích hay không cũng không quan trọng nhưng không thể khiến hắn ghét, tránh cho sau này lại giống như tiên hoàng, tạo thành cục diện Đế Hậu bất hòa. Đến lúc đó hắn phải cưới một lúc một vị Hoàng hậu, nạp bốn vị phi tử, trong năm người đó, dù sao cũng phải có một người hắn thích chứ đúng không?

Cứ chọn cái người hắn không ghét làm Hoàng hậu đi.

Phó Vân Anh nói: "Những người con gái được lựa chọn thông qua tuyển tú, người nào cũng bên ngoài đẹp đẽ, bên trong trí tuệ, dịu dàng hiền thục, thế nào tiểu gia cũng chọn được người mình thích thôi."

Hậu phi được chọn thông qua tuyển tú, xuất thân đều không cao, hậu cung của Chu Hòa Sưởng sẽ không gây ảnh hưởng tới triều đình, ít ra trong một khoảng thời gian ngắn thì sẽ không. Hắn vẫn còn chưa chính thức cưới vợ, vẫn còn cơ hội lựa chọn.

Chu Hòa Sưởng cười nói: "Đệ thì thế nào? Đệ vẫn chưa cưới vợ, nếu như đệ thích tiểu nương tử nhà nào, chỉ cần nói cho ta là được, ta làm mai giúp đệ."

Phó Vân Anh mỉm cười.

Chu Hòa Sưởng cho rằng nàng xấu hổ nên cũng cười theo.

Sở Vương đang ngồi trong góc ngẩng đầu lên, nháy mắt với nàng.

Phó Vân Anh giả vờ không nhận ra, lấy những sổ sách mà nàng mang tới ra, đặt xuống trước mặt Chu Hòa Sưởng rồi nói: "Đây là ghi chép về chuyện quan viên Thẩm đảng đưa hối lộ sau khi Thẩm các lão thất bại. Từ Nội Các cho tới địa phương, có tới hơn năm trăm người dính líu, trong đó vẫn chưa bao gồm quan viên cấp thấp."

Nàng đã bảo Viên Tam ghi lại về tất cả những người tới nhà quà cáp cho nàng, bao gồm tên, chức quan, tặng nàng bao nhiêu tiền, không thiếu người nào.

Chu Hòa Sưởng mở ra, xem qua loa một lượt, "Ta nghe nói người thẩm tra xử lý vụ án Thẩm đảng chính là cái vị Thôi thị lang xuất thân từ Hồ Quảng kia phải không?"

Phó Vân Anh gật đầu.

"Hắn cũng từng là thành viên Thẩm đảng hả?"

"Đúng thế. Vậy nên mới giao vụ án này cho hắn."

Chu Hòa Sưởng à một tiếng rồi hỏi: "Vụ án này vẫn còn phải điều tra tiếp sao?"

Phó Vân Anh cúi đầu nói: "Theo ngu kiến của vi thần, tới lúc về kinh sư, tiểu gia có thể hạ chỉ chấm dứt vụ án này."

Thẩm Giới Khê thực ra cũng chẳng phải là người đại gian đại ác, cầm quyền nhiều năm cũng đã có công ít nhiều, giờ nòng cốt của Thẩm đảng đều đã bị Thôi Nam Hiên xử lý gần hết rồi.

Tiếng xấu cứ để cho Thôi Nam Hiên ôm, giờ tới phiên Chu Hòa Sưởng ban phát ân huệ cho Thẩm đảng.

Chu Hòa Sưởng nhíu mày, nhìn nàng nói: "Chỗ này chỉ có mấy người chúng ta, đệ đừng có mở miệng lại xưng vi thần như thế."

Mặt Phó Vân Anh không đổi sắc, nàng nói: "Vẫn nên cẩn thận chút thì hơn, nếu không thay đổi cách xưng hô, nhỡ lại nói lỡ miệng trước mặt những người khác thì sao? Tiểu gia đương nhiên sẽ không so đo, nhưng những người khác chưa chắc sẽ bỏ qua cho lỗi lầm của vi thần."

Chu Hoa Sưởng nghĩ ngợi rồi gật đầu.

Giờ căn cơ của hắn còn nông quá, không thể để vì sự bừa bãi của mình mà hại tới Vân ca nhi được.

"Tiểu gia, ngài xem vàng bạc trong này nên xử trí thế nào?" Phó Vân Anh hỏi.

Những quan viên đó bình thường suốt ngày than thở nhưng trong nhà ai cũng giàu nứt đố đổ vách, chẳng ai kém ai, toàn là cướp đoạt từ mồ hôi nước mắt của dân chúng.

Một viên thị lang nhỏ bé thôi mà cũng có thể lấy ra cả trăm vạn lượng bạc để bảo vệ mạng sống của mình, trong khi Hộ Bộ lại nhiều lần lấy cớ quốc khố không có tiền để
bác bỏ sắc lệnh của Hoàng đế.

Tiền này không thể cho vào quốc khố, chỉ có thể dùng riêng.

Chu Hòa Sưởng không thiếu tiền, nghe vậy liền không thèm nghĩ ngợi, nói luôn: "Bọn họ đưa cho đệ thì đệ nhận đi!"

Phó Vân Anh lắc đầu.

Chu Hòa Sưởng vội nói: "Vậy cứ giữ tạm, dùng để cứu tế!"

Mấy món tiền lai lịch không rõ ràng như vậy mà lại đem thưởng cho Vân ca nhi không phải là làm nhục Vân ca nhi hay sao? Ban thưởng cho Vân ca nhi thì lấy từ kho riêng của mình vẫn hơn.

Hắn quyết định thế rồi lại hỏi: "Phương trường sử già rồi, ta muốn để ông ta về lại phủ Võ Xương."

Phó Vân Anh nhướn mày kinh ngạc.

Xe ngựa đi rất êm, bên ngoài, đội danh dự của Cẩm Y Vệ cầm cờ trong tay, ngồi trong xe ngựa vẫn có thể nghe thấy tiếng cờ xí bay phần phật trong gió.

Chu Hòa Sưởng ngồi lệch sang một bên, trông cực kỳ lười nhác, chậm rãi nói: "Nhưng mà trước mắt không nên gây biến động, chờ tới kinh thành rồi nói sau."

Phương trường sử là người của ông già, làm việc nghênh ngang ngạo mạn, cố ý làm hắn tức giận, hẳn là do ông già sai khiến, ông già muốn để cho hắn hiểu được lúc cần nhẫn tâm thì phải nhẫn tâm tới cùng.

Ông già lo quá lên rồi, lòng tốt của hắn vốn chỉ dành cho những người hắn quan tâm mà thôi.

Phó Vân Anh cũng đoán đây là do Sở Vương sắp xếp nên chỉ phạt tiểu thái giám, tạm thời không động vào Phương trường sử. Thôi cứ để đích thân Chu Hòa Sưởng nói ra
cũng tốt. Sau này hắn nhớ tới cái tốt của Phương trường sử, hối hận, sẽ không giận cá chém thớt, xử phạt người khác.

Sau đó Phó Vân Anh lấy ra một cuốn sách nàng đã chuẩn bị từ trước, bắt đầu nói về các đại thần trong Nội Các, cẩn thận trình bày về cục diện trong kinh, các mối quan hệ thông gia lằng nhằng phức tạp của quan viên Lục Bộ và các đảng phái, trường phái học vấn cho Chu Hòa Sưởng nghe.

Mấy hôm trước Chu Hòa Sưởng đã nghe nội quan trong kinh giảng giải về những vấn đề này, cũng biết được qua loa nhưng những chuyện quan hệ ngóc ngách kiểu như đại thần này là thân thích của đại thần kia, cháu trai nhà nào cưới cháu gái của con dâu nhà nào thì hắn không hiểu lắm.

Phó Vân Anh có trí nhớ tốt, sợ hắn nghe không hiểu được bèn vẽ cho hắn mấy cái gia phả cho đơn giản.

Chu Hòa Sưởng mở cuốn sách ra xem, cười nói, "Đây là vẽ riêng cho ta phải không? Vẽ đẹp thật!"

Nhớ tới cuốn sách đố đèn kia, hắn cảm khái. Đại khái là Vân ca nhi sẽ không biết lúc đệ ấy đứng dưới ánh đèn giải đố thật sự có phong thái hơn người, như thể cả người
được phủ một lớp ánh sáng dìu dịu.

Phó Vân Anh nhìn về phía Chu Hòa Sưởng, người này lúc nào cũng nhắm sai trọng điểm.

Trên đường lên kinh, chỉ trong ba ngày Phó Vân Anh bị Chu Hòa Sưởng tuyên đi nghị sự tới năm lần, mỗi lần nói chuyện ít nhất nửa canh giờ. Phương trường sử dần dần
lui về phía sau màn, không quan tâm đến việc nữa, để nàng chủ trì mọi thứ.

Mọi người tận mắt nhìn thấy tân quân nể trọng nàng như thế nào nên càng ra sức nịnh bợ lấy lòng nàng.

Mấy ngày sau, loan gia tới vùng ngoại ô kinh sư.

Đoàn người của Lý Xương đã chờ đợi ở cạnh đường chính mấy ngày này.

"Nhị gia đã ngóng trông từ lâu, bảo tiểu nhân giao cho ngài cái này."

Phó Vân Anh nhận lấy bức thư Lý Xương đưa cho nàng, mở ra đọc kỹ, khóe miệng nhếch lên.

Các đại thần trong Nội Các đã bàn bạc với nhau, cho rằng Chu Hòa Sưởng lên ngôi theo di chiếu, lúc này vẫn chưa được coi là Hoàng đế, không thể nào cung từ cổng chính mà hẳn là phải dùng lễ nghi dành cho Thái tử, đi vào từ Đông Môn (cổng phía Đông).

Hoắc Minh Cẩm nhắc nhở nàng nên chuẩn bị tinh thần sẽ bị quần thần làm khó.

Nàng báo tin này cho Chu Hòa Sưởng. Lúc này, để tránh tai mắt của mọi người, Sở Vương đã rời khỏi đó với Trương đạo trưởng.

Chu Hòa Sưởng nhíu mày nói: "Về lý mà nói, các đại thần cũng không sai... Nhưng mà cái Đông Môn này, ta nhất định không được đi, phải không?"

Phó Vân Anh gật đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp