Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 129-4: Đăng cơ (4)


1 năm

trướctiếp

Quy củ lễ nghi nhìn bề ngoài chỉ là một mớ trình tự nghi thức lằng nhằng mà thôi nhưng thực ra không phải như vậy, đằng sau nó bao hàm những ý nghĩa cực kỳ quan trọng.

Lấy thân phận Thái tử vào cung hay lấy thân phận Hoàng đế vào cung không chỉ là sự khác biệt về thân phận mà còn thể hiện quan hệ giữa Chu Hòa Sưởng và quần thần.
Hắn là Hoàng đế, Nội Các đại thần là thần tử. Vẫn chưa vào cung mà đã bị thần tử chèn ép như thế thì sau này làm sao có thể khiến cho quần thần nguyện trung thành với mình?

Hoắc Minh Cẩm không nằm trong hàng ngũ tiếp giá, chàng chọn đứng ngoài cuộc.

Ngay từ đầu Phó Vân Anh đã biết chàng sẽ không nhúng tay vào việc tranh đấu giữa Chu Hòa Sưởng và quần thần, chàng không cần phải lấy lòng Chu Hòa Sưởng, cũng không định đối đầu với quần thần. Chàng chỉ cần đứng đó, không quan tâm, hai bên đều sẽ cố gắng lôi kéo chàng.

Thái độ bình tĩnh và tự tin của Hoắc Minh Cẩm khiến nàng yên lòng, nàng chỉ sợ chàng sẽ vì nàng mà mất đi lý trí, trở mặt với quần thần.

Chu Hòa Sưởng lệnh cho loan giá dừng lại, tạm nghỉ tại chỗ.

Các vị đại thần đứng chờ trước Đông Môn, chờ mấy canh giờ liền vẫn chẳng thấy bóng dáng tân quân.

Quan viên Lễ Bộ tìm tới các vị đại thần trong Nội Các, bẩm báo với bọn họ, Chu Hòa Sưởng nhất quyết đòi vào cung bằng cửa chính, không thì sẽ không vào luôn.

Ông ta đã nói tế nhị lắm rồi, thực ra nguyên văn lời nói của Cát Tường là: Không cho tiểu gia nhà chúng ta vào bằng cửa chính thì mọi người giải tán đi nhé, chúng ta lên đường về phủ đây!

Mặt mũi Vương các lão sa sầm.

Tân quân còn nhỏ tuổi nhưng thật ra cũng không dễ lừa.

Văn võ bá quan toàn triều đang chờ trước Đông Môn, vốn tưởng rằng cái vị phiên vương ngây thơ này sẽ chịu thua dưới áp lực của bọn họ.

Quan viên Lễ Bộ cuống quýt cả lên, bọn họ phụ trách việc nghênh đón thánh giá vào cung nhưng người hạ lệnh lại là Nội Các đại thần, bọn họ không thể cãi lời mấy vị các lão, cũng không dám đắc tội với tân quân, tự nhiên bị kẹp ở giữa, chỉ có thể cắn răng chịu đựng, uất ức quá đi mất!

Vương các lão hỏi Uông Mân: "Lúc này có phải Phó Vân là người đang ở bên cạnh tân quân không?"

Uông Mân thưa vâng.

Vương các lão gọi Diêu Văn Đạt tới, "Tân quân tuổi nhỏ, khó tránh khỏi việc hành động theo cảm tính, ông qua đó khuyên nhủ tân quân. Phó Vân được tân quân hết sức tín nhiệm, ông từng dạy hắn, cũng có thể coi như người làm thầy, nếu không gặp được tân quân thì tác động vào Phó Vân cũng được."

Diêu Văn Đạt chưa dạy Phó Vân Anh ngày nào nhưng do có quan hệ với Phó Vân Chương nên mọi người nghĩ nàng gần như là học trò của Diêu Văn Đạt.

Nghe Vương các lão bảo thế, Diêu Văn Đạt đồng ý.

Vương các lão lại sai tùy tùng mời người cũng đang tham dự buổi lễ là Thôi Nam Hiên tới, mỉm cười lặp lại những lời vừa nói với Diêu Văn Đạt, có điều dùng từ khách sáo hơn nhiều.

Khuôn mặt tuấn tú của Thôi Nam Hiên không thể hiện cảm xúc gì, hắn nói: "Để hạ quan thử xem."

Hai người chưa bao giờ hòa thuận với nhau giờ ngồi chung một chiếc xe ngựa.

Diêu Văn Đạt quan sát Thôi Nam Hiên hồi lâu, tặc lưỡi lẩm bẩm: "Ngươi thật đúng là không muốn sống mà, mấy cái người Thẩm đảng đó toàn là người quen cũ của ngươi, nói xử trí là xử trí luôn."

Cái chuyện thẩm tra xử lý vụ án này bị đẩy lên đầu hắn, hắn không hề thoái thác, lạnh lùng xử trí toàn bộ những người có liên can, mạnh mẽ chẳng khác nào sấm rền gió cuốn, không hề nương tay.

Không chỉ có người Thẩm đảng chửi mắng hắn, những kẻ khác cũng mắng hắn, bảo hắn quá bạc bẽo, năm đó thấy nhà vợ chết mà không cứu, giờ lại đuổi cùng giết tuyệt người quen cũ.

Thôi Nam Hiên nhắm mắt trầm tư, không thèm để ý tới ông ta.

Diêu Văn Đạt lải nhải một hồi, cuối cùng buột miệng hỏi: "Vết thương của ngươi đã lành hẳn chưa?"

Thôi Nam Hiên vẫn cứ chẳng trả lời.

Diệu Văn Đạt phồng râu trợn mắt, "Ta nói cho ngươi nghe, ngươi đừng có mà lấy cái thân phận người thầy ra mà lên mặt với Phó Vân, nó không để người khác khống
chế đâu. Nó không giống nhị ca nó, chỉ có nhị ca nó là thích ngươi thôi."

Thôi Nam Hiên mở bừng mắt, một dòng nước ngầm cuộn sóng nơi đáy mắt hắn, "Thế hắn thích kiểu nào?"

Diêu Văn Đạt ha một tiếng, "Ngươi hỏi ta thì ta phải ngoan ngoãn nói cho ngươi à, ta ngu chắc?"

Thôi Nam Hiên không nói nữa.

Xe ngựa đã tới vùng ngoại ô, xa xa có thể nhìn thấy cờ xí bay phần phật trong gió lớn. Tới nơi, Diêu Văn Đạt tới thẳng chỗ Phó Vân Chương, định dò hỏi hắn xem có thu
được tin tức gì không tỷ như tính nết, sở thích của tân quân hay gì đó đại loại như thế.

Cát Tường bảo Phó Vân Anh Thôi thị lang muốn gặp nàng.

Nàng hơi sửng sốt nhưng rồi cũng đáp: "Thế thì gặp thôi."

Phía dưới lớp quan bào màu đỏ của Thôi Nam Hiên là một lớp băng gạc dày, sắc mặt hắn tái nhợt. Xuống xe ngựa, bị gió lớn vùng ngoại ô thổi tới, hắn trông như sắp ngã tới nơi.

Tuy vậy hắn vẫn rất vững vàng, dù có chuyện gì xảy ra, hắn cũng không dao động, hắn vẫn luôn như thế.

Lạnh lùng sắt đá, tàn nhẫn với những người xung quanh mình, cũng tàn nhẫn với chính mình.

Phó Vân Anh bảo những người khác lui ra, ngồi trong lều trại được dựng tạm để chờ Thôi Nam Hiên.

Nàng ngồi trên mặt đất, trên thảm đặt một chiếc bàn con, trên bàn có một ấm trà xanh, hai chiếc chén.

Thôi Nam Hiên vén rèm đi vào lều, tiếng bước chân khẽ khàng.

Hắn đi tới đối diện nàng, đôi mắt đen sâu hun hút nhìn thẳng về phía nàng, từ từ ngồi xuống.

Không chờ hắn lên tiếng, Phó Vân Anh mở lời trước:
"Thôi đại nhân, năm đó đại nhân cải cách thuế phú có gì tâm đắc không?"

Đôi mày Thôi Nam Hiên hơi động đậy.

Phó Vân Anh nói tiếp: "Những người cải cách từ xưa đến nay, nếu như không có sự ủng hộ của quân vương, toàn bộ khát vọng, tham vọng cũng chỉ là lời nói suông mà thôi. Dù có sự ủng hộ của quân vương đi chăng nữa thì chỉ trong vòng bốn năm năm ngắn ngủi, việc cải cách cũng sẽ chưa thể nào có hiệu quả, lúc đó sẽ bị những người khác cản trở, tạo thành thất bại trong gang tấc. Mà
cũng có thể là triều đình rung chuyển, như thế tất cả những gian lao cực khổ trước đó đều đổ xuống sông xuống biển."

Thôi Nam Hiên trầm mặc không nói, ánh mắt ánh lên ánh sáng mơ hồ.

Nhưng nàng không cần Thôi Nam Hiên phải nói gì cả, nàng nói tiếp: "Tiểu gia mong muốn chỉnh đốn lại luật lệ, cắt giảm những chức quan vô dụng, thúc đẩy buôn bán mậu dịch, đo đạc ruộng đất lại lần nữa... Thôi đại nhân, nhiều năm trước đại nhân từng chủ trì cải cách thuế phú, bị quần thần phản đối, sau đó đột nhiên dừng lại hoàn toàn... Thật sự đáng tiếc."

Nói tới đó là đủ rồi, trong mắt loại người như Thôi Nam Hiên vĩnh viễn chỉ có lợi ích. Cho tới tận hôm nay, nàng vẫn nhớ như in lời nói của Ngụy hàn lâm đêm đó, cha đã dặn nàng, muốn nàng thề...

Phó Vân Anh đặt chén trà xuống, xoay người ra ngoài.

"Vân Anh."

Phía sau bỗng vang lên tiếng gọi nhẹ nhàng, đôi môi mỏng của Thôi Nam Hiên hé mở, từ từ bật ra hai chữ.

Phó Vân Anh làm như không nghe thấy, bước chân không khựng lại chút nào, vén rèm ra ngoài.

Nhìn bóng dáng nàng rời đi thong dong như thế, Thôi Nam Hiên sững sờ trong chốc lát.

Một người con trai, sao có thể là nàng cơ chứ. Ngô Đồng Hạc chẳng điều tra được cái gì. Có lẽ hắn nên thay đổi suy nghĩ.

Thôi Nam Hiên khép mắt lại, uống một hơi cạn sạch chén trà lạnh.

Nửa canh giờ sau, Diêu Văn Đạt và Thôi Nam Hiên trở về Đông Môn.

Diêu Văn Đạt nói: "Tân quân sẽ không đổi ý."

Thôi Nam Hiên càng dứt khoát hơn, dẫn luôn tùy tùng của mình, kéo cả những người ủng hộ hắn đi về phía cổng chính.

Vương các lão đau đầu nhức óc, không phải Thôi Nam Hiên là người không thích đứng nơi đầu sóng ngọn gió sao? Tại sao chỉ trong chớp mắt đã đứng về phía tân quân
rồi?

Đến cả Thôi Nam Hiên cũng đã thay đổi ý kiến, những đại thần chưa quyết định vội vàng chạy theo hắn.

Bởi thế quan viên Lễ Bộ lại bắt đầu bận rộn, chuyển hết đội ngũ nghi thức từ Đông Môn sang trước cổng chính.

Đây chính là nghi lễ hoành tráng nhất, chỉ riêng việc sắp xếp cho đội ngũ mấy nghìn người đứng đúng vị trí theo thứ tự đã mất nguyên một canh giờ.

Lúc này, quần thần đã thỏa hiệp, Chu Hòa Sưởng đương nhiên không cần phải làm mình làm mẩy, vô cùng khách khí tiếp kiến quần thần, giọng điệu ôn hòa, khiêm nhường lễ độ.

Cứ như thể cái người khi nãy khăng khăng phải dùng thân phận quân vương để vào cung không phải hắn vậy.

Mấy người Vương các lão không dám tỏ thái độ.

Những triều thần có phẩm giai thấp hơn nhìn nhau đầy ẩn ý.

Đại điển đăng cơ được cử hành ở điện Phụng Thiên.

Đại điện nguy nga hùng tráng từng chứng kiến vô số mưa máu gió tay giờ đã lấy lại tư thái trầm tĩnh uy nghiêm, nghênh đón một vị quân vương mới.

Tất cả đều trật tự nghiêm chỉnh.

Quan chấp sự nâng chiếc khay đựng áo Cổn và mũ Miện (lễ phục của quân vương) lên, Chu Hòa Sưởng khoác áo Cổn, đội mũ Miện.

Đủ loại quan lại phía dưới nhìn lên bậc quân vương trẻ tuổi.

Lễ quan bước ra khỏi hàng, xướng lên: "Bài ban." (Lời ra lệnh tấu nhạc)

Đội ngũ nhạc công tấu lễ nhạc, thanh âm vang tận trời.

Quần thần đã đứng theo thứ tự phẩm giai từ đầu giờ bái lạy, đồng loạt hô vạn tuế.

Đứng dậy, tiếp tục bái.

Lại đứng dậy.

Lại bái.

Tới khi lễ nhạc dừng lại, đại thần bước lên dâng ngọc tỷ.

Chu Hòa Sưởng nhận ngọc tỷ.

Đủ loại quan lại tiếp tục bái.

Nhưng thế vẫn chưa xong, sau đó còn có khom lưng, bái hưng (quỳ rồi đứng dậy), cầm hốt (thẻ quan lại dùng khi vào triều), vũ đạo, dập đầu, đồng thanh hô vạn tuế...

Mãi đến khi xuất hốt mới xong.

Hoàn thành toàn bộ lễ tiết, những đại thần già cả như Diêu Văn Đạt đến đứng còn không đứng lên nổi, phải có quan viên trẻ tuổi bên cạnh vội vàng đỡ dậy.

Đây vẫn là lễ nghi đã được tinh giản, nếu dựa theo những nghi thức nguyên bản ban đầu, có khi một ngày cũng chưa hoàn thành.

Với phẩm giai hiện tại của Phó Vân Anh, nàng vẫn chưa có tư cách vào chính điện.

Chu Hòa Sưởng muốn nàng theo hắn vào đó, nàng lắc đầu, kiên quyết ở lại sân ngoài hành lễ.

Đây là Tử Cấm Thành, khắp nơi đều có ánh mắt của người khác nhìn vào, không thể thoải mái như lúc ở trên đường.

Tiếng nhạc vang vọng khắp đại điện truyền ra ngoài sân, trang trọng uy nghiêm.

Từ ngày hôm nay trở đi, Chu Hòa Sưởng đã là Hoàng đế.

Nàng nghe thấy tiếng mọi người quỳ rạp xuống đất liền quỳ xuống theo.

Sân rộng trống trải, chứa cả mấy trăm quan viên mà đến một tiếng ho khan cũng không nghe thấy, chỉ có tiếng gió thổi ồ ồ.

Có tiếng động từ xa vọng lại, rồi lại dần dần đi xa, các vị đại thần theo Chu Hòa Sưởng đi tế bái tiên đế.

Tiếng lễ quan lảnh lót vang lên, quan viên ngoài sân đứng dậy.

Xa xa có tiếng hít vào kinh ngạc truyền lại, mọi người thì thào với nhau, không biết đang bàn luận cái gì.

Phó Vân Anh đang tò mò thì đã thấy mấy thái giám đi tới trước mặt nàng trong vô số ánh mắt, kinh ngạc có, ghen tỵ cũng có.

"Phó tướng công có công cứu giá, bệ hạ ngự tứ mãng bào."

Cả sân chìm vào tĩnh lặng.

Tiếng nhạc ngừng.

Tiếng gió cũng ngừng.

Sân rộng có thể chứa tới mấy vạn người, giờ tất cả bọn họ đều đang hướng ánh mắt về phía Phó Vân Anh.

Mãng bào là bào phục ngự tứ có cấp bậc cao nhất.

Lúc này, cụm từ "lưng như bị kim chích" không còn đủ để miêu tả, Phó Vân Anh đã bị đủ loại ánh mắt nướng chín tới nơi.

Trong số đó cũng có vài ánh mắt mang theo sự vui mừng và hâm mộ, họ mừng thay cho nàng.

Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Phó Vân Chương đang ở cách đó không xa, y nhìn nàng, ánh mắt điềm đạm, ôn hòa, mang theo sự cổ vũ.

Cát Tường bưng một khay đựng mãng bào, nhìn nàng cười tủm tỉm.

Phó Vân Anh quỳ xuống nhận mãng bào, tạ ơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp