Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 132


1 năm

trướctiếp

Không biết Phó Vân Anh đã ăn phải cái gì, Phó Vân Chương làm sao dám giao nàng cho người khác.

Lại có thái giám tới đây tìm y, vái chào y rồi nói: "Đường thượng thư tìm ngài, bảo ngài qua đó ngay, mọi người đều đang chờ ngài!" Hắn liên tục thúc giục.

Kiều Gia chắp tay nói: "Tiểu nhân sẽ canh giữ ở đây, một tấc cũng không rời, đại nhân đừng lo lắng."

Phó Vân Chương lắc đầu, đắc tội với cấp trên chỉ là chuyện nhỏ, hiện giờ chuyện thế nào còn chưa rõ ràng, không biết người lén xuống tay là ai, y phải ở bên Anh tỷ nhi. Nàng đã tới tìm y, y làm sao có thể bỏ rơi nàng. Một khắc cũng không được.

Lý Xương đi ra ngoài mời thái y, nửa canh giờ sau mới quay lại, hằm hè nói: "Đúng vào đêm nay thái y trực ban đều bị mời đi cả."

Chuyện này càng lúc càng không bình thường.

Kiều Gia nói: "Xem ra phải đưa công tử ra khỏi cung thôi."

Lý Xương đứng bên cạnh than thở, "Nhưng mà Hoàng thượng không cho ngài ấy đi ấy chứ."

Chỉ chốc lát sau, người của Đại Lý Tự tới tìm, nằng nặc đòi Phó Vân Anh ra ngoài đó chơi nối thơ.

Lý Xương đuổi người nọ đi.

Phó Vân Anh hôn mê bất tỉnh, mồ hôi toát ra ròng ròng, trán ướt đẫm, tuy vậy nhiệt độ cơ thể vẫn coi như là bình thường, cũng không thấy than khó chịu, chỉ có chân mày vẫn nhíu chặt.

Hoặc là có lẽ nàng thực ra rất khó chịu, chỉ là nàng không thể hiện ra ngoài mà thôi.

Nàng luôn rất yên tĩnh, tự xem mình là người lớn, cũng chẳng bao giờ than thở tủi thân.

Đau đớn, buồn tủi, ốm mệt gì nàng cũng không nói với người khác, chỉ yên lặng chịu đựng một mình.

Cứ như vậy, nàng lớn lên từng chút từng chút một.

Tại sao lại như thế cơ chứ?

Hàn thị và Phó tứ lão gia rất yêu thương nàng, đáng lẽ ra nàng không nên như vậy mới phải.

Chỉ có những người bị lờ đi hết lần này đến lần khác, bị người khác làm tổn thương tới tận cùng mới có thể trở thành như vậy mới phải?

Giống như y, từ khi biết được mẫu thân sẽ không mềm lòng, y mới nản lòng thất vọng, không còn ôm hy vọng xa rời rằng mẫu thân sẽ có ngày hiểu cho y nữa.

Khi ấy y chỉ muốn nghỉ xả hơi một chút, để y nghỉ một chút thôi, ngủ thêm một chút.

Nhưng chẳng quan tâm đó có phải là ngày đầu năm mới hay không, mẫu thân cũng không cho phép y buông lỏng.

Sau này y không bao giờ than mệt nữa.

Phó Vân Chương cúi đầu, đưa tay xoa nhẹ giữa hai chân mày của Phó Vân Anh. Y không nỡ để nàng nhíu mày chút nào.

Những năm ở Cam Châu kia, nàng rốt cuộc từng trải qua chuyện gì?

Phó tứ lão gia từng kể sơ sơ, hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, ăn bữa nay lo bữa mai, chẳng có mấy bữa được ăn no.

Nếu như có thể gặp nàng sớm hơn một chút thì tốt rồi, em gái y tốt như vậy, y nhất định sẽ không để nàng bị thiệt thòi một chút nào.

Kiều Gia nhìn Phó Vân Chương, thấy hết những biểu hiện trên khuôn mặt y, mí mắt giật giật.

Cũng may là anh em họ xa, đều họ Phó, nếu không Nhị gia sẽ điên lên mất.

Khó lại thêm khó, lúc này, bên ngoài vọng lại tiếng thái giám của Tư Lễ Giám nheo nhéo đuổi những người không liên quan đi chỗ khác, Hoàng thượng giá lâm.

Mấy người nhìn nhau, sao Hoàng thượng lại tới nhanh như thế chứ?

Tiếng bước chân vội vã, Chu Hòa Sưởng đã thay quần áo, đầu đội mũ cánh thiện, mặc bộ thường phục bó tay thêu hình rồng bằng chỉ vàng, bên trong mặc áo cổ chéo, đeo đai lưng đính ngọc.

Quân vương đang tuổi thanh niên, dần có mấy phần khí thế uy nghiêm, sải bước vào trong, nôn nóng hỏi: "Vân ca nhi ngã bệnh sao?"

Phó Vân Chương định bước lên hành lễ, Chu Hòa Sưởng đã tới gần, giữ y lại. Nhìn thấy Phó Vân Anh đang nằm trong lòng y, hai má đỏ bừng, mệt mỏi kiệt sức, Chu Hòa Sưởng ngây người.

Mặt hắn lộ vẻ kì quái, nhìn chằm chằm Phó Vân Anh, ngẩn ra.

Phó Vân Chương vẫn cứ hành lễ theo đúng quy củ, dường như cố ý, lại tựa như vô tình, che khuất tầm mắt của Chu Hòa Sưởng.

"Hoàng thượng, chỉ là say rượu thôi."

Chu Hòa Sưởng lấy lại tinh thần, á một tiếng, nhìn về phía sườn mặt nhu hòa của Phó Vân Anh, nói: "Còn đang định nói chuyện với hắn, nhưng nếu say rồi thì để hắn nghỉ ngơi chút đi. Ngày mai nói chuyện kĩ càng với hắn sau."

Hắn bảo thái giám, cung nữ bên người đưa Phó Vân Anh tới trắc điện, vẫn thường có đại thần nghỉ lại ở đó.

Phó Vân Chương đưa mắt ra hiệu cho Cát Tường đang đi bên cạnh Chu Hòa Sưởng. Cát Tường hiểu ý bèn bước lên nửa bước, khe khẽ nhắc nhở Chu Hòa Sưởng: "Vạn tuế gia, tối nay có đại hỉ trong cung, để Phó đại nhân nghỉ lại sợ là không ổn lắm."

Chu Hòa Sưởng nhíu mày.

Vân ca nhi đã say như thế này rồi, cả một phòng toàn người nói qua nói lại mà đệ ấy vẫn chưa tỉnh.

Nếu đây là Vương phủ, nhất định hắn chẳng cần phải nghĩ ngợi gì, giữ Vân ca nhi lại, để Vân ca nhi nghỉ ở viện của hắn luôn.

Nhưng mà Cát Tường nói đúng, hắn nên suy nghĩ cho Vân ca nhi.

"Thế trẫm không giữ các ngươi lại nữa, Cát Tường, ngươi thay trẫm tiễn Vân ca nhi về đi."

Cát Tường thưa vâng.

Cả đoàn người ra khỏi thiên điện, Phó Vân Chương vẫn không dám để cho những người khác chạm vào Phó Vân Anh, khăng khăng cõng nàng ra tận ngoài cửa cung, đưa nàng lên xe ngựa.

Làm xong hết thảy mọi việc, thể lực của y không còn chịu đựng nổi nữa, quần áo ướt đẫm mồ hôi.

Trước xe ngựa có treo đèn lồng, Cát Tường đi trước mở đường, Cẩm Y Vệ và nội quan đích thân hộ tống, đi thẳng một mạch, không ai dám ngăn cản.

Phó Vân Chương che miệng ho khan mấy tiếng, vén rèm nhìn ra bên ngoài.

Bên ngoài tối đen, chẳng nhìn thấy gì cả. Binh sĩ phòng thủ trước cửa cung. Trong bóng đêm, không nhìn thấy tường cung, không gian càng có vẻ yên tĩnh uy nghiêm.

Y buông mành xuống, để Phó Vân Anh gối lên hai chân mình.

Lý Xương còn phải quản lý trị an, chỉ có thể tiễn tới cửa cung.

Kiều Gia đánh xe.

Ban đêm có lệnh giới nghiêm, phố dài vắng lặng, im phăng phắc.

Xe ngựa từ từ lắc lư.

Phó Vân Chương giơ tay lên, cánh tay run lên nhè nhẹ, tê dại.

Nếu như là Hoắc Minh Cẩm, thân thể cường tráng, quyết đoán oai hùng lại thâm sâu khó dò, có thể phế lập cả quân vương nhất định có thể bảo vệ chu đáo cho nàng.

Không giống như y, chỉ bế nàng đi có mấy bước đường đã kiệt sức.

Phó Vân Chương ngơ ngẩn thất thần một lúc, lại vén mành lên.

Đêm đen đặc, gió lạnh tấp vào mặt, vào người y. Vừa mới mướt mồ hôi, đột nhiên y cảm nhận thấy sự lạnh lẽo đến rợn cả sống lưng, vừa ướt vừa lạnh.

Y hỏi Kiều Gia: "Hoắc Minh Cẩm đi Sơn Tây rồi phải không?"

Kiều Gia cầm thanh roi dài trong tay, đáp: "Hôm qua có tin tức truyền về, Nhị gia đã rời khỏi trấn Đại Đồng, đi về hướng Nhạn Môn Quan rồi ạ."

Phó Vân Chương nói: "Báo cho hắn."

Kiều Gia giơ roi lên, khẽ nói: "Ngài yên tâm, trước khi Nhị gia đi đã nhắc đi nhắc lại, những chuyện liên quan tới công tử, bất kể chuyện lớn hay chuyện nhỏ, có hay
không có điểm nào khác thường đều phải báo cáo đúng hạn. Lý Xương đã phái người dùng bồ câu đưa thư báo cho Nhị gia."

Trong những người của Nhị gia, hắn là người ở bên cạnh Phó Vân Anh lâu nhất, hắn biết phải xử lý việc này thế nào.

Mành rũ xuống.

Phó Vân Chương dựa vào vách xe trầm tư, tay đặt bên má nàng, sợ nàng bị lắc qua lắc lại không thoải mái.

...

Không ai trong kinh biết rốt cuộc nhà Hoắc Minh Cẩm ở đâu, y lại biết rõ, Hoắc Minh Cẩm ở ngay tòa nhà bên cạnh.

Xung quanh viện của nàng có nhiều tầng canh gác, những người canh gác đó đương nhiên không phải là hộ vệ Phó gia, hẳn là thuộc hạ của Hoắc Minh Cẩm.

Phó tứ lão gia bảo với y Hoắc Minh Cẩm đã chính thức cầu hôn với Phó gia, tam môi lục sính, đầy đủ lễ nghĩa, sính lễ nhiều tới mức Phó tứ lão gia không dám nhận.

Trên danh nghĩa, người hắn muốn cưới là Ngũ tỷ nhi.

Thực ra cũng không phải chỉ là trên danh nghĩa, nàng vốn dĩ chính là ngũ tiểu thư của Phó gia, chẳng qua người ngoài cho rằng nàng là đứa con nuôi từ trên trời rơi xuống mà thôi.

Nàng sắp lấy chồng, Hoắc Minh Cẩm sẽ trở thành chồng nàng.

Những việc người khác không làm được, Hoắc Minh Cẩm làm được. Những việc người khác làm được, Hoắc Minh Cẩm làm tốt hơn.

Chỉ riêng việc đồng ý yên lặng ở bên cạnh nàng, không ép buộc nàng công khai thân phận thôi đã đủ để Phó tứ lão gia đánh giá hắn rất cao. Trên đời này liệu có mấy người đàn ông có thể làm được như thế, chẳng có bao nhiêu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp