Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 132-2


1 năm

trướctiếp

Phụ nữ dù trước hay sau khi kết hôn đều bị bó buộc bởi nhiều quy củ. Tất cả những việc nàng làm đều không tuân theo những khuôn phép ấy, ngày nào cũng làm việc với một đám đàn ông.

Hoắc Minh Cẩm đương nhiên vẫn cứ để ý, nhưng hắn có thể kiềm chế sự ghen tuông và mong muốn chiếm hữu của bản thân, như thế Anh tỷ nhi sẽ không bị áp lực.

Là con cháu thế gia lớn lên trong nhung lụa, là đốc sư mạnh mẽ quyết đoán có thể điều khiển thiên binh vạn mã, vậy mà hắn vẫn có thể có lòng như thế.

Lấy bản thân mình làm mồi để thúc đẩy mâu thuẫn giữa Thẩm đảng và tiên đế, lúc tiên đế băng hà hắn nắm toàn bộ quyền lực, tọa trấn kinh sư, thiên hạ không có ai dám dị nghị.

Quần thần răm rắp nghe lệnh hắn, coi hắn như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó, quyền lực của hắn có thể làm chao đảo triều đình, nắm giữ giang sơn.

Nhưng hắn lại chẳng lưu luyến quyền thế, sau khi giúp Chu Hòa Sưởng lên ngôi đã quyết đoán lui lại phía sau màn, cũng không hề cố ý đề cao thanh danh của bản thân.

Một người như vậy mà khi dạy Anh tỷ nhi bắn tên ở nhà lại ôn hòa như thế. Dù ở bất cứ thời điểm nào, ánh mắt hắn nhìn nàng luôn ẩn chứa nụ cười. Hắn kiên nhẫn giúp
nàng điều chỉnh tư thế, một lần lại một lần chỉ dẫn cho nàng mà chẳng ngại phiền hà.

Anh tỷ nhi là người hướng nội, ít nói ít cười. Trước kia khi nhắc tới Hoắc Minh Cẩm, nàng cũng chẳng có phản ứng gì đặc biệt. Giờ ở bên Hoắc Minh Cẩm, dù là trong bí mật, nụ cười trên mặt nàng xuất hiện ngày càng nhiều hơn, cũng cho hắn cơ hội gần gũi.

Có mấy lần y còn nhìn thấy Anh tỷ nhi hình như bực mình, lấy mũi tên bằng trúc đánh vào người Hoắc Minh Cẩm.

Hoắc Minh Cẩm vừa cười vừa cúi đầu nhận lỗi với nàng, để cho nàng đánh.

Chỉ chốc lát sau, hai người lại làm lành.

Hoắc Minh Cẩm kéo tay nàng, hỏi tay nàng có đau không.

...

Phó Vân Chương rũ mắt xuống, lông mi đan xen, ánh mắt dừng lại trên mặt Phó Vân Anh.

Y đưa tay lau mồ hôi bên mái tóc cho nàng. Nàng bỗng nhiên giật mình, môi hé mở, rên lên một tiếng khe khẽ.

Mí mắt rung rung.

"Vân Anh?"

Phó Vân Chương gọi nàng, vô thức dùng khẩu âm quê nhà.

Phó Vân Anh từ từ mở mắt.

Nàng đầy vẻ mỏi mệt, ngước lên nhìn y, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lẽo, lạnh như sương mù tràn ngập trên núi trong buổi sáng cuối thu.

Phó Vân Chương nhíu mày.

Trực giác mách bảo cho y, người Phó Vân Anh đang nhìn không phải là y.
Hay nói cách khác, tuy nàng đang nhìn y nhưng thực ra là thông qua y để nhìn một người khác.

Nàng coi y là một người khác.

Phó Vân Anh ngẩn người nhìn y, mồ hôi chảy ra làm ướt nhẹp tóc mai, đôi mắt đen láy sáng ngời.

Lát sau, đôi môi đỏ khẽ mở, bật ra một cái tên.

"Thôi Nam Hiên."

Mặt mày Phó Vân Chương biến sắc.

Y đột nhiên nhớ ra người ở Hình Bộ đều nói y khá giống với Thôi Nam Hiên.

Trước kia ở Hồ Quảng không cảm thấy gì, nhưng tới kinh sư, đặt mình giữa một đám quan viên trung niên đến từ khắp trời nam biển bắc, sự tương đồng mới trở nên rõ
ràng. Hai người đều xuất thân từ Hồ Quảng, khẩu âm lúc nói chuyện gần giống nhau, đều đỗ Thám Hoa khi còn rất trẻ, đều tuấn tú đĩnh đạc, khí chất cũng gần giống.

Ngày hôm đó, tình hình quá khẩn cấp, y mặc quan bào của Thôi Nam Hiên, những người không mấy quen thân với họ nhìn từ xa thực sự không thể phân biệt được. Điểm khác biệt duy nhất là ở chỗ y biếng nhác ôn hòa, Thôi Nam Hiên nghiêm cẩn lãnh đạm.

Nàng từng nói nàng không thích Thôi Nam Hiên.

Phó Vân Chương cúi người, ánh lửa đèn dầu lay động, y thấy hình ảnh phản chiếu của bản thân trong đôi mắt nàng càng lúc càng trở nên rõ ràng: "Vân Anh, muội gọi ta là gì?"

Nàng không tỉnh táo, giơ tay nắm lấy ống tay áo y.

"Thôi Nam Hiên." Ánh mắt nàng trống rỗng, nói từng chữ một, "Thả ta đi đi."

Giọng điệu không hề giống với lúc bình thường.

Y chưa bao giờ thấy nàng sử dụng loại giọng điệu này để nói chuyện, lạnh lẽo, bất lực.

Ngoài ra còn có sự lãnh đạm, buông xuôi, tâm lặng như nước.

Chuyện này có liên quan gì tới Thôi Nam Hiên?

Bản thân y đã từng cứu Thôi Nam Hiên... Phó Vân Chương đau đớn thắt lòng, ngón tay y siết chặt cằm Phó Vân Anh, "Thôi Nam Hiên đã làm gì muội?"

Phó Vân Anh nhìn chằm chằm y một lúc lâu, nhắm mắt lại, không nói gì nữa.

Nàng cảm thấy rất mệt, cả người bủn rủn, xương cốt như rã ra tới nơi, ngâm mình trong biển nước vô hạn vô biên lạnh như băng.

Đó không phải là nước biển mà là nước sông cuồn cuộn đục ngầu vùng biên giới.

Băng trên đỉnh núi tuyết cao sừng sững lẫn vào trong mây tan ra, chảy xuống qua núi đá, kéo theo bùn đất, nước lạnh thấu xương. Nghe nói cá ở dưới đáy sẽ ăn thịt người, nuốt hết cả thịt lẫn xương vào bụng.

Nàng chìm dần chìm dần xuống lòng sông. Đáy nước đen đặc sâu hun hút, tiếng nước ùng ục, sóng nước dập dềnh.

Tất cả thật tàn khốc.

Nàng nhìn thấy bản thân mình chìm xuống.

Chỗ nàng ngất đi.

Bầy cả đã sắp bu lại rồi.

...

Bỗng có cảm giác ươn ướt truyền tới từ ngón tay, Phó Vân Chương sửng sốt sững sờ.

Phó Vân Anh đang khóc.

Nàng không phát ra âm thanh, nước mắt chảy xuống theo khóe mắt, từng giọt, từng giọt một dừng lại trên những ngón tay y.

Đến khóc cũng yên lặng, dường như sợ quấy rầy người khác.

Ngực Phó Vân Chương đau quặn, tựa như có một lưỡi dao sắc bén cắm vào ngực y, đâm bên này, đảo bên kia, cứ thế cắt từng miếng thịt của ỵ.

Đau tới mức y cũng run lên.

Nàng chưa từng khóc, ngoại trừ cái lần cho rằng Phó tứ lão gia đã mất mạng trong tay bọn cướp, nàng chưa từng khóc lóc đau đớn như vậy...

Dù có phải chịu khổ thế nào, nàng cũng sẽ không khóc đến mức này.

Tại sao nàng lại khóc?

Phó Vân Chương đặt tay lên cổ nàng, từ từ ghé lại gần nàng.

Càng lúc càng gần, gần trong gang tấc.

Y nhìn những giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt nàng, ánh mắt từ đau đớn tột cùng từ từ trở nên kiên định.

Dường như có cái gì đó vừa thoát khỏi trói buộc.

Nhìn nàng một lúc lâu, y từ từ khép mắt lại, run rẩy ấn nàng vào trong lồng ngực mình. Làm sao y có thể nhẫn tâm nhìn nàng khóc đây.

...

Đến Phó gia.

Cát Tường còn phải về phục mệnh, thấy Phó Vân Chương bế nàng xuống xe, hỏi han mấy câu rồi dẫn người về cung.

Quản gia kinh hãi, gọi người gác cổng dậy, người hầu kẻ hạ tất bật, người nấu nước, người mời thầy thuốc.

Người của Kiều Gia lấy lệnh bài đi lại trong giờ giới nghiêm để ra ngoài từ trước, kéo vị thái y già đang say giấc nồng dậy rồi lôi tới đây, đang chờ trước của Phó gia.

Vội vã đi vào nhà, Viên Tam, Tô Đồng, Phó tứ lão gia và Triệu sư gia đều bị tiếng động làm cho tỉnh giấc, khoác áo đứng dậy chạy tới, túm lấy Kiều Gia, hỏi hắn xem đã xảy ra chuyện gì.

Kiều Gia cũng không hiểu rõ cho lắm, một đám người lại đưa ánh mắt trông mong nhìn vị thái y già.

Bị mười mấy cặp mắt chiếu thẳng vào mặt, vị thái y già rên rỉ trong lòng, đang ngủ ngon giấc bỗng nghiên nghe thấy tiếng cổng chính nhà mình bị đập rung lên bần bật, suýt nữa là sợ tới mức đi đời nhà ma.

Cái lũ quê mùa hung thần ác sát này, không biết lịch sự một chút hay sao hả?

Ông ta chửi thầm thì cứ chửi thầm nhưng thái độ lúc bắt mạch vẫn rất nghiêm túc.

Một lát sau, ông nhíu mày, quét mắt một vòng xung quanh.

Kiều Gia hiểu ý, đưa mắt ra hiệu cho thuộc hạ đuổi Viên Tam và mấy người còn lại ra ngoài, chỉ để lại một mình Phó Vân Chương. Phó tứ lão gia và những người khác không hiểu có chuyện gì cũng bị lừa ra ngoài.

Phó Vân Chương ngồi bên cạnh giường, liên tục lau mồ hôi bên mái cho Phó Vân Anh. Nàng vẫn cứ tiếp tục ra mồ hôi, cứ như thế này không biết có bị kiệt sức hay không.

Lão thái y ho nhẹ một tiếng, hạ giọng nói: "Dường như nàng ấy đã ăn phải thứ gì đó gây tổn thương thần trí."

Mặt Phó Vân Chương và Kiều Gia đều biến sắc, quả nhiên có người muốn hại nàng.

Vị thái y già nói tiếp: "Cũng may mà nàng ấy là nữ giới, hơn nữa cũng chưa ăn quá nhiều nên độc tính không mạnh. Nếu là đàn ông, trúng phải thứ này thì rất dễ lỡ tay đánh người."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp