Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 132-3


1 năm

trướctiếp

Phó Vân Chương không tỏ ra kinh ngạc.

Không biết Trương đạo trưởng đã cho nàng thứ "pháp bảo" gì, những người khác bắt mạch cũng không khám ra được nàng là nam hay nữ. Nhưng vị thái y già này là người của Hoắc Minh Cẩm, hẳn đã biết nàng là nữ giới từ trước.

Y hỏi: "Thế có thuốc giải không?"

Vị thái y già trả lời: "Độc này không giải được... Cần phải kích thích cho nàng ấy nôn ra, đẩy thứ đã ăn phải ra ngoài, sau đó chờ dược tính dần dần tan đi."

Thấy mặt mày Phó Vân Chương nặng nề, ông ta bổ sung một câu, "Không đáng ngại, sau khi tỉnh lại, từ từ điều trị, sẽ không ảnh hưởng tới sức khỏe."

Nghe ông ta nói vậy, mặt mày Phó Vân Chương vẫn căng thẳng như cũ.

Kiều Gia làm việc rất chu đáo, nhanh chóng sai người bưng thuốc kích thích gây nôn vào.

Phó Vân Chương đỡ Phó Vân Anh dậy, để nàng dựa vào người mình, đút cho nàng uống hết một bát thuốc kích thích gây nôn.

Nàng cau mày, chỉ chốc lát sau, "ọe" một tiếng, cả người liên tục quặn lên, nôn ra.

Nôn hết sạch, cuối cùng chẳng còn gì để nôn nữa nhưng người vẫn cứ co quắp, thi thoảng lại run lên, tay chân lạnh ngắt.

Hai thị nữ quỳ trên mặt đất, nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ.

Vị thái y đứng bên cạnh dặn dò: "Nhanh chóng thay cho nàng ấy một bộ quần áo sạch, đun chè đậu xanh cho nàng ấy uống, uống nhiều một chút. Buổi đêm phải có người trông nom, chú ý giữ ấm, đừng để nàng ấy bị cảm lạnh, nếu như bị sốt thì lại phái người tới tìm ta."

Kiều Gia nhìn ông ta, "Rách việc quá, phòng dành cho khách được chuẩn bị xong xuôi cả rồi, mấy ngày tới ông ở đây đi."

Mí mắt vị thái y già giật giật, không dám lên tiếng.

Tới khi vị thái y già ra khỏi phòng, Kiều Gia quay sang nói với Phó Vân Chương đang ngồi bên mép giường rồi nói: "Nhị thiếu gia, hai thị nữ này rất cần mẫn, để bọn họ hầu hạ công tử đi."

Hai thị nữ không chỉ nhanh nhẹn, khỏe mạnh, còn biết võ. Họ xách mấy thùng nước ấm vào, chuẩn bị giúp Phó Vân Anh tắm gội thay quần áo.

Nàng đương nhiên rất khó chịu, Phó Vân Chương giữ lấy bả vai nàng, có thể cảm thấy cả người nàng lạnh ngắt, vẫn liên tục run lên.

Cần phải nhanh chóng thay cho nàng một bộ quần áo khô ráo sạch sẽ.

Đôi mày y nhíu chặt, đỡ nàng nằm xuống gối, ra khỏi phòng ngủ.

Nhớ lại cảnh khi nãy nàng nôn thốc nôn tháo tới mức toàn thân run rẩy, mắt y nhắm nghiền, nắm tay trong tay áo siết chặt.

...

Sáng ngày hôm sau, Chu Hòa Sưởng phái người tới hỏi thăm Phó Vân Anh.

Phó Vân Chương trả lời Phó Vân Anh say rượu nghiêm trọng nên bị đau đầu, cần phải xin nghỉ.

Đến trưa, Chu Hòa Sưởng lại sai thái giám tới tặng cho nàng mấy hộp dược liệu trân quý và đồ bổ dưỡng.

Thái giám tuyên đọc khẩu dụ, Phó Vân Anh không cần tới nha thự làm việc, Phó Vân Chương cũng không cần đi, ở nhà chăm sóc cho em mình.

Ngoài ra hắn còn ra lệnh không cho những kẻ khác tới nhà thăm, không được quấy rầy Phó Vân Anh.

Chu Hòa Sưởng cảm thấy nhất định là đợt trước Vân ca nhi bận quá nên mới say rượu tới mức ngã bệnh, hẳn là nên nằm trên giường nghỉ ngơi.

Hoàng đế đã hạ lệnh, những người khác không dám kháng chỉ. Tuy trong lòng họ rất muốn tới Phó gia một chuyến, cân nhắc hồi lâu cũng chỉ có thể sai người hầu kẻ hạ tới hỏi thăm

Từ đầu tới cuối, Phó Vân Anh vẫn chưa tỉnh táo lại, ăn cái gì cũng nôn ra hết, về sau đến uống nước cũng nôn ra.

Vị thái y già khai một đơn thuốc bổ nhẹ nhàng cho nàng nhưng đến thuốc nàng cũng uống không vào.

Cả nhà không biết phải làm thế nào.

...

Thôi phủ.

Trong sân có một cây hồng, cành lá sum suê, tán cây lớn, che lại cả nửa sân, đầu cành treo đầy những quả hồng đỏ rực. Năm trước, vào thời điểm này lá đã rụng gần hết, năm nay người hầu kẻ hạ chăm sóc bảo vệ tốt hơn nên tán lá vẫn tỏa rộng xanh rì.

Những quả hồng chín nục tỏa ra hương thơm ngọt ngào, chỉ nhìn màu sắc đỏ rực kia thôi đã biết hồng đã chín mềm nhưng không ai dám hái một quả nếm thử, để chúng bị bầy chim tới mổ.

Trong tiếng chim hót ríu rít, Thôi Nam Hiên nằm mơ.

Vào một ngày đông giá rét, những bông tuyết lớn bay tán loạn.

Hắn khoác một chiếc áo choàng nhung màu lục, đứng dưới tán cây hồng trụi lá, những cành khô khẳng khiu đã phủ một lớp tuyết.

Có tiếng bước chân từ xa vọng lại, giày thêu đạp trên nền đất phủ tuyết nghe sột soạt.

Nàng ăn mặc phong phanh, áo kép cổ tròn màu trứng muối thêu hoa, bên trong là áo trắng cổ chéo, váy điệp mỏng manh, trên tóc không cài trang sức nhưng vẫn tinh tế mềm mại, trong ánh mắt hiện ra sự dịu dàng, nhưng bởi biểu hiện lạnh lùng trên khuôn mặt khi ấy, đến sự dịu dàng cũng lạnh như băng.

"Thôi Nam Hiên." Nàng khẽ nói.

Sau khi gả cho hắn, nàng chưa bao giờ gọi thẳng tên hắn, hoặc gọi hắn là biểu ca, hoặc gọi hắn là quan nhân.

Nàng lấy ra một tờ hưu thư trong tay áo ra, đưa cho hắn. Hưu thư do chính tay nàng viết, chữ viết thanh tú.

Mẹ vợ hắn không cho phép nàng đọc sách viết chữ nhưng nàng thật sự rất thích, có đôi lúc nhàn nhã, nàng tới thư phòng của hắn, nhặt một ít giấy bút mà hắn đã dùng xong vứt đi, ngồi một mình một chỗ tự chơi đùa, vô cùng vui vẻ.

Sau này thi thoảng hắn lại mua một ít giấy bút mực viết phù hợp với nàng đặt ở đó, đợi nàng tới nhặt.

Nàng hẳn là thích hắn. Sau khi gả cho hắn, nàng quán xuyến việc nhà, chăm lo bữa ăn giấc ngủ cho hắn, dẫu bị hắn kéo theo, phải chịu nhiều vất vả nhưng vẫn không có lấy một câu oán hận.

Giờ biết hắn sẽ không giúp đỡ nhà mẹ đẻ của nàng, nàng cũng không khóc lớn hay làm ầm ĩ gì.

Nàng chỉ xin hắn thả nàng đi.

Hắn nhận lấy hưu thư, không chút nghĩ ngợi liền xé nát tờ giấy mỏng manh kia. Nàng là vợ của hắn, hắn cần nàng.

Những mẩu giấy nhỏ lẫn vào trong những bông tuyết đang bay múa đầy trời, bay theo làn gió.

Nàng như đã đoán được phản ứng của hắn từ trước, không hề tức giận, nhìn những mảnh giấy rách bay xa dần, đôi môi đỏ khẽ mím lại, bật cười, xoay người đi mất.

Buổi chiều, quản gia tới bảo nàng dẫn nha hoàn đội tuyết ra khỏi phủ, bị người Ngô gia cản lại.

Hắn trầm mặc một lát, để bức thư mới viết được một nửa lại, dẫn người đi sang đó.

Hắn nhìn thấy nàng đứng dưới tuyết lớn, khuôn mặt phía dưới áo choàng tái nhợt.

Nàng không đi, những người khác không dám chạm vào nàng, chỉ có thể vây lại xung quanh, bung dù chắn tuyết cho nàng.

Nhìn thấy hắn tới, đám người hầu kẻ hạ không dám lên tiếng, quỳ xuống mặt đất.
Thôi Nam Hiên không nói một lời, đi về phía nàng.

Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong ánh mắt như có thứ gì đó va chạm với nhau kịch liệt.

Thất vọng và đau đớn đan vào nhau.

Bởi nàng thực sự kính trọng hắn, coi hắn là người chồng mà nàng có thể hoàn toàn ỷ lại nên lúc này nàng lại càng thất vọng.

Hắn hiểu được sự nản lòng trong mắt nàng nhưng hắn chỉ có thể làm như thế.

Nàng loạng choạng, vẫn muốn đi.

Hắn túm chặt tay nàng, chặn nàng lại, bế ngang nàng lên, nắm chặt cổ tay nàng không chịu bỏ ra, đưa nàng lên xe ngựa.

Người hầu kẻ hạ đi theo xe ngựa trở về. Bên ngoài chỉ còn tiếng gió gào thét.

Trong khoang xe, nàng bị ép nằm trên đầu gối hắn, tuyết trên áo choàng của nàng làm quần áo hắn ướt nhẹp, đôi mắt sâu thẳm nhìn hắn hồi lâu, nàng mệt mỏi nhắm mắt lại.

"Thôi Nam Hiên, thả ta đi đi."

Hắn không nói, cúi đầu hôn lên mi tâm nàng, cánh tay dùng sức ôm nàng chặt hơn.

Ai cũng nói hắn lạnh lẽo vô tình, đúng là như thế thật, hắn chính là kẻ ý chí sắt đá, bạc tình bạc nghĩa.

Hắn từng trải qua sự bạc bẽo của cuộc đời, lòng từ lâu đã lạnh như băng.

Hắn không muốn làm người tốt, cũng không định làm người xấu, hắn chỉ là hắn mà thôi.

Nếu như hắn vẫn luôn nhẫn tâm như vậy thì chẳng sao, ánh mắt của người đời, bình luận trong sách sử, hắn đều không để mắt tới.

Vậy mà vẫn cứ nhất định phải để lại một phần mềm mại trong lòng.

Ngụy hàn lâm từng nói với hắn, muốn đạt được tâm nguyện thì trước hết cần vứt bỏ vài thứ.

Điểm nào là điểm có thể uy hiếp đến hắn, nhất định phải do hắn đích thân cắt bỏ. Lột da rút xương, máu tươi đầm đìa, đau thấu xương tủy cũng phải nhẫn tâm cắt đi.

...

Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng quả hồng rơi xuống đất, bịch một tiếng, khiến chim sẻ đang đậu đầu cành cũng giật mình.

Mấy con chim đang ăn vụng vẫy cánh bay thẳng lên trời cao.

Thôi Nam Hiên bừng tỉnh từ trong giấc mộng, ngồi dậy, hàng mi rung rung, dần lấy lại sự tỉnh táo, đôi mắt trong trẻo trở lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp