Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 132-4


1 năm

trướctiếp

Hắn nhìn về phía cành cây nặng trĩu quả đến mức dần cong tới trước cửa sổ, khẽ nhíu mày.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, tiếng nói của Ngô Đồng Hạc xuyên qua lớp cửa, truyền vào trong phòng: "Các lão."

Năm đó từng nghĩ tới, nếu hắn là Nội Các đại thần...

Cuối cùng hắn thực sự đã làm được nhưng lại phát hiện ra rằng thực ra cũng chẳng có gì khác so với trước kia.

Hắn cầm một cuốn sách lên, giọng lãnh đạm, "Vào đi."

Ngô Đồng Hạc đẩy cửa phòng ra, bước vào trong phòng, khẽ nói: "Các lão, Hoàng thượng phái thái y tới Phó gia."

Ánh mắt của Thôi Nam Hiên dừng lại trên cuốn sách trong tay, "Rốt cuộc thì Phó Vân bị bệnh gì?"

Ngô Đồng Hạc cúi đầu đáp: "Nghe nói là sau khi say rượu bị trúng gió, cảm mạo phong hàn."

"Phó Vân Chương cũng không đi Hình Bộ sao?"

"Không đi ạ, hai ngày nay Phó gia không có ai ra ngoài."

Nếu Phó Vân chỉ cảm mạo phong hàn không thôi, Phó Vân Chương sẽ không bỏ bê công việc.

Thôi Nam Hiên nhíu mày trầm tư.

Đêm đó, trong buổi tiệc cưới trong cung Phó Vân rời tiệc giữa chừng, về sau chưa từng xuất hiện công khai. Hoàng đế đại hôn mà còn nhớ tới sức khỏe của "y", ngày nào
cũng phái thái giám tới nhà hỏi thăm mấy lần.

Cái bệnh này không bình thường.

Thôi Nam Hiên nhớ tới tình cảnh của mình khi gặp phải sự phản công của những đại thần phản đối cải cách năm đó.

Nói cho cùng Thẩm Giới Khê vẫn cứ đem lòng nghi ngờ hắn, hắn liền nhân cơ hội trở mặt với Thẩm gia. Hắn đã đạt được mục đích rồi, không cần phải tiếp tục lá mặt lá
trái với bọn họ làm gì nữa.

Sau đó hắn bị bãi quan. Suốt dọc đường xuôi về phía nam, người muốn giết hắn nếu như không phải mấy trăm thì cũng là mấy chục.

Những người đó vẫn luôn đuổi theo phía sau, tìm thời cơ giết hắn.

Hắn rất cảnh giác, suốt dọc đường liên tục thay đổi hướng đi, khi thì hướng đông, khi thì hướng tây, khi thì quay đầu đi ngược về hướng bắc, nhất định có thể tới được chỗ an toàn trước khi đối phương kịp đuổi kịp để truy sát hắn.

Chỉ có điều vẫn có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Nhị tỷ nhi giận dỗi, một mình dẫn Ngô Cầm đi mất, suýt nữa bị bọn buôn người lừa bán.

Cũng thật trùng hợp, hai người được Phó Vân cứu.

Hoàng đế cho Phó Vân đủ loại ưu đãi, một mình "y" kiêm nhiệm mấy chức vị liền, cây cao đón gió, chỉ không biết rốt cuộc là phe nào xuống tay.

Lúc Thôi Nam Hiên còn ở Hàn Lâm Viện, có một vị đồng liêu từng ăn phải thứ gì đó ở trong cung, mắc phải sai lầm lớn, mạo phạm thánh giá, bị cách chức đuổi tới Nam Kinh, sau này không gượng dậy nổi nữa.

Ngoài ra còn có trước đó, có vị Thế tử của Trường Ninh Hầu mắc phải bẫy của người khác, thậm chí còn tư thông với cung nữ trong cung, đúng lúc bọn họ tằng tịu với nhau còn bị Cảnh Tông bắt gặp. Cảnh Tông là người khoan dung, cười ha hả, không hề giáng tội cho Thế tử của Trường Ninh Hầu, còn khen người nọ còn trẻ mà đã
phong lưu, xử lý đơn giản bằng cách ban cung nữ cho Thế tử làm thiếp. Cả nhà Trường Ninh Hầu lại sợ hãi kinh hồn. Nửa tháng sau, Trường Ninh Hầu gia đưa con trai đi Vệ Sở tôi luyện.

Phó Vân có thể chịu đựng nổi sao?

Không biết vì sao, Thôi Nam Hiên không thể nào không nhớ tới lúc hình ảnh nàng nhíu mày uống thuốc mỗi lần ngã bệnh.

Thuốc đắng lắm nhưng phải uống thuốc thì mới khỏi được.

Nàng nằm tựa vào lồng ngực hắn, vừa rầu rĩ vừa uống cạn bát thuốc trong tay hắn.

Uống xong, nàng thở phào một hơi.

Nàng không thích ăn mứt quả, sợ chua. Lúc uống thuốc nàng cũng không cần dùng mứt quả để xua đi vị đắng nghét trong miệng, thà uống trà còn hơn.

Vào mùa thu, hắn sẽ bóc hồng cho nàng ăn. Lúc hồng vẫn chưa chín hẳn thì hái xuống, đặt vào trong lu gạo chờ hồng chín mềm, như thế có thể ăn rất lâu. Một cây hồng có thể hái được mấy giỏ hồng, nàng giữ lại một giỏ để ăn, một giỏ tặng người thân, còn lại biếu hàng xóm láng giềng, trẻ con nhà bên cạnh cứ đến mùa thu lại ngóng chờ được ăn hồng nhà họ.

Hồng vừa mềm vừa ngọt, chỉ có điều ăn thì hơi bất tiện một chút, quả hồng rất nhiều nước, hắn cầm hồng đưa tới bên miệng đút cho nàng, không cẩn thận một chút là nước đã chảy ra đầy tay.

Lúc bị bệnh, nàng rất thích ăn hồng bởi hồng lạnh lạnh, lại ngọt, ngon hơn mứt quả nhiều.

...

Trực giác mách bảo cho hắn Phó Vân không bình thường nhưng rốt cuộc không bình thường ở chỗ nào, suy xét tỉ mỉ một hồi lại khiến người ta khó lòng tin tưởng.

Có lẽ chỉ là trùng hợp.

Một sự trùng hợp khiến người ta phải hãi hùng.

Thôi Nam Hiên đặt cuốn sách trong tay xuống: "Chuẩn bị xe, đi Phó gia."

Ngô Đồng Hạc hơi chần chừ, nói: "Các lão, Hoàng thượng hạ lệnh không cho các vị đại thần tới Phó gia thăm bệnh."

Chỉ là khẩu dụ (lệnh truyền miệng, không phải thánh chỉ giấy trắng mực đen) thôi, dù có đi thật đi chăng nữa, cùng lắm Hoàng đế cũng chỉ phàn nàn mấy câu, còn có thể làm gì nữa chứ?

Thôi Nam Hiên nhìn về phía cây hồng ngoài cửa sổ, đứng dậy đi ra ngoài, "Hái hết hồng xuống đi."

Ngô Đồng Hạc giật mình, sửng sốt ngẩng đầu lên.

Nghe nói trước kia phu nhân thích ăn hồng, phu nhân bệnh nặng qua đời, cây hồng trong viện này dù có ra bao nhiêu quả, các lão cũng không cho người khác hái. Trước
kia lúc Ngô Cầm còn ở trong phủ, thấy hồng chín đỏ ngon lành bèn hái mấy quả, các lão không tức giận nhưng sắc mặt khi đó vô cùng đáng sợ. Sau đó, các lão không cho phép bất cứ người ngoài nào bước chân vào sân một bước. Nhị tỷ nhi còn giận dỗi nói các lão keo kiệt, có mấy quả hồng thôi mà cũng tức giận với cháu gái.

Tại sao hôm nay các lão lại nỡ bảo người ta hái hết được cơ chứ?!

Không chỉ hái xuống, Thôi Nam Hiên còn sai người xếp hồng vào giỏ quà, mang sang Phó gia.

Khóe miệng Ngô Đồng Hạc hơi run lên, vậy là các lão tính dùng hồng để đi thăm bệnh hay sao?

Hồng được mang sang Phó gia.

Nghe nói Thôi Nam Hiên đích thân tới nhà, Phó Vân Chương đang lau mồ hôi cho Phó Vân Anh cũng phải giật mình.

Y không ngờ Thôi Nam Hiên sẽ đích thân tới đây. Bởi Chu Hòa Sưởng đã dặn dò, những đại thần khác chỉ sai thân tín tới đây hỏi thăm, không quấy rầy Phó Vân Anh.

Giờ Thôi Nam Hiên đường đường là các lão, là người Hồ Quảng, lại còn lớn hơn Phó Vân Anh mười mấy tuổi, trưởng bối đích thân tới thăm hậu bối, Phó tứ lão gia vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, chuẩn bị ra ngoài đón.

Phó Vân Chương ngăn Phó tứ lão gia lại, bảo Viên Tam ra ngoài chào khách cho có lệ, "Không cần giữ Thôi các lão ở lại dùng trà."

Y kính nể Thôi Nam Hiên nhưng không cần thiết phải có quan hệ ngoài công việc. Đặc biệt là vào lúc này.

Viên Tam hiểu ý.

Phó tứ lão gia ngạc nhiên nhưng không hỏi gì thêm, ông không hiểu những chuyện trên triều đình, cái gì cũng nghe lời Phó Vân Chương và Phó Vân Anh.

Cơ mà Thôi Nam Hiên không dễ bị đuổi đi như thế.

Không đuổi đi được cũng phải đuổi, Viên Tam mặt dày mày dạn, nhất quyết không cho vào.

Đang lúc giằng co, ngoài tường viện có tiếng vó ngựa dồn dập từ xa truyền lại.

Tiếng kêu kinh sợ nổi lên khắp chốn.

Một người một ngựa như mũi tên rời cung, chạy như bay tới trước cửa phủ.

Cũng may trên đường không có ai đang đi giữa đường, mấy người đi ngang qua nghe thấy tiếng vó ngựa dồn vang như sấm vội vàng nép sát vào góc tường ven đường né tránh nên không có ai bị ngựa giẫm bị tránh thương.

Tới tận cổng nhà, con ngựa vẫn không hề có dấu hiệu dừng lại. Những nơi đã đi qua, bụi cuốn cuồn cuộn, tung đầy trời.

Đám hộ vệ nhìn nhau, rút đao bên hông ra, bước lên quát lớn.

Ngựa còn chưa dừng lại mà người trên ngựa đã xoay người nhảy xuống, không thèm nhìn bọn họ lấy một cái đã bước mấy bước lên thềm đá.

Một bàn tay vung lên, khí thế đã tựa ngàn quân, ép đám hộ vệ đang dàn đội hình chuẩn bị đón địch phải lùi lại phía sau.

Không chờ đám hộ vệ phản ứng, bóng dáng cao lớn đã sải bước vào trong.

Tất cả mọi người đều ngây người, nhận ra người đàn ông mặt mày tối sầm, râu Ria xồm xoàm này đúng là đốc sư đại nhân vốn đang ở biên cương, không kịp ôm quyền hành lễ, bóng dáng người đàn ông đã biến mất ở góc khuất hành lang.

Lúc này, "Uỳnh" một tiếng vang lớn, ngựa của đốc sư đại nhân đã ngã rầm xuống đất, bốn vó run lên mấy cái, hóa ra đã mệt đến chết rồi.

Tiếng ồn ào truyền vào nội viện.

Gã sai vặt thất tha thất thểu, ba chân bốn cẳng chạy vào thông báo Hoắc đốc sư đã tới. Lời còn chưa dứt, người ta đã đưa chân rảo bước vào chính đường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp