Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 132-5


1 năm

trướctiếp

Viên Tam và Thôi Nam Hiên đều không nói nên lời, nhìn theo hình bóng kia bước nhanh vào trong.

Hoắc Minh Cẩm phong trần mệt mỏi, mặt đầy bụi đất, hai mắt đỏ lên, tầm mắt bắt gặp Thôi Nam Hiên đang đứng dưới mái hiên, đồng tử lập tức co lại.

Cách nửa đình viện trồng đầy hoa cỏ, hai người nhìn nhau một chốc liền dời mắt đi.

Ánh mắt Hoắc Minh Cẩm trống rỗng, không để ý tới đám thuộc hạ đang bước tới báo cáo tình hình, đi thẳng lên hành lang, đi vào phía trong

Khí thế sắc bén, quần áo bay phần phật, ống tay áo cũng phồng lên.

Ngô Đồng Hạc đi theo Thôi Nam Hiên tới nhà, nhíu mày, bất mãn nói: "Sao hắn có thể đi vào cơ chứ?"

Thôi Nam Hiên lắc đầu, ý bảo tùy tùng của mình ngậm miệng lại.

Khi nãy Hoắc Minh Cẩm nhìn thấy hắn tuy nhiên cũng không có nhiều phản ứng, cái nhìn dành cho hắn tuy đầy áp lực bễ nghễ nhưng thực ra lại hoàn toàn không để ý.

Lo nghĩ cho Phó Vân nên chẳng thèm để ý tới hắn sao?

Kẻ kia chắc chắn không chỉ đơn giản coi Phó Vân là thế thân mà thôi.

Ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua màn trúc, hắt xuống dưới mái hiên.

Thôi Nam Hiên đắm chìm trong ánh sáng mông lung nhẹ nhàng, gương mặt tuấn tú như tranh vẽ tràn ngập một thứ cảm xúc khác thường mà chính hắn cũng không phát hiện ra.

...

Ngoài phòng có tiếng bước chân vọng vào, trong tiếng hít vào đầy khiếp sợ và khó tin của mọi người, cửa phòng bị đẩy ra.

Người đàn ông bước vào trong phòng.

Người trong phòng ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng hình ngược sáng của người đàn ông đang bước nhanh tới, giật mình.

Từ biên ải tới kinh sư, tin tức qua lại, hơn nữa Hoắc Minh Cẩm hành tung bất định, Phó Vân Chương còn cho rằng nhanh nhất thì cũng phải nửa tháng sau người này mới về tới kinh thành.

Không ngờ chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi mà hắn đã tới rồi!

Đã hai ngày một đêm, Hoắc Minh Cẩm không hề chợp mắt.

Nhận được tin tức, chàng không dám trì hoãn, không hề do dự, lập tức sai người chuẩn bị con ngựa nhanh nhất trong quân.

Suốt dọc đường đi, thuộc hạ của chàng chờ ở trạm dịch tiếp ứng, cứ chết một con lại đổi một con, hết ngày lại tới đêm, không ăn không uống, trở lại kinh sư.

Không biết trong lòng chủ yếu là sợ hãi hay là tức giận.

Chàng căn bản không có thời gian suy xét, chỉ muốn chạy thật nhanh về bên cạnh nàng.

Phó Vân Chương dường như có thể ngửi được hương vị gió cát sa mạc trên người Hoắc Minh Cẩm.

Kiều Gia đi theo chàng vào phòng, "Nhị gia."

Hoắc Minh Cẩm không nói không rằng, đi tới cạnh giường.

Phó Vân Anh gối đầu lên gối, nằm nghiêng ngủ, hai mắt nhắm nghiền, chân mày hơi nhíu lại, da dẻ trắng bệch, trắng còn hơn cả tuyết, đôi môi hơi mím lại, màu môi tái
nhợt, giống như một đóa hoa bị mưa xối đã mất đi màu sắc ban đầu.

Nàng rất ít khi trông yếu ớt đến vậy, khiến người ta đau lòng.

Hoắc Minh Cẩm đưa nay xoa lên mi tâm nàng, ngón tay thô ráp vừa chạm vào nàng, nàng đã co rúm người, mày càng nhíu chặt hơn.

Chàng vội vàng rụt tay lại.

Phó Vân Chương chỉnh lại chăn cho nàng sao cho thẳng thớm, đứng dậy, đưa mắt ra hiệu cho Hoắc Minh Cẩm đi ra ngoài với mình.

Hoắc Minh Cẩm nhìn Phó Vân Anh thật sâu sau đó mới đi theo y.

Kiều Gia cũng ra theo.

"Nhị gia, tất cả đồ ăn, dụng cụ sử dụng trong cung yến đều đã được kiểm tra, không có gì bất thường. Mấy người tới kính rượu bên Đại Lý Tự cũng đã bị điều tra, không hề phát hiện ra bất cứ điểm nào không ổn."

Đêm đó Lý Xương đã phái người điều tra xem Phó Vân Anh đã ăn gì, uống gì, nhưng cũng không tìm được thứ gì độc hại. Mọi người ai cũng ngồi ở bàn thấp trên mặt đất, đồ ăn được bưng tới bàn của các quan viên đều giống y hệt nhau.

Kiều Gia từ từ nói tiếp: "Nhưng mà đêm đó cung nữ đã làm rơi vỡ rất nhiều ly, vậy nên không tìm được bát đũa mà công tử đã dùng. Ngày hôm qua, một cung nữ trong cung đã chết, còn có hai thái giám, nghe nói là ăn bậy ăn bạ, cũng chết đột ngột."

Phó Vân Anh vừa mới say rượu, chỉ chốc lát sau Hoàng đế đã đến, chuyện này quá trùng hợp, vậy nên chắc chắn là có người động chân động tay.

Chỉ có điều bọn chúng cho rằng Phó Vân Anh là nam giới nên đã sử dụng loại thuốc khiến cho nam giới phát điên sau khi uống say, không có tác dụng gì với Phó Vân Anh. Nàng chỉ hôn mê chứ không giống như vị tu soạn ở Hàn Lâm Viện trước kia uống rượu xong liền nhục mạ quân vương ngay trước mặt mọi người.

Hoắc Minh Cẩm lạnh lùng nói: "Xuống tay như thế nào, ai là người đích thân xuống là tay cũng không quan trọng, quan trọng là kẻ nào ra lệnh, điều tra thái giám của Tư Lễ Giám, Cẩm Y Vệ và đại thần trong Nội Các."

Tìm hiểu nguồn gốc quá mất thời gian, chàng muốn triệt hạ tận gốc, những kẻ đáng nghi nói cho cùng chỉ có mấy người đó thôi. Về phần người đã xuống tay, kẻ đó cũng sẽ không thoát được đâu.

Kiều Gia thưa vâng.

Phó Vân Anh hôn mê, Hoắc Minh Cẩm căn bản không có tâm trạng mà nhắc tới những chuyện khác, hỏi: "Rốt cuộc là đã ăn phải cái gì, sao tới giờ nàng vẫn chưa tỉnh?"

Hai ngày này vẫn luôn ở bên cạnh trông nom Phó Vân Anh, Phó Vân Chương hiểu rõ tình trạng sức khỏe của nàng hơn tất cả mọi người.

"Sau khi buổi lễ trong cung kết thúc, Trương đạo trưởng đã trở lại, xem bệnh cho muội ấy." Y ngập ngừng một lát rồi nói tiếp, "Thứ nhất, muội ấy ăn phải thứ gì đó có độc tính, tỳ vị không chịu nổi; thứ hai, gần đây muội ấy kiêm nhiệm quá nhiều chức vị, ngày nào cũng thức tới rạng sáng mới ngủ, đã sắp kiệt sức đến nơi, uống mấy ly rượu, hơn nữa còn có thứ độc hại kia kích thích khiến cho bệnh cũ tái phát."

Hoắc Minh Cẩm giật mình. Bệnh cũ tái phát sao?

Phó Vân Chương quay mặt nhìn về phía cửa sổ khép hờ, từ đây có thể nhìn thấy chiếc giường thấp thoáng sau màn mỏng rồi nói tiếp: "Chỉ có thể tẩm bổ từ từ, đợi muội ấy khôi phục dần."

Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên thị nữ bên trong kêu lên một tiếng nho nhỏ đầy sợ hãi.

Hoắc Minh Cẩm lập tức cất bước phi vào bên trong.

Phó Vân Anh ép chặt người vào giường, đầu cúi xuống, tay nắm chặt vạt áo, liên tục nôn khan.

Thị nữ quỳ gối bên cạnh, vỗ nhẹ sống lưng nàng.

Trên mặt đất có đặt sẵn một chiếc ống nhổ bằng đồng, hẳn là mấy ngày nay nàng thường xuyên nôn mửa, thị nữ cũng đã quen rồi.

Hoắc Minh Cẩm bước tới, cúi người ngồi xuống bên mép giường, đỡ Phó Vân Anh lên, để nàng tựa vào người mình.

Được một cánh tay rắn chắc đỡ lên, thần trí mơ hồ, nàng vô thức nắm chặt ống tay áo chàng.

Cả người nàng run lên, như thể đang muốn nôn hết lục phủ ngũ tạng trong người mình ra.

Thân mình dưới lớp quần áo lạnh ngắt, run bần bật.

Giống như vạn mũi tên đồng loạt xuyên qua người chàng, ngũ tạng đều vỡ nát. Trên chiến trường, đao kiếm không có mắt, trên người Hoắc Minh Cẩm có không biết bao nhiêu vết sẹo nhưng sự đau đớn bị đao kiếm chém tới tận xương cũng không chân thực như nỗi đau lúc này.

Toàn bộ vết thương cũ đều đau đớn trở lại. Cứ như có một bàn tay vô hình siết chặt, chàng không thở nổi, chỉ có thể vụng về ôm lấy nàng, muốn làm giảm nỗi đau mà nàng phải chịu đựng.

Dường như nàng chẳng ăn gì cả, nôn ra cũng toàn nước là nước, quần áo mướt mồ hôi. Một lát sau, nàng chẳng có gì để mà nôn ra nữa, cuộn người lại, rúc người vào lòng chàng ngủ thiếp đi.

Phó Vân Chương đi vào phòng, nhìn thấy Hoắc Minh Cẩm ôm nàng, nhận khăn từ tay thị nữ, từ từ lau cho Phó Vân Anh. Quần áo hắn đã bẩn hết cả, nhưng hắn dường như không nhận ra, nhìn nàng không chớp mắt, động tác cũng rất nhẹ nhàng.

Vị thái y già vội vàng chạy sang.

Hoắc Minh Cẩm vuốt ve khuôn mặt Phó Vân Anh, khe khẽ hỏi: "Sao ta lại cảm thấy có vẻ giống bệnh thương hàn?"

Vị thái y già giải thích: "Đúng là hơi giống, nhưng mà nàng ấy không sốt cao liên tục, hơn nữa còn ra nhiều mồ hôi. Đây là do tì vị không tốt dẫn đến co giật và hôn mê, mấy ngày nay vẫn nôn liên tục, chịu đựng qua đêm nay là tốt rồi."

"Có cách nào để giảm nhẹ không?"

Lão thái y lắc đầu, nghĩ ngợi một lúc rồi lại nói: "Nhìn thì nghiêm trọng nhưng thực ra không có gì đáng ngại, ngủ mấy ngày là khỏe ngay.

Lần này bệnh tới rất nhanh, bệnh tình mãnh liệt nhưng tới lúc khỏi, khỏi cũng nhanh, chỉ mỗi tội mấy ngày đầu sẽ rất khó chịu.

Đôi mày Hoắc Minh Cẩm nhíu chặt, sai thị nữ đi chuẩn bị nước ấm. Phó Vân Anh vừa mới toát mồ hôi lạnh đầy người. Hoắc Minh Cẩm ôm nàng trong tay, cách mấy lớp quần áo cũng có thể cảm giác được sự khó chịu của nàng.

Phó Vân Chương không nói gì, đứng bên bình phong nhìn một lúc, xoay người đi ra ngoài.

Hoắc Minh Cẩm sắp trở thành chồng nàng, hắn có biết giữa Thôi Nam Hiên và nàng từng có chuyện gì xảy ra hay không? Nếu như nàng lại gọi mấy chữ Thôi Nam Hiên, Hoắc Minh Cẩm sẽ nghĩ ra sao đây?

Cũng may sau đó nàng không nói mê lần nào nữa, có lẽ lúc ở trong xe ngựa, nàng gọi tên Thôi Nam Hiên hẳn là do y dùng giọng địa phương gọi nàng khiến nàng liên tưởng tới điều gì.

Đợi nàng tỉnh lại, y phải nói chuyện tử tế với nàng mới được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp