Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 133: Sương sáo (1)


1 năm

trướctiếp

Có tiếng mưa rơi tí tách.

Gió đêm đẩy bản lề kêu cót két. Có người đi qua đó, khép cánh cửa sổ chưa đóng kỹ lại. Tiếng bước chân rất nhẹ nhàng.

Trên giường, mí mắt Phó Vân Anh rung rung, bả vai run lên bần bật, cuộn chặt người lại, đôi tay vô thức nắm chặt lấy chăn gấm trên người.

Một cánh tay rắn chắc mạnh mẽ lập tức ôm nàng lên, vỗ về sống lưng nàng, vén những sợi tóc rối bên mái cho nàng.

Nàng dựa vào lồng ngực của người đó, mí mắt dường như đã dính chặt vào nhau, đầu óc không tỉnh táo, không thể thấy rõ gì hết, chỉ có thể mơ hồ cảm giác được ánh đèn ảm đạm trước giường, nôn khan một lúc mà chẳng nôn ra được gì, cả người liên tục run rẩy.

Lục phủ ngũ tạng như thể bị thứ gì đó xé rách rồi lại siết chặt lại, nàng không thể chống cự, chỉ biết cong người để giảm bớt sự đau đớn.

Bàn tay ấm áp khô ráo đỡ lấy bả vai nàng, cách một lớp quần áo nhẹ nhàng vuốt ve da thịt lạnh lẽo của nàng.

Cái ôm thật ấm áp, cơ bắp dưới lớp quần áo săn chắc, giống như những ngọn núi xanh bao quanh phủ thành, sừng sững đứng dưới bầu trời cao rộng, hùng vỹ mà tĩnh
lặng.

Mấy ngày này nàng lúc mơ lúc tỉnh, hình như luôn là người này chăm sóc cho nàng, ôn hòa, kiên nhẫn, vững vàng, trấn định. Nàng dựa vào người người đó, không cần cân nhắc gì hết, chỉ dựa vào như vậy.

"Nhị ca?"

Nàng siết chặt vạt áo người kia, dán người vào ngực người đó, lẩm bẩm.

Tiếng hít thở trên đỉnh đầu thật nặng nề, người đàn ông cúi đầu nhìn nàng, giọng nói trầm trầm, một tay ôm lấy nàng, một tay khẽ nâng cằm nàng.

Trên môi có cảm giác hơi lành lạnh.

Nàng hé miệng, giữa hàm răng man mát, người đàn ông đút cho nàng uống mấy ngụm nước ấm.

Nước trà thanh khiết êm dịu trôi xuống cổ họng, nàng thử nuốt, chỉ uống được mấy ngụm đã không uống nổi nữa, lắc đầu từ chối.

Người đàn ông cau mày nhẹ nhàng thở phào, đây là lần đầu tiên trong mấy ngày qua nàng uống được chút trà, mấy lần trước vừa nuốt vào là lại nôn ra hết.

Thấy nàng lắc đầu, người nọ lập tức đặt chén trà sang một bên, nhận lấy chiếc khăn mềm, dịu dàng lau miệng cho nàng.

Hai thị nữ vừa lấy cái nọ cái kia, vừa dọn dẹp ống nhổ bằng đồng thau, thấy người đàn ông không dặn dò gì thêm bèn khom người lui ra.

Bàn tay to rộng khô ráo từ từ di chuyển tới gáy nàng, đỡ Phó Vân Anh, dường như muốn để nàng nằm lại lên gối.

Nàng giữ chặt lấy người nọ, chân mày nhíu chặt. Lúc bị bệnh, nàng chẳng suy nghĩ nổi cái gì, tất cả sự đề phòng đều biến mất, nàng dường như trở lại thành Ngụy Vân Anh trước kia, yếu ớt, bất lực, lê bước loạng choạng trên băng tuyết, khóe mắt như có nước mắt trào ra, khe khẽ nói mê: "Ca ca, muội khó chịu quá, muội đau..."

Đau quá, cả người chỗ nào cũng đau, xương cốt đau, ngực cũng đau, nàng sắp chết rét trên nền tuyết đến nơi rồi.

Tiếng hít thở của người đàn ông chợt dừng lại.

Ngay sau đó, vành mắt người nọ đỏ hoe, ôm chặt lấy nàng, hôn giọt nước mắt trong suốt trên hàng mi đang rung rung của nàng

"Vân Anh, ta đây."

Nàng lại dường như không nghe thấy, hai mắt nhắm nghiền, ngón tay siết chặt vạt áo người đó đến mức trắng bệch ra. Toàn thân nhức mỏi, nằm lâu quá không nằm nổi nữa rồi, động đậy ngón tay thôi cũng phải dùng hết toàn bộ sức lực, dựa vào người đó mới có thể thoải mái một chút.

Người đàn ông đỡ mặt nàng, nhẹ nhàng hôn nàng.

Nụ hôn vừa mặn vừa đắng.

Sau đó, người đàn ông run rẩy quỳ một gối trên giường, cúi người định đặt nàng xuống. Nàng lo lắng run lên mấy cái, tay vẫn nắm chặt cổ áo người đó.

Người đàn ông thì thầm bên tai nàng: "Đừng sợ, ta không đi đâu hết."

Người đó dùng một tay cởi giày, ngồi lên giường, dựa vào đầu giường, bàn tay to rộng đỡ lấy thân thể mềm mại mảnh khảnh của nàng, để nàng tựa vào ngực mình mà
ngủ.

Một tay khẽ vuốt mái tóc dài xõa tung của nàng, một tay dém lại chăn gấm cho nàng, sợ gió lùa qua lỗ hổng nơi bả vai đi vào khiến nàng bị lạnh bèn nhất quyết giữ chặt chăn, hoàn toàn không bỏ xuống.

Giống như được một dãy núi hùng vỹ che chắn, gió sương mưa tuyết bên ngoài không thể thổi tới, nàng vô thức vặn vẹo, tìm được tư thế thoải mái nhất, nghiêng đầu gối lên vùng ngực rắn chắc của người đó, chìm vào giấc ngủ.

Cả phòng ngập trong ánh nến leo lét.

Người đàn ông cúi đầu nhìn nàng, đôi mắt sâu thẳm, dường như ẩn chứa cả ngân hàng, trong đó có ánh sáng lấp lánh.

Hình như là ánh lệ.

Tới nửa đêm, mây tan mưa tạnh.

Về gần tảng sáng, ánh sáng nhàn nhạt được lọc qua tấm giấy dán cửa sổ xanh biếc chiếu vào trong nhà. Phía chân trời xuất hiện từng tầng mây tía, trên tán cây rậm rạp vang lên tiếng chim hót véo von.

Phó Vân Anh từ từ mở mắt, giữa hai hàng mi dần hiện ra một mảnh sáng bừng.

Bên chiếc hồ nhỏ trước cửa sổ có mấy cây liễu, gió bắc thổi qua, cành liễu mềm mại đu đưa, bóng cây hắt vào trên cửa sổ, đến cái bóng cũng đang lay động.

Thời tiết đã lạnh dần. Sáng sớm, trên những hòn núi giả trong đình viện thường ướt đẫm, hơi nước ngưng tụ thành sương trắng, lá trên cây táo đã tàn gần hết.

Đôi mắt Phó Vân Anh trống rỗng, nhìn chằm chằm về phía bóng cây lay động trên tấm bình phong hồi lâu, mặt trời lên khiến nàng chói mắt.

Nàng giơ tay lên định day ấn đường nhưng vừa động đậy, xương cốt toàn thân đã đau đớn, khe khẽ ai một tiếng.

Sau khi đờ đẫn một lúc lâu, nàng mới hoàn toàn tỉnh táo lại, nhận ra mình đang bị một cánh tay ôm chặt, hơn nữa bản thân nàng còn đang tựa vào ngực người kia, đôi tay ôm chặt chiếc eo săn chắc.

Tư thế thân mật.

Hơi thở nóng rực của người đàn ông đang quanh quẩn trên đỉnh đầu nàng, tiếng hít thở rất nhẹ nhàng.

Nàng ngẩng đầu, trán cọ vào cằm người đó, râu vừa ngắn vừa cứng cọ vào trán nàng đau rát. Lúc này từ đầu đến chân nàng chỗ nào cũng khó chịu, động vào một chút đã đau đớn vô cùng.

Người đàn ông tỉnh lại nhưng vẫn chưa mở mắt, đầu tiên ôm lấy nàng, đặt tay lên vai nàng, sợ nàng bị gió lùa.

Nàng nhìn thấy sườn mặt góc cạnh của người đó, đôi mày rậm, sống mũi cao thẳng, hai hàng lông mày hơi nhíu lại, trên mặt đầy vẻ mệt mỏi.

Người đàn ông này lúc nào cũng oai hùng, vững chãi, bình tĩnh, vậy mà thời khắc này lại trở nên tiều tụy.

Phó Vân Anh ngây người ngẩn ngơ. Chàng không phải đang ở Sơn Tây à? Trở về lúc nào vậy? Người vẫn chăm sóc nàng mấy ngày nay là chàng sao?

Nàng ngây người nhìn chàng chằm chằm, đối diện với ánh mắt dịu dàng đang nhìn mình của chàng, thất thần hồi lâu.

Hai tròng mắt Hoắc Minh Cẩm đen đặc, ảm đạm không chút ánh sáng, thấy nàng đang mở to đôi mắt trong trẻo ra ngước nhìn mình, hàng mi cong vút chớp chớp, ánh mắt điềm đạm, chàng cũng giật mình.

Trong chớp mắt, chàng không thể kiềm chế được niềm vui vô bờ trong lòng, cúi đầu hôn nàng.

Chỉ nhẹ nhàng hôn một chút, chàng nhanh chóng buông nàng ra, khe khẽ hỏi: "Khó chịu ở đâu?"

Phó Vân Anh định ngồi dậy, buông đôi tay đang ôm eo chàng ra.

Hoắc Minh Cẩm giật giật, nửa người đã tê cứng, nhíu mày rên khẽ.

Chút khó chịu này nhẹ tựa hồng mao, chàng đỡ Phó Vân Anh ngồi cho vững, áp tay lên trán nàng, vuốt ve khuôn mặt nàng rồi lại đưa tay vào trong chăn, sờ lòng bàn chân nàng.

Bàn tay thô ráp cọ lên mắt cá chân, nhẹ nhàng cầm bàn chân, cảm giác tê dại bốc thẳng lên đỉnh đầu, Phó Vân Anh rùng mình, muốn né tránh theo bản năng.

Hoắc Minh Cẩm ôm lấy nàng, nàng vẫn tránh, sau đó ngã vào ngực chàng, cuối cùng bàn chân cũng rơi vào lòng bàn tay chàng.

"Nàng có muốn tắm rửa thay quần áo không?"

Sau khi biết chắc nàng không bị sốt, tay chân cũng không lạnh lẽo như trước, Hoắc Minh Cẩm giũ chăn ra bao lấy nàng, bọc nàng kín mít từ cổ đến chân, dịu dàng hỏi nàng.

Cổ họng nàng khản đặc, không nói nên lời, đến sức động đậy ngón tay còn không có, mệt mỏi gật đầu.

Hoắc Minh Cẩm bế nàng lên, cẩn thận tựa như đang nâng một người làm bằng pha lê, chỉ sợ nàng bị va đập vào đâu, đặt nàng ngồi tựa vào thành giường một lát rồi xuống giường đi ra ngoài.

Phó Vân Anh nghe thấy tiếng chàng sai thị nữ chuẩn bị nước tắm và trà nóng.

Chỉ một lát sau, chàng quay lại, trong tay bưng một chén trà.

Chàng ngồi bên mép giường, nâng chiếc chén đặt bên môi nàng.

Nàng nhìn xuống, không nói gì, nước trà có độ ấm vừa phải, là loại trà xanh mà nàng thích, cúi đầu uống mấy ngụm.

Trà ấm trôi xuống bụng, dạ dày trống rỗng bỏng rát cũng thoải mái hơn nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp