Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 136: Tâm sự ban đêm (1)


1 năm

trướctiếp

Chiếc giá cắm nến trong tay rơi xuống đất, lăn lông lốc, chui tọt vào gầm giường không thấy đâu nữa.

Sáp nến vẫn chưa kịp ngưng kết chảy ra, tạo thành một vệt sáp dài trên nền nhà.

Người đàn ông ôm chặt Phó Vân Anh, hai cánh tay như chiếc kìm sắt quặp lấy hông nàng, cơ thể nóng như lửa dán chặt vào người nàng không một kẽ hở, hơi thở hỗn loạn, cúi đầu hôn khắp mặt nàng.

Dưới ánh nến, cơ thể chàng như được phủ một lớp ánh sáng mỏng.

Khi nãy còn cách một đoạn khá xa, Phó Vân Anh không nhìn rõ, giờ dính sát áo, nàng mới nhận ra hóa ra làn da
chàng đã được bao phủ bởi một lớp mồ hôi, trên mặt cũng ướt đẫm mồ hôi, nơi xương gò má có một chút sắc đỏ nhàn nhạt.

Cả người ướt sũng cứ như thể mới được vớt từ trong nước ra.

Đôi mắt bình thường vẫn luôn bình đạm sâu thẳm khiến người ta không dám nhìn thẳng, dù vui hay giận cũng không biểu hiện ra ngoài thời khắc này lại ướt át, đuôi mắt ửng đỏ.

Chàng không mặc áo, trên người chỗ nào cũng vừa cứng vừa nóng, chỉ có một chiếc quần mỏng, chiếc quần rộng thùng thình, cứ như thể chỉ đang được treo lên trên bờ
mông rắn chắc hơi nhếch lên của chàng, dường như có thể tuột ra bất cứ lúc nào, mồ hôi ngưng lại thành dòng, chảy dọc xuống theo đường vân nơi vòng eo săn chắc...

Trong phòng bí bức, trong không khí toát lên một mùi hương nhàn nhạt, xa lạ lại kì quái.

Không giống như huân hương bình thường, cũng không giống hương của những loại hoa thường được cắm trong
thời tiết này, lại càng không giống với hương hoa quả.

Đó là một thứ mùi hương đặc thù có dấu ấn cơ thể mãnh liệt.

Phó Vân Anh ngây người, nàng cuối cùng cũng biết khi nãy Hoắc Minh Cẩm đang làm gì.

Tuy rằng kiếp này nàng chưa trải qua nhân sự nhưng vẫn có chút ấn tượng mơ hồ. Hơn nữa, học sinh ở thư viện bề ngoài thì người nào người nấy vô cùng nghiêm túc, quy củ, nhưng thực ra lúc tụ tập riêng thì lời nói thô tục nào mà họ chẳng dám nói, thậm chí còn cổ vũ nhau tỷ thí.

Xua tan sự mờ mịt ban đầu, nàng đột nhiên tỉnh ra.

Mặt nàng lập tức đỏ ửng lên, từ đầu đến chân nóng bừng

Nàng tới quá không đúng lúc rồi!

Chàng ra nhiều mồ hôi như vậy, thế là vừa mới bắt đầu... hay là đã xong rồi?

Vòng eo thon tinh tế mềm mại đang vặn đi vặn lại trong tay mình, người ngày đêm tơ tưởng hai má ửng hồng, đôi mắt lấp lánh ánh nước, mềm mại như nước, tựa như đóa hải đường đầu cành đón gió đầu xuân, mấy chữ "thiên kiều bá mị" cũng chẳng thể nói lên hết sự quyến rũ trước mắt chàng.

Đôi mắt Hoắc Minh Cẩm lại càng trở nên sâu thẳm, chàng nuốt khan, thở hổn hển.

Nhưng ánh mắt vẫn rất bình tĩnh.

Những nụ hôn nóng rực ướt át như những hạt mưa dừng lại ở trán, chóp mũi, bên má nàng, rồi tiếp tục đi xuống,
môi lưỡi nóng bỏng lưu luyến dọc cổ nàng, dần dần hướng về phía vạt áo. Gian phụ yên tĩnh bỗng ngập tràn tiếng nước mờ ám.

Dưới làn da trần trụi màu mật này ẩn chứa sức mạnh khiến lòng người sợ hãi, đùi chàng tách hai chân nàng ra, không màng tới sự giãy giụa của nàng, xoay người đẩy nàng ngã lên giường, đôi tay ấn chặt hai tay nàng sang hai bên, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn nàng một lúc lâu, chàng áp người xuống người nàng.

"Minh..."

Phó Vân Anh thở hổn hển, lời nói còn chưa ra khỏi miệng, đầu lưỡi đã mở hàm răng nàng ra, đi vào, khuấy đảo mạnh mẽ.

Chàng khép hờ đôi mắt, mút mát như thể đang liếm một quả anh đào tươi ngọt mọng nước, quấn chặt lấy lưỡi nàng như đang cố gắng cướp lấy nước bọt trong miệng nàng.

Như thế vẫn còn chưa đủ, một bàn tay to dày giữ chặt lấy hai bàn tay nàng, bàn tay rảnh rang còn lại sờ soạng, kéo vạt áo nàng ra.

Có tiếng áo lụa bị xé rách.

Miệng Phó Vân Anh đã bị chàng lấp kín, gần như không thở nổi nữa, không kêu lên nổi chữ nào. Toàn bộ cơ thể tráng kiện của chàng áp lên người nàng, giống như tường đồng vách sắt, tránh thế nào cũng không tránh được.

Hai tay nàng run lên, hai chân bủn rủn, cả người đều run rẩy, đến cả trái tim trong lồng ngực cũng đập mạnh liên hồi.

Hoàn toàn khác với vẻ ôn hòa thường ngày, vào thời khắc này, người đàn ông trước mắt chẳng nghe vào được cái gì, hai mắt đỏ ké.

Hơi thở đầy tính xâm lược tựa như cuồng phong gió lốc, mang theo khí thế của vạn quân bao phủ lấy nàng.

Nàng suy nghĩ miên man, đáng lẽ ra trước khi đi vào nàng phải gõ lên bình phong nhắc nhở chàng mới đúng.

Nhân lúc người đàn ông bị phong cảnh kiều diễm xuất hiện sau khi vạt áo mở ra thu hút, thả lỏng môi nàng ra, nàng đột nhiên ngẩng đầu, húc thẳng về phía cằm chàng.

Hoắc Minh Cẩm vốn đang đắm chìm trong dục vọng, bị húc một cái, đau điếng rên lên một tiếng.

Nàng dùng hết sức lực toàn thân, thở hổn hển, ngã lại về phía tấm chăn gấm phía sau, trợn trừng mắt lườm chàng.

Không phải là không thể... nhưng mà không thể mơ hồ như thế.

Hoắc Minh Cẩm như vừa bị đập mạnh tới mức choáng váng, bỗng nhiên ngừng lại, ánh mắt bắt gặp Phó Vân Anh đang nằm dưới thân mình, tóc tai tán loạn, mặt mũi đỏ bừng, biểu hiện trên khuôn mặt chuyển từ điên cuồng sang đờ đẫn.

Sau đó là không thể tin nổi.

Ánh mắt dần chuyển xuống phía dưới, quét tới cần cổ trắng muốt ẩn hiện những vết đỏ tựa hoa đào, vạt áo mở rộng tán loạn, chàng bàng hoàng ngây người.

Thấy chàng sững sờ, Phó Vân Anh thở phào nhẹ nhõm, nhân cơ hội này đẩy chàng ra, nhanh chóng ngồi dậy, vội
vàng giấu rạt áo bị chàng xé dở đang treo lủng lẳng trước ngực áo đi.

Hoắc Minh Cẩm như thể đột nhiên bị rút hết sức lực, khi nãy lúc đè lên người nàng nặng như một ngọn núi, đẩy thế nào cũng không đẩy ra được, vậy mà lúc này nàng chỉ cần gạt nhẹ đã đẩy được chàng ra.

"Ngày mai ta lại đến."

Nàng không thèm nhìn chàng, cắn môi khẽ nói, đứng dậy nhanh chóng tránh ra. Không lấy giá cắm nến nữa, dù lần mò trong mật đạo cũng phải quay về!

Đi được vài bước, vẫn không nghe thấy chàng nói gì, nàng mới yên lòng, thở phào một hơi.

Nhưng mà nàng vẫn yên tâm quá sớm. Vừa đi tới trước kệ sách, phía sau chợt có tiếng bước chân vang lên.

Người đàn ông cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, cất bước đuổi theo, bước chân mang theo làn gió.

Cánh tay rắn chắc vòng qua vai nàng, ôm chặt lấy nàng từ phía sau.

Nàng giờ rất bực dọc, giơ tay định nạy cánh tay chàng ra.

"Khi nãy ta nhớ tới nàng:"

Bên tai vang lên giọng nói của Hoắc Minh Cẩm, khàn khàn trầm trầm, vẫn còn mang theo mấy phần ham muốn còn sót lại.

Lòng bàn tay nàng tê dại.

Chàng ôm chặt lấy nàng, nhẹ nhàng ngăn cản động tác phản kháng của nàng: "Xin lỗi, ta cứ cho là ta đang nằm mơ."

Sợ nàng không tin, chàng lại lẩm bẩm khe khẽ, "Vân Anh, nàng biết khi nãy ta đang làm gì, mỗi lần như vậy... ta đều nhớ đến nàng."

Vừa mới tự giải tỏa, đúng vào lúc đầu óc mơ màng, người mình ngày nhớ đêm mong lại đột nhiên xuất hiện trước mắt, chàng còn tưởng rằng mình vẫn đang trong một giấc mộng đẹp, không cần suy nghĩ đã kéo nàng vào ngực mình, siết chặt lấy nàng, kéo rách mọi trói buộc,
muốn hòa thành một với nàng, yêu thương nàng, làm nàng sung sướng để rồi bản thân mình cũng có thể mất hồn theo.

Chàng muốn cùng nàng cảm nhận sự vui sướng khắc vào tận xương.

Chàng không giải thích còn được, càng giải thích, Phó Vân Anh càng cảm thấy tim đập nhanh hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp