Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 136-2: Tâm sự ban đêm (2)


1 năm

trướctiếp

Hoắc Minh Cẩm cảm giác được cả người nàng đang run lên, biết mình đã làm nàng sợ, thở dài, bế nàng lên, đặt lại xuống giường, quỳ một chân trên bậc để chân, nắm lấy bàn tay đã mướt mồ hôi của nàng, tát lên mặt mình một cái.

Một tiếng bốp vang lên.

Một cái tát còn chưa đủ, chàng tiếp tục cầm tay nàng dùng sức.

Phó Vân Anh bấy giờ mới hoàn hồn, giữ cổ tay chàng lại, "Đừng..."

Hoắc Minh Cẩm nhìn nàng, đôi mắt chàng đã tỉnh táo trở lại, sự dữ dội bản năng nơi đáy mắt làm lòng người kinh sợ đã tan đi, ánh mắt sâu thẳm.

Phó Vân Anh trốn tránh ánh mắt chàng, khẽ nói: "Minh Cẩm ca, ta không giận... Là do ta tới không đúng lúc."

Nói đến đây có chút xấu hổ, cảm giác tự nhiên lại bắt gặp khoảnh khắc riêng tư của người đối diện khiến nàng không biết phải làm sao cho phải.

Nàng vuốt lên mặt chàng, cũng may khi nãy nàng chẳng có chút sức lực nào, bàn tay đập vào mặt chàng mềm như bông, tát một cái cũng như không

Động tác vuốt ve vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, lại mang theo sự đau lòng.

Ngón tay nàng lần xuống, thử chạm vào cằm chàng, khi nãy cái đụng kia của nàng đã dùng hết toàn lực, mục đích là làm chàng đau cho tỉnh táo lại. Cũng không biết chàng có bị thương không

Nàng không dám mạnh tay, vuốt nhẹ cằm chàng, dịu dàng hỏi: "Đau không?"

Trong lòng như bị thứ gì đó bất ngờ mạnh mẽ đập vào, Hoắc Minh Cẩm nuốt khan, đôi mắt khép lại, đứng dậy ôm lấy nàng.

Chàng đè người nàng xuống giường lần thứ hai.

Nàng không biết rằng chỉ một chút dịu dàng trân trọng nho nhỏ của nàng cũng sẽ khiến chàng vui sướng đến phát cuồng. Lần này chàng rất nhẹ nhàng, không hưng phấn kích động như lần trước mà là rất cẩn thận.

Cảm giác được tại thời khắc này trên người chàng không có ham muốn mãnh liệt, Phó Vân Anh không giãy giụa, có điều khi ánh mắt bắt gặp bờ vai, tấm lưng trần trụi phủ một lớp mồ hôi mỏng của chàng, nàng vẫn không thể nào không cảm thấy cuống quýt.

Hoắc Minh Cẩm đặt nàng gối đầu lên chiếc gối của chàng, hai tay chống hai bên người nàng, nhìn xuống nàng:

"Đau."

Chàng khẽ nói.

Nàng nhìn chàng đang ở ngay phía trên người mình, đôi mắt trong như nước mùa thu, nàng nói: "Xin lỗi."

Ánh mắt hai người đan vào nhau.

Hoắc Minh Cẩm đưa tay khẽ vuốt lên mái tóc xõa tung của nàng, cúi đầu, hôn lên miệng nàng

Cũng may chàng vừa mới giải quyết xong hai lần... Nếu như nàng đi vào lúc chàng mới bắt đầu, kể cả nàng có húc vỡ cằm chàng đi chăng nữa, chàng cũng không dừng lại nổi.

Nếu như vậy thì có thể sẽ làm nàng bị thương.

Hiện giờ tuy chàng vẫn cứ hưng phấn nhưng vẫn còn có thể kiềm chế được.

Nụ hôn của chàng kéo dài mãi không dứt, Phó Vân Anh nhắm mắt lại, đôi tay thức lần tới cánh tay chàng, tay toàn mồ hôi, ướt đẫm.

Hoắc Minh Cẩm lập tức cứng đờ cả người, buông nàng ra, đứng dậy cầm lấy chiếc áo ngoài màu xanh ngọc vắt trên thành giường, khoác lên người mình.

Bị nàng sờ một cái mà suýt nữa mất khống chế.

Phó Vân Anh ngồi dậy, nhìn chàng vội vã mặc áo, thậm chí còn đeo cả thắt lưng vào.

Ánh nến leo lét mịt mờ.

Nàng dời tầm mắt, lên tiếng: "Xin lỗi chàng."

Hoắc Minh Cẩm ngẩng đầu lên, cong môi cười, kéo tay nàng, kề sát, hôn lên ngón tay của nàng; "Không sao, không đau. Là do ta làm nàng sợ."

Nói xong mấy chữ cuối cùng, ánh mắt hơi tối lại.

Phó Vân Anh lắc đầu, bàn tay bị chàng kéo sang của nàng có thể cảm giác được lòng bàn tay chàng cũng ướt đẫm mồ hôi.

"Minh Cẩm ca ca, câu xin lỗi này không phải để nói chuyện khi nãy."

Hoắc Minh Cẩm ngẩn ra.

Nàng đón nhận ánh mắt chăm chú của chàng, nói tiếp: "Chuyện nhị ca nói... lợi dụng chàng, hoặc là báo ân, không phải là thật, huynh ấy muốn thử chàng."

Hoắc Minh Cẩm nhìn nàng, không nói gì.

Nàng vẫn không có ý định ngừng lại, hỏi: "Vì sao lại không tới gặp ta?"

Trong mắt Hoắc Minh Cẩm hiện lên sự kìm nén, khó xử.

Phó Vân Anh hỏi tiếp: "Rõ ràng là chàng ở trong phủ, ta mời chàng rất nhiều lần, Kiều Gia nói chàng không ở nhà... Có phải chàng giận rồi không?"

Nàng hỏi thẳng, nhất định phải biết đáp án cho bằng được.

Hoắc Minh Cẩm biết phen này có tránh cũng không được, cười gượng, giơ tay khẽ vuốt tóc nàng: "Ta cũng có lúc không khống chế được bản thân mình... Vân Anh, ta không giận, ta chỉ sợ làm nàng bị thương."

Chàng sợ bản thân mình không khống chế nổi những cảm xúc u ám đó, làm tổn thương nàng.

Chàng thở dài một tiếng, dang tay ra ôm lấy nàng.

"Ta làm sao nỡ giận nàng cơ chứ. Nàng còn trẻ, đang độ thanh xuân, mà ta lớn hơn nàng những mười mấy tuổi, đã
ngoài ba mươi rồi, ta lúc nào cũng mong được nhìn thấy nàng, không nỡ phí thời gian tức giận."

Mỗi một khắc được ở bên cạnh nàng đều là ân huệ của ông trời, chàng vô cùng quý trọng, không dám khinh khi.

Phó Vân Anh dựa vào khuôn ngực rắn chắc của chàng, lòng ngổn ngang trăm mối, mắt nóng lên, đưa tay ôm chặt eo chàng.

Nàng chủ động ôm chàng, Hoắc Minh Cẩm không kìm nén nổi nụ cười trên môi.

"Ta không thích như thế."

Phó Vân Anh nhanh chóng buông chàng ra, khẽ nói.

Hoắc Minh Cẩm nhìn nàng, nụ cười trên mặt tắt dần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp