Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 136-3: Tâm sự ban đêm (3)


1 năm

trướctiếp

Nàng đưa tay vén lại mái tóc xõa tung, nhìn thẳng vào mắt chàng: "Minh Cẩm ca, ta không thích lúc muốn gặp chàng lại không thấy chàng đâu. Lần sau dù chàng có giận hay không, hay là thế nào... phải nói cho ta biết, không được trốn tránh không chịu gặp ta. Chàng không vui, đau lòng, khổ sở, chàng đều phải nói với ta."

Câu nói giống như thể mệnh lệnh nhưng lại khiến cho biểu hiện trên mặt Hoắc Minh Cẩm dần buông lỏng lần nữa.

"Được."

Phó Vân Anh đặt chân xuống giường, "Minh Cẩm ca, từ trước đến nay ta chỉ vẽ hoa cỏ, không vẽ người, chàng biết vì sao không?"

Nàng đột nhiên chuyển sang chuyện khác, Hoắc Minh Cẩm không bị bất ngờ, đi theo dòng suy nghĩ của nàng: "Vì sao?"

Kỹ thuật vẽ tranh của nàng rất tinh tế, nhưng lại không vẽ người, dù chỉ cần đưa thêm mấy nét bút ít ỏi để vẽ một bóng hình xa xăm trong tranh sơn thủy nàng cũng không vẽ.

Mọi người suy đoán lúc nàng học vẽ có khi đã từng thề không vẽ người, vậy nên chỉ vẽ tranh hoa cỏ.

Có người thích gán ghép khiên cưỡng, suy đoán lằng nhằng, lại còn bịa ra một câu chuyện tình đẹp đẽ thê lương rằng nàng từng mến mộ một giai nhân nhưng khổ nỗi người ta không đáp lại, bởi vậy đau lòng buồn bã, không vẽ người nữa.

Vậy mà cũng có rất nhiều người tin.

Có đủ loại phỏng đoán nhưng nàng chưa bao giờ nói ra nguyên nhân một cách công khai.

"Bởi vì vẽ người rất khó, ta vẽ không đẹp." Phó Vân Anh mỉm cười, "Với ta mà nói, vẽ tranh là để giải sầu, xua tan buồn bực, quên đi phiền não, ta vẽ người không đẹp nên ta không thích vẽ. Ta thích hoa cỏ, vẽ những thứ đó sẽ khiến lòng ta được yên bình."

Nguyên nhân chỉ đơn giản như vậy thôi.

Nàng ngước mắt lên nhìn Hoắc Minh Cẩm, "Minh Cẩm ca, chàng xem, ta cũng có những thứ mình không giỏi, ta cũng lười biếng... Ta cũng có những lúc ngơ ngác mịt mờ không biết phải làm sao, có đôi khi, ta cũng phạm sai lầm, không chú ý đến cảm xúc của chàng, khiến chàng bị
tổn thương... Chàng tốt với ta quá, có thể nhường nhịn ta mọi thứ, nhưng ta lại chẳng biết gì cả..."

Không biết mười mấy năm thâm tình của chàng, không biết sự bảo vệ âm thầm của chàng trong kiếp này.

"Nhưng có một việc chàng phải biết." Nàng tạm ngừng một lúc lâu rồi nói tiếp, "Tuy ta bị bất ngờ, hoang mang, kinh ngạc, không theo kịp cảm xúc của chàng, nhưng ta sẽ không đồng ý thành thân với chàng chỉ vì báo ân."

Có rất nhiều cách để báo ân, không cần phải sử dụng cách này.

Đó là khinh thường chính bản thân nàng

"Ta không sợ thành thân... Chỉ là trước kia ta chưa hề nghĩ tới vậy nên đương nhiên sẽ sợ hãi, sẽ mờ mịt, nhưng ta cũng không hề do dự, ta cần chàng."

Đôi môi Hoắc Minh Cẩm mấp máy.

Nàng đặt tay lên bờ môi chàng: "Ta biết, chàng không để bụng những chuyện này... nhưng ta phải nói cho chàng biết."

Hoắc Minh Cẩm nhìn nàng, vẫn không nhúc nhích, nhưng đáy mắt lại nổi lên ngọn lửa cảm xúc mãnh liệt.

"Hôm đó chàng hỏi ta lúc ta bị bệnh có nghĩ tới chàng hay không." Phó Vân Anh rũ mắt nhìn xuống.

"Đương nhiên là ta có nghĩ tới chàng." Nàng khép mắt lại.

"Ta nghĩ tới rất nhiều chuyện. Sự nản lòng thoái chí ở kiếp trước, những thứ ta đã làm được ở kiếp này. Ta không lo lắng cho tứ thúc, không lo lắng cho nhị ca, không lo lắng cho mẹ ta, không lo lắng cho Viên Tam, không lo lắng cho Hoàng thượng, không lo lắng cho những người khác, họ là người thân, bạn bè của ta, nhưng họ có cuộc sống của họ. Tứ thúc có Nguyệt tỷ nhi, Quế tỷ nhi, Khải ca nhi và Thái ca nhi, nhị ca có bạn bè tốt của huynh ấy, mẹ ta đã tái giá, lại sinh được một trai một gái, Hoàng thượng có lão Sở Vương, có thuộc hạ trung thành... Ta đã chuẩn bị đường lui xong xuôi cả rồi, không có ta, bọn họ dù sẽ rất đau lòng nhưng vẫn có thể tiếp tục sống thật tốt... Nhưng chàng thì khác."

Phó Vân Anh ngẩng đầu, đưa tay khẽ vuốt lên khuôn mặt nóng bỏng của Hoắc Minh Cẩm.

Đôi lông mày rậm, chiếc mũi cao thẳng, đôi mắt đen sâu không thấy đáy.

Tiếng thở dốc của Hoắc Minh Cẩm càng lúc càng dồn dập, tim đập thình thịch như nổi trống.

Phó Vân Anh yên lặng nhìn chàng, khe khẽ cất lời: "Ta nghĩ tới chàng... Ta nghĩ: Nếu như ta không còn nữa Minh Cẩm ca ca phải làm sao bây giờ?"

Kiếp này nàng không có gì tiếc nuối, sống một cách vui vẻ, không có gánh nặng, không có áp lực.

Đợi đến khi nàng già rồi, đại khái cũng là như vậy, vui vẻ chờ đón cái ngày kia tới. Đây là những gì mà nàng đã lên kế hoạch hoàn chỉnh.

Tốt đẹp nhường nào, dứt khoát nhường nào.

Nàng đi từng bước, từng bước một trên con đường của mình, không cần biết con đường này sẽ đi về phương nào, cũng không biết điểm kết thúc nằm ở đâu bởi đây là một con đường chưa có ai đi qua.

Không có ai chỉ dẫn cho nàng, dạy cho nàng, con đường phía trước có thể bằng phẳng, cũng có thể là lối cụt vực sâu... Ai mà biết được chứ?

Dù sao nàng cũng không quan tâm đến kết quả, ít nhất là kiếp này, nàng làm được những gì mình muốn làm.

Nàng biết ơn tất cả những người từng đối xử tốt với mình, ai tốt với nàng, nàng sẽ nỗ lực báo đáp, ai không tốt với nàng, nàng sẽ phản kích ngay lập tức...

Nhưng từ đầu chí cuối, nàng giống như một người khách qua đường trên thế giới này hơn, thoải mái vô tư, không ràng buộc, có thể theo gió bay đi.

Kiếp sống này là do nàng may mắn mới có được, nàng cần phải nắm chắc cơ hội, trân trọng thời gian.

Mãi cho tới khi Hoắc Minh Cẩm đột nhiên xuất hiện, quấy nhiễu toàn bộ kế hoạch của nàng, đảo loạn tâm trí nàng, khiến nàng hoang mang ngơ ngác.

Nếu như thứ Hoắc Minh Cẩm muốn là gì khác, nàng có thể đưa cho chàng không chút do dự, nàng có thể coi chàng như anh trai, như người nhà, nàng sẽ cố gắng hết sức để báo đáp ân tình của chàng

Nàng có thể cho chàng mọi thứ.

Nhưng mà Hoắc Minh Cẩm lại nói chàng ái mộ nàng, hơn nữa lại còn từ rất lâu, rất lâu rồi.

Có mình tình yêu là nàng chỉ có thể trao cho một người.

Lúc ngã bệnh, nàng lờ mờ nghĩ tới chàng. Nếu nàng không còn nữa, nếu nàng có mệnh hệ gì, Hoắc Minh Cẩm phải làm sao bây giờ?

Phó Vân Anh áp tay lên mặt Hoắc Minh Cẩm, nhỏm dậy, hôn lên môi chàng.

"Minh Cẩm ca ca, chàng là của ta."

Căn phòng rơi vào tĩnh lặng, cây nến đã cháy tới tận cùng, nhảy nhót mấy cái, bốc lên mấy sợi khói nhẹ bẫng, tắt ngấm.

Trong bóng tối, Hoắc Minh Cẩm chăm chú nhìn nàng hồi lâu, đôi mắt sáng lên như sao trời lấp lánh giữa đêm đen, như thể muốn hút cả linh hồn người ta vào đó, nơi đáy mắt sóng ngầm cuộn lên cuồn cuộn.

Chàng ôm chặt nàng, ngàn vạn lời nói, ngàn vạn suy nghĩ quay cuồng, cuối cùng chỉ trở thành bốn chữ:

"Ta là của nàng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp