Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 137-1: Kiểm tra (1)


1 năm

trướctiếp

Kiều Gia phụng mệnh bảo vệ cho Phó Vân Anh đã nhiều năm nay.

Hắn tuân thủ nghiêm ngặt quy củ, tiến lui có chừng mực, hoàn toàn trung thành với Hoắc Minh Cẩm.

Nhưng tình huống đêm nay làm hắn khó xử.

Phó Vân Anh không ở trong phòng ngủ. Hắn giống y như một con nhện, dán chặt vào cửa sổ lắng nghe một lát, xác nhận trong phòng không có tiếng hít thở.

Phó Vân Anh đi đâu rồi?

Bản thân hắn luôn canh giữ ngoài hành lang, nàng không thể nào đi ra ngoài từ cánh cửa duy nhất này, cũng không thể trèo qua cửa sổ, ngoài cửa sổ một bên là hành lang, một bên là hồ nước.

Hắn nhíu mày, đêm khuya không tiện xông vào phòng ngủ tìm kiếm, hắn gọi thị nữ dậy, sai nàng ta vào trong xem xem thế nào.

Thị nữ đi vào, lúc đi ra thì lắc đầu nói: "Công tử không có trong đó."

Kiều Gia như chợt nghĩ tới cái gì. Có phải Phó Vân Anh đang ở chỗ Nhị gia không?

Về phần là bị Nhị gia bắt qua đó, hay tự Phó Vân Anh đi qua đó... thực ra cũng chẳng khác gì nhau.

Kiều Gia biết chuyện mặt đạo, việc này vốn là do hắn và Lý Xương cùng sắp xếp. Khi ấy Lý Xương thật dong dài, vừa phân công người lắp đặt cơ quan, vừa tìm hắn kể khổ.

Làm sao có thể ngờ được, hắn đường đường là phó thiên hộ mà còn phải giúp Nhị gia làm cái việc thâu hương trộm ngọc này.

Sau đó hắn còn cười xấu xa hỏi Kiều Gia xem ban đêm có đi nghe trộm, Nhị gia có phải là long tinh hổ mãnh khiến cho tiểu công tử non nớt mềm mại không xuống giường được không.

Kiều Gia mặc xác Lý Xương. Hắn chỉ nói cho sướng miệng mà thôi, không dám làm càn trước mặt Nhị gia, nếu không Nhị gia sẽ đánh cho hắn một trận sợ chết khiếp.

Theo như Kiều Gia thấy, Nhị gia nào có thâu hương trộm ngọc gì cho cam, rõ ràng là đang thờ tổ tông, ngày ngày bảo vệ, trông ngóng tiểu cô nương lớn lên, lo lắng hết từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, còn phải che giấu thân phận cho nàng, mật đạo mở rồi nhưng cũng vẫn chưa đi qua lần nào.

Gió đêm thổi qua, bóng cây lay động, tuyết hạt đập vào hàng ngói trên cửa sổ. Kiều Gia đứng trong bóng tối, chần chừ một lát.

Thật sự là Nhị gia bắt người ta đi rồi sao?

Nhị gia thấy Phó Vân Anh ngày một trổ mã xinh đẹp, thật sự không nhịn nổi nữa, nhân lúc tối trời lừa người ta đi mất rồi à? Nhỡ không phải thì sao?

Tuy biết Phó Vân Anh ở chỗ Nhị gia thì chắc chắn sẽ rất an toàn nhưng Kiều Gia là người cẩn thận, nghĩ đi nghĩ lại thì hắn vẫn nên sang đó xác nhận cho chắc.

Nếu như có chuyện gì xảy ra với Phó Vân Anh ngay dưới mí mắt hắn thì hắn làm gì còn mặt mũi mà gặp Nhị gia nữa?

Hắn trèo tường sang nhà bên cạnh, thân binh canh gác dưới tường nhận ra hắn, không ngăn cản gì.

Tới phòng của Hoắc Minh Cẩm, Kiều Gia đi thẳng tới một góc, nói với người đang nấp trong bóng tối: "Ta có việc cầu kiến Nhị gia."

Nhị gia từng dặn nếu Kiều Gia tới tìm thì bất kể khi nào cũng không được ngăn cản. Thân binh gật đầu, xoay người đi vào thông báo.

Trong phòng tối đen, không ai trả lời.

Hay là Nhị gia ngủ rồi?

Thân binh lại bẩm báo một lần nữa.

Một lúc lâu sau, trong phòng mới truyền ra tiếng sột soạt.

Cọt kẹt, cửa mở, Hoắc Minh Cẩm đi ra, mặt mày lạnh lẽo.

Kiều Gia vội đi tới, nói chuyện Phó Vân Anh không ở trong phòng.

Nghe hắn bẩm báo xong, khóe miệng Hoắc Minh Cẩm khẽ cong lên, nhìn về phía đình viện đang đắm chìm trong đợt tuyết thưa, nói: "Không sao, nàng ở chỗ ta."

Rồi chàng xoay người đi vào.

Cửa đóng lại từ bên trong.

Kiều Gia nhìn theo bóng Nhị gia vội vàng đi khỏi, trợn mắt há mồm.

Nhị gia nói Phó Vân Anh ở chỗ ngài ấy.

Kiều Gia ngây người hồi lâu mới lấy lại được tinh thần.

Không phải hắn vừa mới quấy rầy chuyện tốt của Nhị gia đấy chứ?

Cảnh tượng trong phòng không giống như trong tưởng tượng của Kiều Gia.

Trong phòng không đốt đèn, tối đen. Hoắc Minh Cẩm mắt tinh tai thính, trong bóng tối cũng có thể nhìn rõ mọi
vật, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh tựa như mãnh thú đang tuần tra lãnh địa của chính mình trong đêm tối.

Chàng ngồi xuống bên mép giường, trên môi vô thức hiện lên một nụ cười.

Phó Vân Anh đang nằm sát vào phía trong, nghiêng người ngủ say, tiếng hít thở đều đặn, hình như đang nằm mơ, hàng mi dày cong vút thi thoảng lại rung lên mấy cái.

Làn da nàng trắng muốt, tựa như tuyết dưới ánh trăng.

Khi nãy trong lúc hỗn loạn, chàng ôm nàng khinh bạc, vòng eo nàng nằm trong tay chàng, mềm mại, dẻo dai. Chàng vẫn còn nhớ rõ cảm giác mềm mịn tinh tế trên đầu ngón tay mình, thứ ngọc đẹp đẽ nhất, quý giá nhất, tinh xảo nhất trên đời cũng chẳng thể nào bằng được cảm giác mịn màng kia.

Thực ra Phó Vân Chương nói không sai, chàng thực sự đã ép buộc nàng quá mức. Nàng chẳng biết gì cả nhưng chàng vẫn ép buộc nàng phải tiếp nhận toàn bộ những thứ thuộc về chàng.

Vừa rồi, để nói hết những lời kia, nàng đã dùng hết mọi sức lực, nàng gần như kiệt sức, mệt mỏi rã rời, chẳng còn hơi đâu mà quan tâm đến chiếc áo lụa đã bị chàng xé tả tơi, cứ thế tựa vào ngực chàng ngủ thiếp đi.

Sau này không được ép nàng như thế nữa. Hoắc Minh Cẩm càng nhìn lại càng thấy nàng đáng yêu, sợ nàng bị lạnh, giũ một tấm chăn sạch chưa dùng bao giờ ra, phủ lên người nàng rồi dém lại cho cẩn thận.

Chàng vừa mới làm chuyện đó trên giường, nàng nhìn thấy, giờ lại nằm ở đây, chìm vào giấc ngủ, chăn đệm xung quanh tràn ngập hương vị của chàng. Cứ nghĩ như thế, dưới bụng chàng lại căng lên.

Nhưng mà một cảm giác thỏa mãn sung sướng về cả thể xác lẫn tinh thần khác lại đang quanh quẩn trong lòng chàng: Tại thời khắc này, chàng cảm thấy mỹ mãn, không nỡ quấy phá nàng

Phó Vân Anh hơi nhíu mày, trở mình trong giấc ngủ, lông mi chớp chớp, đôi mắt lấp lánh ánh nước mở ra. Nhìn chàng đang gần mình trong gang tấc, nàng hơi giật mình sửng sốt.

Chàng mỉm cười với nàng, cúi người hôn nàng.

Nàng nửa tỉnh nửa mê, nắm lấy vạt áo chàng, nỉ non, "Minh Cẩm ca, giá cắm nến lăn vào gầm giường..."

Nói xong, nàng lại nhắm mắt lại.

Giống như vừa nói một câu nói mê.

Tới lúc này rồi mà nàng còn nhớ tới cái giá cắm nến kia.

Hoắc Minh Cẩm không khỏi bật cười.

Chẳng còn cách nào, nàng đã nói thế, còn có thể làm sao bây giờ?

Đường đường là đốc sư đại nhân mà cúi rạp xuống chân giường, cố gắng duỗi cánh tay dài săn chắc, với tới chiếc giá nến đã lăn vào gầm giường khi nãy, lấy ra, đặt lên chiếc bàn con để lư hương.

Chàng đập đập ống tay áo, lau khô mồ hôi trên người, thay một bộ quần áo sạch sẽ, lên giường, nằm nghiêng bên cạnh Phó Vân Anh, chăm chú nhìn gương mặt nàng trong lúc đang say giấc nồng. Rồi chàng cũng chìm vào giấc ngủ.

Sáng ngày hôm sau, Phó Vân Anh bị nóng tới mức tỉnh ngủ.

Từ trước đến nay nàng luôn ngủ một mình, lúc trời lạnh sẽ có bình nước nóng, vào những ngày lạnh nhất của mùa đông sẽ đắp thêm mấy lớp chăn, lót mấy tầng đệm, nửa đêm đổi bình nước nóng một lần, không đến nỗi không chịu nổi. Hiện giờ trong chăn có thêm một người, hơn nữa lại còn là một người đàn ông cường tráng nóng hừng hực, chỗ nào cũng nóng rẫy.

Xung quanh tràn ngập hơi thở nam tính vừa xa lạ vừa kích thích.

Nàng sửng sốt hồi lâu, nổi cả da gà.

Cảm nhận được người trong ngực mình động đậy, Hoắc Minh Cẩm lập tức tỉnh ngủ, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy hình ảnh nàng trợn tròn mắt ngây người, khóe môi chàng cong lên, kề sát vào hôn lên gò má nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp