Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 137-2: Kiểm tra (2)


1 năm

trướctiếp

Nàng vẫn không nhúc nhích, cả người cứng đơ.

Biểu hiện trên khuôn mặt vừa kinh ngạc vừa ngơ ngác.

Ngày nào nàng cũng dậy sớm đọc sách, rất ít khi dậy muộn, hôm nay cũng tỉnh lại vào tầm đó, nhưng trước mắt không có tấm màn quen thuộc, đây cũng không phải chiếc giường nàng vẫn hay nằm.

Hoắc Minh Cẩm bật cười, không trêu chọc nàng, đỡ nàng ngồi dậy, "Ta đưa nàng về, bọn họ sắp tìm nàng rồi."

Phó Vân Anh chỉ ngây người trong chốc lát, nhanh chóng tỉnh táo trở lại.

Nhìn xuống người mình, mí mắt nàng giật giật.

Áo bị xé rách rồi.

Có sức thế nào đi chăng nữa thì nói cho cùng cũng chẳng đánh lại được người võ nghệ cao cường như chàng, đây chính là vấn đề.

...

Lúc Kiều Gia nhìn thấy Phó Vân Anh từ trong phòng đi ra, tuy không cố tình nhưng vẫn không thể không quan sát nàng kỹ hơn một chút.

Hôm nay nàng phải đi nha thự, nàng mặc quan phục cổ tròn phẳng phiu, đeo thắt lưng đính ngọc, đi ủng da, đội mũ dạ, thân cao dong dỏng, phong thái thoải mái tự nhiên.

Sắc mặt nàng hồng hào, đôi mắt trong trẻo, khí sắc khá hơn ngày hôm trước rất nhiều. Nhìn thế nào cũng không có vẻ như bị giày vò cả đêm...

Kiều Gia thầm nghĩ.

Một ánh mắt lướt qua, dừng lại trên người hắn một chút rồi lại không nhìn hắn nữa. Kiều Gia giật mình, vội vàng đứng lại cho ngay ngắn.

Cái uy của người làm quan trên người Phó Vân Anh càng ngày càng thể hiện rõ ràng, chỉ bằng một ánh mắt thôi nàng đã làm cho hắn sợ hãi giật mình, dù hắn biết rõ nàng không nhìn ra khi nãy hắn đang suy nghĩ những gì.

Hắn nhíu mày. Tại sao mình trở nên không đứng đắn giống Lý Xương thế này?

Xem ra sau này không nên đi lại nhiều với Lý Xương nữa.

Phó tứ lão gia và những người khác thấy Phó Vân Anh đã khỏi hẳn, vô cùng vui vẻ, giữ lấy nàng nhìn trái nhìn phải một hồi, dặn dò mấy câu mới để nàng đi.

Nàng và Phó Vân Chương cùng ra ngoài, bên ngoài trời đang mưa, Vương Đại Lang bung dù lụa đưa nàng đi qua đình viện.

Trên đường đi, Phó Vân Chương kể lại tỉ mỉ cho nàng nghe những chuyện lớn xảy ra trên triều dạo gần đây.

Những thí sinh đạo văn trong kì thi hương không bị trừng phạt gì, cũng chẳng còn cách nào khác, nếu xử phạt mấy
người này, rất có thể gây ảnh hưởng tới toàn bộ thí sinh, hơn nữa đạo văn thực sự không được coi là vi phạm quy định. Học chính, học quan của mấy tỉnh đều bị răn dạy, Diêu Văn Đạt là người nóng nảy nhất. Ngày đại triều hội, ông ta mắng mấy vị học chính té tát trước mặt văn võ quần thần.

"Năm nay thi hội có hai quan chủ khảo, hai quan phó khảo, hai mươi đồng giám khảo."

Đối với Chu Hòa Sưởng, lần thi hội đầu tiên từ khi hắn đăng cơ tới nay rất quan trọng, vì vậy hắn không cho phép lần thi hội này xảy ra bất kỳ sai sót nào. Ngoài những đồng giám khảo như thông thường, hắn còn muốn tăng thêm mấy giám khảo nữa.

Bước đầu tiên để cải cách chế độ tượng tịch là hủy bỏ lao dịch cho thợ thủ công, Công Bộ thị lang và Tô Đồng gần đây đang tất bật vì việc này.

Ngoài ra còn có chuyện cắt giảm quyền lực của Tư Lễ Giám. Biết chuyện Chu Hòa Sưởng muốn đàn áp Yêm đảng, cả triều văn võ chưa bao giờ đoàn kết đến thế, ủng
hộ quyết định của hắn, đến cả ngự sử cũng cổ vũ, nói hắn là vị vua anh minh hiếm có.

Vụ án phó chỉ huy sứ giết người của Triệu Bật cuối cùng cũng kết thúc, lần này hắn hoàn toàn đắc tội với Đốc Sát Viện, làm cho tất cả quan viên lớn nhỏ trong Đại Lý Tự mỗi lần nhìn thấy người của Đốc Sát Viện đều phải cố mà đi đường vòng, không lại bị đối phương châm chọc mỉa mai.

Về phần những việc linh tinh vụn vặt khác, Chu Hòa Sưởng không mấy quan tâm, để Nội Các đại thần toàn quyền xử lý.

Chuyện Hoắc Minh Cẩm bất ngờ trở về kinh thành một chuyến cũng chẳng bị phê bình gì, mấy ngày trước chàng thực sự quá bận rộn. Ở vùng duyên hải, giặc Oa xâm phạm, quân đội canh giữ ở địa phương vừa nghe giặc đến đã chạy bán sống bán chết, chàng điều binh khiển tướng, liên tiếp chọn bốn vị đại tướng đang nhàn rỗi ở biên quan đi xuống phía nam đánh giặc Oa, nhóm thứ nhất đã đi Chiết Giang rồi.

Điều làm người ta cảm thấy nghi hoặc chính là chuyện chàng còn phái đại tướng đi trấn thủ Tuân Hóa.

Nghe Phó Vân Chương nói về Hoắc Minh Cẩm, Phó Vân Anh nhớ tới tối hôm qua, đầu ngón tay vẫn còn cảm giác tê dại.

Ngoài xe ngựa gió thổi từng cơn, tuyết hạt đã chuyển thành bông tuyết, sau đó trời lại mưa, tuyết vừa rơi xuống đất đã bị hòa tan.

Năm nay lạnh hơn hẳn mọi năm.

Đến Đại Lý Tự, nàng vừa bước vào ngạch cửa, mấy người Lục chủ bộ đã vui mừng chào đón, quan sát nàng từ đầu đến chân lượt, xúm lại quanh nàng hỏi thăm.

Hoàng thượng không cho bọn họ tới nhà thăm, bọn họ chỉ có thể sai người hầu tới Phó gia tặng thuốc tặng thang, loáng một cái cũng đã mấy ngày không được gặp Phó Vân rồi!

Phó Vân chính là bộ mặt của Đại Lý Tự bọn họ, cùng với Phó Vân Chương ở Hình Bộ và Hạ phó đô ngự sử ở Đốc Sát Viện, được gọi là Tam Đại Mỹ Nam Tử của Tam pháp tư. Nếu như bởi ốm đau bệnh tật mà trở nên xấu xí tiều tụy thì chẳng phải các tiểu nương tử ngưỡng mộ bọn họ trên phố kia sẽ đau lòng chết mất sao?

Phó Vân Anh cảm ơn sự quan tâm của mọi người, đi vào phía trong, mọi người tranh nhau bung dù che cho nàng.

Phía đối diện, Đại Lý Tự thiếu khanh Tề Nhân đang đi tới, sắc mặt không tốt. Hắn có phẩm cấp cao, là cấp trên, mọi người dừng bước, chào hỏi hắn.

Tề Nhân nhìn Phó Vân Anh, giơ ngón tay chỉ về phía nàng; "Cậu, lại đây."

Mọi người nhìn nhau, muốn nói lại thôi.

Tề Nhân làm thay Phó Vân Anh, cướp một nửa công lao, mọi người trong Đại Lý Tự không phục, giờ thấy hắn gọi Phó Vân Anh đi nói chuyện, cảm thấy nhất định là hắn đang muốn làm khó nàng, trong lòng thầm sốt ruột.

Phó Vân Anh coi như không có việc gì, "Thiếu khanh có gì dặn dò ạ?"

Tề Nhân nói: "Cậu tới đây thì biết."

Phó Vân Anh nhìn mọi người, ý bảo không sao, cất bước theo sau Tề Nhân. Tề Nhân dẫn nàng tới nhà kho cất giữ hồ sơ, đi một vòng rồi sai nàng tìm mấy bộ lưu trữ năm vừa rồi.

Nàng nghe theo yêu cầu của Tề Nhân, nhanh chóng tìm được mấy bộ hồ sơ xếp trong những rương đựng sách khác nhau, đặt lên bàn hắn.

Dường như bị hiệu suất công việc của nàng làm cho kinh ngạc, mí mắt Tề Nhân giật giật, khẽ ừ một tiếng.

Thấy hắn không định dặn dò gì thêm, Phó Vân Anh xin phép ra ngoài.

Lúc làm việc, nàng luôn ghi chép kỹ càng, lúc bị bệnh những người khác có thể dựa theo những ghi chép đó để tiếp nhận công việc của nàng nên khi trở lại Đại Lý Tự
cũng không có hàng đống công việc chồng chất chờ nàng xử lý gấp.

Ngược lại, bởi công việc đều đã được giao cho người khác, nàng còn nhàn hạ hơn hẳn ngày thường.

Uống mấy chén trà xong, có nội quan dầm mưa tới Đại Lý Tự tuyên đọc khẩu dụ, Chu Hòa Sưởng muốn gặp nàng Phó Vân Anh sửa soạn kỹ càng, đi theo mấy người cũng bị điểm tên khác vào cung yết kiến.

Nội quan đưa bọn họ đi qua sân rộng, tới trước điện Văn Hoa thì dừng lại, bước lên bậc thang, vào thiên điện, "Chư vị đại nhân, mời đi tiếp."

Phó Vân Anh nhìn theo hướng nội quan chỉ.

Thiên điện rộng rãi thoáng đãng, lúc này trong điện không có lấy một bóng người, dưới bậc xếp mấy chục tấm thảm dạ, trước mỗi tấm thảm là một chiếc bàn thấp, trên bàn có chuẩn bị giấy, bút, mực viết.

Đây là... chuẩn bị thi sao?

Mọi người đưa mắt nhìn nhau.

Phó Vân Anh bình tĩnh, đầu tiên nhìn xung quanh một lượt, nhận ra đa số quan viên bị gọi vào thiên điện khá cứng tuổi, là những người xuất thân từ Hàn Lâm Viện, chỉ có nàng là người trẻ nhất.

Nàng còn nhìn thấy vài người thi cùng khóa với Phó Vân Chương, tại sao Chu Hòa Sưởng gọi nàng tới mà lại không gọi nhị ca?

Nội quan thúc giục bọn họ ngồi vào bàn.

Phó Vân Anh kiềm chế sự nghi hoặc trong lòng, nghe theo lời nội quan, tìm được vị trí của mình, ngồi xếp bằng trên thảm.

Tuy điện rất rộng nhưng có sưởi ấm, ngồi xuống đất cũng có thảm nên không lạnh lắm.

Tuy vậy tay vẫn bị lạnh.

Nàng cầm đề thi trên bàn lên đọc kỹ, đúng là thi thật, tuy nhiên lại không giống với thi hương, thi hội thông thường, văn bát cổ, Tứ thư, sách luận, tính, luật, thiên văn địa lý, linh tinh đủ thứ, câu hỏi kiểu gì cũng có.

Đã có những câu hỏi đề cập tới dân sinh như diêm thiết thủy vận, nông tang khí tượng [1], còn có thi từ ca phú nằm ngoài phạm vi khoa cử.

[1] Những vấn đề quan trọng nhất trong phát triển kinh tế dân sinh thời phong kiến. Muối (diêm) và sắt (thiết) chịu quản lý trực tiếp của nhà nước, đóng góp quan trọng về thuế cho nhà nước. Thủy vận là vận tải đường sông, phương pháp chủ yếu để vận chuyển hàng hóa, quyết định việc buôn bán, mậu dịch. Việc làm ruộng (nông) và trồng dâu nuôi tằm (tang) là hai mảng quan trọng nhất trong nền nông nghiệp. Khí tượng chỉ khí hậu, thời tiết nói chung là yếu tố quyết định trực tiếp đến mùa màng, thiên tai...

Vậy là Chu Hòa Sưởng định kiểm tra sự hiểu biết của quan viên với các vấn đề kinh tế dân sinh hay sao?

Hay là nhàn quá không có việc gì làm nên đùa cho vui?

Ngoài trời vẫn đang mưa, ngoài điện tiếng mưa rơi ào ào, nội quan đứng hầu xung quanh, trong thiên điện lặng ngắt như tờ.

Phó Vân Anh hít sâu một hơi, không nghĩ tới những chuyện khác, tập trung tinh thần, sau khi suy nghĩ một lát liền đặt bút viết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp