Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 138: Giám khảo (1)


1 năm

trướctiếp

Trả lời xong xuôi, Phó Vân Anh kiểm tra cẩn thận xem có sai sót gì không, chờ nội quan gõ chuông đồng rồi cùng nộp bài thi với những người khác.

Mọi người chẳng ai hiểu chuyện gì xảy ra, đi ra khỏi thiên điện, bàn luận sôi nổi, hỏi những người xung quanh xem Hoàng thượng làm vậy để làm gì. Đương nhiên không ai đưa ra được nguyên nhân chính xác.

Cát Tường chờ ở ngoài điện, nhìn thấy Phó Vân Anh đang vừa đi vừa nói chuyện với mấy thị độc học sĩ của Hàn Lâm Viện mà nàng quen biết, tiến về phía nàng: "Phó tướng công, Vạn tuế gia triệu kiến."

Mấy vị thị độc học sĩ nhìn nhau cười, chắp tay chào Phó Vân Anh.

Đối với bọn họ mà nói, vị Đại Lý Tự thừa trẻ tuổi này được Hoàng thượng yêu quý cũng là chuyện tốt, bọn họ và Phó Vân cùng hợp tác với mấy vị hàn lâm lớn tuổi biên soạn sách, quan hệ dần dần trở nên thân thiết, về sau tới lúc tuyển chọn quan viên, phần tình nghĩa này nhất định có có tác dụng.

Cũng chẳng phải nhất định phải ỷ vào quan hệ để nhờ Phó Vân giúp đỡ họ kiếm được một vị trí béo bở mà là nếu như gặp việc gì khó khăn, ít nhất cũng có người nói đỡ.

Nam Vũ ở cung Càn Thanh đã bị thiêu hủy trong trận hỏa hoạn lớn lần trước, Công Bộ thượng thư đích thân chủ trì việc tu sửa, giờ việc sửa chữa, xây mới đã hoàn
thành. Tuy nhiên, Chu Hòa Suởng vẫn chưa dọn tới đây.

Các triều thần cho rằng Nam Vũ không may mắn, hẳn là nên chuyển chỗ này thành nơi cung phụng hiến tế.

Chu Hòa Suởng không quá chú ý chuyện này, quyết đoán, "Không sao, Trẫm là Thiên tử, cần gì phải kiêng kị?"

Lời kia vừa thốt ra, các triều thần đương nhiên không dám khuyên nữa, nếu không lại bị nghi ngờ là khinh thường quân vương.

Phó Vân Anh đi qua sân rộng, nhìn về phía hành lang, nội quan và cung nữ chải tóc song kế đi qua đi lại như nước chảy.

Chu Hòa Sưởng đang tiếp kiến sứ giả nước ngoài với các quan viên Lễ Bộ, Cát Tường đưa nàng tới gian phía đông của Noãn Các, dâng trà và điểm tâm lên cho nàng, mỉm cười nói: "Ngài bệnh nặng mới khỏi, nên giữ gìn sức khỏe. Vạn tuế gia khi nãy còn dặn dò không để ngài chờ ở ngoài điện, sợ ngài bị lạnh."

Phó Vân Anh mỉm cười tạ ơn, ngồi dùng trà, nghe mấy tiểu nội quan ở bên cạnh vừa bóc hạt óc chó vừa kể mấy tin đồn trong cung.

Khổng Hoàng hậu trở thành quốc mẫu, phụ huynh đều được phong hầu theo lệ thường, gần đây Khổng gia phất lên như diều gặp gió. Bởi Hoắc Minh Cẩm đã từ chức Cẩm Y Vệ chỉ huy sứ mà Chu Hòa Sưởng hầu như không có căn cơ gì, bên cạnh cũng không có ai có quan hệ thông gia để nhờ cậy, Khổng gia bắt đầu động lòng. Đã mấy thế hệ rồi, nhà bọn họ toàn là người học võ, đáng tiếc chưa từng có quan quân nào có phẩm cấp cao, giờ chỉ trông mong có thể dựa vào con gái để nở mày nở mặt.

Trong bốn vị phi tử khác, Triệu nương nương được sủng ái nhất, xuất thân của nàng ta còn cao sang hơn Khổng Hoàng hậu, tuy không phải con gái quan lớn nhưng cũng là con gái vọng tộc.

Khổng Hoàng hậu và Triệu nương nương ngoài mặt thì hòa hợp yên bình, nhưng thực ra cũng chẳng hòa thuận cho lắm.

Ban đầu, các vị hậu phi không hiểu rõ tính nết của Chu Hòa Sưởng, không dám lắm chuyện. Hiện giờ họ đều đã biết hắn là người khoan dung, hơn nữa có vài lần vô tình có sai sót cũng chưa bị hắn trách tội, dù sao cũng là tiểu nương tử, tuổi còn nhỏ, lại còn đang lúc tân hôn, bắt đầu
dám làm mình làm mẩy.

Phó Vân Anh đang nghĩ lại về đề thi ban nãy, không tập trung nghe mấy nội quan đùa giỡn.

Bỗng nhiên nghe thấy tiếng cười sang sảng vang lên từ phía sau bình phong truyền tới, thái giám mở đường cầm phất trần, dẫn đầu đoàn người đi vào Noãn Các.

Sau đó, Chu Hòa Sưởng đang được đám cung nhân vây quanh cũng đi vào, hắn đội mũ cánh thiện đính rồng vàng, mặc thường phục màu đen cổ tròn thêu hình rồng bằng chỉ vàng, bên trong là áo trung y màu đỏ, đeo thắt lưng gắn ngọc, vừa đi vừa cười.

Phó Vân Anh hành lễ với hắn. Không phải những dịp quan trọng như đại triều hội, đương nhiên nàng không cần quỳ, chỉ cần cúi đầu chắp tay mà thôi.

Chu Hòa Sưởng dường như cười không ngừng lại được, bả vai cũng rung lên, tới khi đi đến trước mặt nàng, nhịn cười nói: "Triều Tiên tặng hai mỹ nhân..."

Lời nói còn chưa dứt, hắn lại cười rộ lên. Xưa nay hắn vẫn thích mỹ cơ, Triều Tiên tặng mỹ nhân cho hắn, hắn vui tới vậy sao?

Phải là người quốc sắc thiên hương đến mức nào mới có thể khiến người từng gặp vô số mỹ nữ như Chu Hòa Sưởng vui mừng đến vậy?

Phó Vân Anh không quan tâm Chu Hòa Sưởng nạp thêm bao nhiêu mỹ nhân, chỉ hỏi chuyện thi cử ở thiên điện khi nãy.

Chu Hòa Sưởng à một tiếng, gạt chuyện mỹ nhân Triều Tiên sang một bên, nghiêm túc hỏi: "Đệ làm bài thế nào?"

Phó Vân Anh trả lời thật: "Cũng được, nhưng mà cũng không dám so sánh với các thị độc học sĩ ở Hàn Lâm Viện."

Đề thi thực ra cũng không khó, đa phần là nội dung trong Tứ thư Ngũ kinh, quan viên sau khi ra làm quan sẽ không thường xuyên đọc sách, ôn tập như hồi còn chuẩn bị thi trước kia nữa, gần đây nàng phụ đạo bài vở cho Viên Tam nên cũng nhân tiện ôn tập luôn, thành ra làm bài khá tốt.

Chu Hòa Sưởng mỉm cười nói: "Làm khó đệ rồi. Ban đầu Trẫm tính nói cho đệ trước, để đệ có thời gian mà chuẩn bị nhưng mấy người Vương các lão, Diêu các lão bọn họ cứ nhìn Trẫm chằm chằm, nên đành phải thế thôi. Dựa vào khả năng của đệ, vượt qua lần thi này cũng không khó khăn gì."

Phó Vân Anh nhướn mày, chuyện này liên quan gì đến Vương các lão với Diêu các lão vậy?

Chu Hòa Sưởng bảo Cát Tường kê ghế dựa cho nàng ngồi, chậm rãi giải thích mục đích của bài thi.

Hóa ra hắn muốn thêm bốn vị đồng giám khảo vào danh sách nhưng lần này hắn không muốn dùng những nhân tài mà các đại thần đề cử mà muốn dùng bài thi để tuyển chọn.

Mấy người Vương các lão kiên quyết phản đối, họ cho rằng từ xưa đến nay chưa bao giờ có tiền lệ như vậy.

Bọn họ rất nhạy bén, đã nhận ra mục đích thực sự của Chu Hòa Suởng nên mới muốn ngăn cản việc này.

Lễ Bộ thượng thư lại cho rằng có thể thử một lần.

Phạm Duy Bình là tâm phúc đáng tin cậy của lão Sở Vương, đương nhiên cũng ra mặt tán đồng hành động này của Hoàng thượng.

Mỗi phe đều có các đại thần khác nhau ủng hộ, bất đồng ý kiến, tranh cãi nảy lửa với nhau.

Đợi tới khi hai đám người đã cãi cọ đến đỏ mặt tía tai, sắp lao vào đánh nhau tới nơi, Chu Hòa Sưởng mới lên tiếng, giọng điệu lạnh nhạt: "Không có tiền lệ, vậy thì bắt đầu từ Trẫm, để Trẫm mở ra cái tiền lệ này, thế nào?"

Đám đại thần câm nín.

Là một trong những đại thần trong Nội Các nhưng trong toàn bộ quá trình, Thôi Nam Hiên không phát biểu ý kiến của mình, xưa nay hắn không thích tham gia vào những việc không liên quan tới cải cách dân sinh.

Cuối cùng Chu Hòa Sưởng mới từ từ nói ra chuyện cắt giảm quyền lực của Tư Lễ Giám.

Thái giám của Tư Lễ Giám ỷ vào việc nắm quyền châu phê trong tay, can thiệp vào chuyện triều chính, tàn hại chung lương, lấn át cả Nội Các.

Các vị quan văn đều hận Yêm đảng thấu xương.

Thấy Chu Hòa Suởng thật sự có ý định cắt giảm quyền lực của Tư Lễ Giám, các đại thần vui mừng khôn xiết.

Lúc này hắn nhắc lại chuyện kiểm tra quan viên để tuyển chọn đồng giám khảo, số người phản đối lập tức ít hẳn đi.

Chỉ cần có thể phá hỏng ý định ngoi lên lần nữa của Yêm đảng, Hoàng thượng muốn chọn ai làm đồng giám khảo mà chẳng được cơ chứ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp