Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 138-2: Giáo khảo (2)


1 năm

trướctiếp

Nghe đến đó, Phó Vân Anh đã hiểu ra, đứng dậy, "Hoàng thượng, ngài muốn để vi thần đảm nhiệm vị trí đồng giám khảo sao?"

Nàng không phải tiến sĩ... nói thế nào cũng không đủ tư cách đâu!

Phải biết rằng, đến quan chủ khảo kì thi hương cũng nhất định phải xuất thân là tiến sĩ.

Chu Hòa Sưởng xua tay, "Đệ đừng từ chối vội, trước kia từng có người xuất thân cử nhân đảm nhiệm vị trí quan chủ khảo nữa là! Đệ chỉ làm đồng giám khảo thôi mà. Đợi sau khi kì thi kết thúc, đệ viết Trình văn, vừa hay có thể ban cho đệ tiến sĩ cập đệ."

Phó Vân Anh hiểu ra.

Vậy là Chu Hòa Sưởng định noi theo Võ Tông trước đây. Khi đó Võ Tông trọng dụng một thần tử xuất thân cử nhân là Thái Quân, cũng nhân dịp thi hội để ban cho ông ta tiến sĩ cập đệ. Sau này Thái Quân làm tới chính nhị phẩm Công Bộ thượng thư, sau khi chết còn được phong
là Thái tử thái sư, cũng được coi như là một nhân vật đặc biệt của thời đại.

Chu Hòa Suởng nói: "Lần thi này chỉ là cửa thứ nhất mà thôi, một bài văn có đạo văn hay không rất khó phân biệt, đệ chủ trì biên soạn "Sổ tay chế nghệ", đối với việc này ắt có hiểu biết, những đại thần khác cũng không có gì dị nghị, chỉ cần sau lần thi này đệ nằm trong bốn người đứng đầu, mấy người Vương các lão sẽ không còn cớ để phản đối quyết định của Trẫm nữa."

Phó Vân Anh hơi ngượng ngùng, bản thân nàng cũng chưa chắc chắn mình sẽ nằm trong bốn người đứng đầu, Chu Hòa Sưởng thì ngược lại, chưa nói gì với nàng đã lên kế hoạch xong xuôi.

Hắn không sợ nàng làm bài không tốt, làm hắn mất mặt trước mấy người Vương các lão hay sao?

Dường như có thể hiểu được suy nghĩ của nàng, Chu Hòa Sưởng nháy mắt với nàng: "Người chấm bài gồm có Vương các lão, Diêu các lão, Phạm các lão, Thôi các lão và Uông các lão, đệ nhất định có thể thi qua."

Diêu Văn Đạt, Phạm Duy Bình, Uông Mân thì dễ rồi, Vương các lão là người công chính, đương nhiên sẽ không gây khó khăn cho nàng. Về phần Thôi Nam Hiên, hắn hẳn cũng sẽ không cố tình làm khó nàng.

Cơ hội đã ở ngay trước mắt, Phó Vân Anh cân nhắc thêm một chút, cảm thấy tuy rằng sẽ bị người khác nói ra nói vào nhưng lợi vẫn nhiều hơn hại, nàng tranh thủ hỏi thêm, "Không biết quan chủ khảo sẽ là hai vị lão tiên sinh nào?"

Thi hương có sai sót, thi hội được tổ chức muộn hơn, ngoài ra Chu Hòa Sưởng vẫn luôn giữ bí mật về người được chọn làm chủ khảo, phó khảo, không công bố ra bên ngoài.

Nghe nàng hỏi, Chu, Hòa Sưởng thành thật trả lời: "Diêu các lão và Uông các lão."

Đây là kết quả đạt được sau khi bàn bạc, ban đầu người được chọn là Diêu Văn Đạt và Phạm Duy Bình, nhưng chính Phạm Duy Bình đã từ chối, mấy biểu đệ Triệu gia lần này sẽ tham dự kì thi hội, ông ta chủ động tránh đi.

Thực ra Phạm Duy Bình cũng không cần tránh, rất nhiều triều đại trước đây cũng từng có trường hợp quan chủ khảo tình cờ cũng là thân thích của thí sinh tham dự kì thi. Phạm Duy Bình tránh đi cũng chỉ là do không muốn bị nhốt ở trường thi để chấm bài mà thôi. Vợ ông ta đang có thai, sắp sinh tới nơi rồi. Trong lúc chấm bài thi, giám khảo nhất định phải cắt đứt toàn bộ liên lạc với bên ngoài, ông ta không muốn bị phiền toái mà thôi.

Viên Tam ở sẵn trong nhà Phó Vân Anh, mấy người Trần Quỳ, Triệu Kỳ, Đỗ Gia Trịnh đều sắp lên kinh sư, Phó Vân Khải cũng định đi thi, xung quanh nàng toàn là thí sinh.

Xem ra là không nên phô trương quá, không thể để bọn họ ở Phó gia, tránh làm ảnh hưởng tới kết quả thi của mấy người họ. Nàng nhanh chóng tính toán trong lòng.

Chu Hòa Sưởng nói xong chính sự, nhấp nha nhấp nhổm, vặn vẹo trên long ỷ, đưa mắt ra hiệu cho nàng: "Vân ca nhi, đệ thực sự không tò mò về hai mỹ nhân Triều Tiên kia sao? Ta sai người lấy bức họa của họ ra cho đệ xem nhé."

Chu Hòa Sưởng thích chia sẻ với người khác về những thứ hắn thích. Trước kia ở thư viện, hắn ra sức đề cử các loại tiểu thuyết kinh dị, tiểu thuyết diễm tình cho những người xung quanh. Nhờ công của hắn, có một thời gian, việc học của Phó Vân Khải và Viên Tam thụt lùi, hai người họ bị Phó Vân Anh lấy roi trúc phát vào lòng bàn tay, đánh tới mức tay cũng sưng lên.

Phó Vân Anh cũng chẳng phải đàn ông, chẳng có hứng thú gì với mỹ nhân Triều Tiên, dù đẹp như tiên trên trời đi chăng nữa nàng cũng không thích, nàng nói: "Vi thần không tò mò. Không còn sớm nữa, vi thần xin phép ra về."

Chu Hòa Sưởng còn đang định úp úp mở mở, thấy nàng không phối hợp với mình, vội vàng nói: "Thôi, không đùa với đệ nữa. Hai mỹ nhân Triều Tiên kia ấy à, theo như lời sứ giả nói, chẳng khác gì thần tiên, còn đẹp hơn cả tiên nữ trên trời... Ha ha, khi nãy ta gặp rồi, thật sự là... còn không bằng cung nữ vẩy nước quét nhà bên ngoài nữa."

Dù hắn nói cũng không tới mức quá khó nghe nhưng mọi người trong điện đều hiểu ý tứ trong đó.

Hóa ra mỹ nhân Triều Tiên không phải đẹp tới mức khiến Chu Hòa Sưởng vui vẻ thoải mái mà là quá xấu xí nên mới khiến hắn bật cười.

Ra khỏi cung Càn Thanh, Phó Vân Anh mới phát hiện ra mưa càng lúc càng to, những giọt mưa lớn đập xuống bậc
thang bắn lên tung tóe, lư hương mạ vàng đã được nước mưa gột rửa bóng loáng.

Một nội quan chạy từ trong điện ra, bung dù cho nàng: "Phó tướng công, mưa lớn quá, Vạn tuế gia lệnh cho nô hộ tống ngài."

Nàng bước xuống bậc thang.

Có người đi từ phía dưới bậc thang đi lên, bóng dáng lẫn vào màn mưa mờ mịt, chậm rãi tới gần nàng.

Lúc gần bước tới cạnh nàng, người kia đột nhiên dừng lại.

Cách một màn mưa, người kia lẳng lặng nhìn nàng chăm chú.

Nàng sợ trượt chân ngã, cúi đầu nhìn đường, nhận ra trước mắt có một bóng người đứng yên không nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn lên.

Dưới dù lụa là một gương mặt tuấn tú như ngọc, đôi mắt phượng hẹp dài.

Nàng thu hồi tầm mắt.

Thôi Nam Hiên nhìn nàng, mặt không thể hiện cảm xúc gì, "Khỏi bệnh rồi à?"

Khóe miệng nàng nhếch lên, chắp tay định đi.

Thôi Nam Hiên vẫn nhìn nàng không chớp mắt, đột nhiên hỏi: "Cách đây không lâu, Hoàng thượng đã giải oan cho Ngụy gia, còn truy phong Ngụy hàn lâm là Quang Lộc Tự thiếu khanh, ngươi có vui không?"

Phó Vân Anh tỉnh bơ như không, lãnh đạm nói: "Nghe nói Ngụy gia vốn là nhà vợ của đại nhân, người nên vui là đại nhân mới đúng."

Nói xong nàng cất bước đi luôn.

Tay lại bị Thôi Nam Hiên kéo lại.

Mấy nội quan bung dù nhìn nhau.

Đang yên đang lành, sao Thôi các lão lại nắm tay Phó tướng công thế kia?

Phó Vân Anh nhíu mày, giật mạnh ra, khiến cho Thôi Nam Hiên bị tuột tay, người hơi lảo đảo.

Hắn loạng choạng, suýt nữa không đứng vững, nội quan vội vàng bước tới đỡ, "Các lão đi chậm một chút, ngày mưa bậc thang trơn."

Lúc này, đầu hành lang bên kia truyền tới tiếng bước chân vội vã, cặp chân mập mạp của Cát Tường đang chạy thẳng một mạch như bay. Chạy tới trước đài cao, hắn thở hồng hộc nói: "Xin Phó tướng công dừng bước."

Chu Hòa Sưởng quên mất là có chuyện quan trọng cần nói với nàng, gọi nàng quay lại.

Phó Vân Anh không quan tâm tới Thôi Nam Hiên, cất bước trở lại Noãn Các.

Chu Hòa Sưởng cười nhận lỗi với nàng: "Vừa nãy vội quá quên mất."

Hắn đưa nàng một phong thư.

Phó Vân Anh nhận thư đọc kỹ, là thư mật lão Sở Vương viết cho Chu Hòa Sưởng, trong đó có vài câu mật mã, cần nàng giải thích thì Chu Hòa Sưởng mới hiểu được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp