Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 138-3: Giám khảo (3)


1 năm

trướctiếp

Lão Sở Vương và Trương đạo trưởng đều đã dọn tới Trường Sinh Quan trên núi Hạc Đài. Ban đầu nơi đó là tiên đế xây dựng để cầu trường sinh bất lão, phong cảnh tú lệ, đền đài nguy nga. Chu Hòa Sưởng tặng đạo quan này cho ông già nhà mình, lão Sở Vương rủ rê Trương
đạo trưởng lên núi tu hành với ông ta, nhưng thực ra là đi du ngoạn.

Nàng giải thích những mật mã trong đó cho Chu Hòa Sưởng nghe, trong thư cũng không đề cập tới đại sự gì bí mật, chỉ toàn mấy chuyện vụn vặt mà thôi.

Chu Hòa Sưởng yên lòng.

Đọc thư xong, nội quan đi vào bẩm báo Thôi Nam Hiên ở bên ngoài cầu kiến.

Khi này Chu Hòa Sưởng đã nghe Cát Tường kể chuyện xảy ra ở chỗ bậc thang, nhìn Phó Vân Anh, nhíu mày hỏi: "Vân ca nhi, Thôi các lão làm khó đệ à?"

Phó Vân Anh nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Đúng là vi thần và Thôi các lão không hợp tính nhau, nhất thời không nói rõ được."

"Có cần Trẫm giúp hai người hòa giải không?"

Phó Vân Anh lắc đầu.

Trong suy nghĩ của nàng, Thôi Nam Hiên thờ ơ với mọi sự trên đời, chỉ quan tâm tới khát vọng chính trị và lợi ích chính trị của bản thân hắn.

Vậy mà khi nãy gặp nàng ở ngoài cung Càn Thanh, hắn đã thăm dò bằng lời nói thì chớ, lại còn nắm tay nàng ngay trước mặt nội quan... Hóa ra hắn cũng có lúc mất khống chế.

Việc này cần phải nói cho Hoắc Minh Cẩm.

"Cũng tới giờ ăn rồi, đệ ra sau bình phong ngồi đi, Trẫm gặp Thôi các lão xong còn muốn nói chuyện thi hội với đệ nữa."

Phó Vân Anh thưa vâng, lui về phía sau bình phong.

Thôi Nam Hiên đi vào Noãn Các, bẩm báo với Chu Hòa Sưởng về chuyện đo đạc ruộng đất.

Tình trạng xâm chiếm ruộng đất ở địa phương ngày càng nghiêm trọng, những nhà giàu trong vùng tìm mọi cách để cản trở triều đình đo đạc, trong đó đại đa số là bà con thân thích của các vị quan lón trong triều. Việc đo đạc lại ruộng đất gặp rất nhiều khó khăn.

Phó Vân Anh ở sau bình phong, nghe hai người bàn chuyện chính sự một lúc.

Chu Hòa Sưởng nói: "Trẫm biết rồi, việc này cứ để đấy đã, sau này bàn tiếp."

Thôi Nam Hiên trầm mặc một lát, đề cập tới một chuyện khác: "Vùng Kinh Tương xưa nay vẫn bị lưu dân quấy nhiễu. Bắt đầu từ năm kia, đầu tiên là ngập lụt, sau đó lại là hạn hán, xác người chết đói chất xa ngàn dặm, lưu dân trở thành giặc ᴄướρ. Theo như thần phỏng đoán, có lẽ số lượng đã lên tới hàng trăm vạn, bọn họ ẩn núp trong núi sâu rừng rậm, không chịu lao động gì, sống bằng nghề cướp bóc, giờ đã thành họa lớn, cần sớm phái quân đội đi trấn áp, nếu không hậu họa khôn lường."

Chu Hòa Sưởng hơi sửng sốt, Thôi Nam Hiên chưa bao giờ quan tâm tới những chuyện khác, sao hôm nay lại đề cập tới chuyện lưu dân chứ?

Nhưng hắn vẫn nói: "Trẫm biết rồi."

Thôi Nam Hiên cúi đầu, liếc mắt về phía bình phong rồi xin phép ra ngoài.

Chu Hòa Sưởng đọc tấu chương của Thôi Nam Hiên một lượt rồi đặt sang bên cạnh.

Lúc gặp riêng những đại thần khác, hắn rất ít khi đưa ra kiến giải của bản thân, khiến cho người khác không đoán được hắn đang nghĩ gì.

Đó là do lão Sở Vương dạy hắn, nói nhiều quá, các đại thần sẽ dễ dàng nắm được suy nghĩ của hắn.

Đương nhiên khi tiếp kiến những đại thần mà hắn tín nhiệm, hắn sẽ không đề phòng như vậy.

Phó Vân Anh đi ra từ mặt sau tấm bình phong, Chu Hòa Sưởng giữ nàng lại dùng bữa, sai người dọn đồ ăn lên.

Thức ăn trong cung cũng không ngon như tưởng tượng, sủi cảo thịt dê, bánh nướng nhân váng sữa, bánh bao bát bảo, canh tam tiên [1], cá tươi hấp, vịt quay, cà tím ngâm rượu [2], chim cút hầm, canh hạt sen tươi. Nếu nói về độ tinh tế, thực ra còn chẳng bằng đồ ăn trong những bữa tiệc của các gia đình giàu có ở phương nam. Tuy trong cung có đủ thứ sơn hào hải vị được tiến cống từ các vùng khác nhưng đầu bếp của Quang Lộc Tự nào có quan tâm tới chuyện những nguyên liệu nấu ăn đó quý giá đến chừng nào, tất cả cứ cho lên bếp là xong hết, món nào cũng như món nào.

[1] Tam tiên là ba món ăn tươi. Món ăn bao gồm 3 nguyên liệu chính là hải sâm, mực, măng, ngoài ra có thể có thêm các nguyên liệu khác tùy khẩu vị như rau, nấm, hải sản khác...v...v...

[2] Cà tím ngâm rượu là món ăn nổi tiếng triều Minh, thường xuất hiện trên bàn ăn của Hoàng đế, được ghi vào sách sử nhưng vì thế nên không tìm được hình món này.

Chỉ có kẹo tơ đường và kẹo mắt hổ [3] của Điềm Thực Phòng (phòng đồ ngọt) là ngon miệng nhất.

[3] Hai món này đều làm từ đường kéo sợi rồi tạo hình. Trong đó, món kẹo mắt hổ được miêu tả là trong như hổ phách, cách làm món này là bí mật của triều đình nữa, thành ra vẫn không có hình nhé.

Chu Hòa Sưởng gượng cười, nói: "Điềm Thực Phòng là do thái giám quản lý, đồ ăn của Quang Lộc Tự không nuốt được!"

Thái giám tinh ý hơn người của Quang Lộc Tự, hơn nữa cũng biết cách hầu hạ Hoàng đế hơn. Chu Hòa Sưởng cắt giảm quyền lực của Tư Lễ Giám, chuyện nấu nướng lại càng rơi về tay Quang Lộc Tự, kết quả là thức ăn của hắn càng ngày càng chán.

Trong đó, đương nhiên không thể không có tác động của thái giám trong Tư Lễ Giám.

Chức quan trong Quang Lộc Tự đều là những vị trí béo bở, họ không chỉ cung ứng đồ ăn cho Hoàng đế mà còn phụ trách việc chọn mua rượu, thức ăn cho các đại thần trong những buổi tiệc trong cung, trà bánh, rượu dùng cho các buổi lễ.

Phó Vân Anh nói: "Chi bằng tách riêng nhà bếp của Hoàng thượng ra."

Đồ ăn của Quang Lộc Tự không thể nuốt nổi, chuyện này tất cả quan viên trong kinh đều đã được trải nghiệm.

Chu Hòa Sưởng liếc nhìn mấy món ăn mặn, đầy vẻ chán ghét, rồi lại vui vẻ ăn đồ ngọt, "Ta cũng nghĩ thế, nếu không ngày nào Quang Lộc Tự cũng lấy một đống đồ chán ngắt lên cho Trẫm ăn cho có lệ!"

...

Dùng bữa xong, trở lại Đại Lý Tự, Phó Vân Anh vẫn cứ nhíu mày.

Nàng chưa từng có ý muốn giết Thôi Nam Hiên, kiếp trước nàng bỏ đi là lựa chọn của chính bản thân nàng, không liên quan gì tới Thôi Nam Hiên.

Ngụy hàn lâm từng nói với nàng, ông mong nàng đừng hận Thôi Nam Hiên.

Nàng cũng không hận.

Hận hắn chỉ khiến nàng lãng phí tâm lực của mình mà thôi.

Từ thời khắc bước ra khỏi Thôi phủ khi ấy, nàng đã cắt đứt hoàn toàn với Thôi Nam Hiên, coi hắn là người xa lạ.

Nàng đương nhiên không sợ hắn, chỉ có điều không thể không cảm thấy phiền toái. Mưa to tầm tã, ngoài phòng làm việc treo một màn mưa dày.

Nàng ngồi đó thất thần một lúc, mãi tới khi Lục chủ bộ mang tới cho nàng một bộ hồ sơ cần có ý kiến của nàng để trả lời cho Hình Bộ, nàng mới lấy lại tinh thần.

Lúc xong việc về nhà, mưa vẫn chưa dừng lại, sắc trời u ám. Buông màn xe xuống, trong xe tối đen.

Mưa quá lớn, dù có thắp đèn cũng không có tác dụng gì, Phó Vân Chương và Phó Vân Anh không đọc sách được, ngồi trong bóng tối nhìn nhau một lúc rồi cả hai bật cười.

Nói tới chuyện bài thi ở thiên điện, Phó Vân Anh gật đầu nói: "Thế thì tốt quá."

Y không hỏi nàng xem nàng có chắc chắn mình có thể nằm trong bốn người đứng đầu hay không, Chu Hòa Sưởng cố ý sắp đặt việc kiểm tra này cho nàng, nàng nhất định có thể thi qua.

Xe ngựa sắp tới Phó gia, tiếng mưa rơi đã nhỏ bớt, trước cổng nhà có tiếng người nói chó sủa, ầm ĩ hết cả lên, vô cùng đông vui náo nhiệt.

Chẳng lẽ là nhà ai làm đám cưới?

Phó Vân Anh vén màn xe ngó ra ngoài xem.

Mưa đã ngớt, trước cổng Phó trạch, một dòng người chen chúc, mười mấy chiếc xe ngựa đang xếp hàng khiến cho con ngõ giờ chật như nêm cối, người hầu mặc áo tơi đang qua lại hối hả, liên tục khuân vác hành lý vào trong phủ.

Nàng nhìn qua đã thấy Viên Tam đang đứng trước cổng phủ, đang kề vai sát cánh với mấy người đàn ông tuổi tác xấp xỉ, vừa nói vừa cười. Nàng cong khóe miệng, cười nói với Phó Vân Chương: "Nhị ca, mấy người cửu ca tới rồi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp