Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 139: Sóng vai (1)


1 năm

trướctiếp

Trần Quỳ, Đỗ Gia Trinh, Lý Thuận, Triệu Kỳ... và cả mấy học sinh Hồ Quảng khác rủ nhau cùng đi lên phía bắc, ngoài ra còn có cả Phó Vân Khải. Mười thanh niên mặc áo bào cổ tròn màu lục đứng cùng một chỗ, trang phục chỉnh tề, tinh thần phấn chấn sôi nổi, nói chuyện với nhau đầy vẻ khí phách. Thực sự là cứng cỏi hiên ngang, ai ai cũng tướng mạo đường đường.

Nha hoàn Phó gia nhìn thôi mà mặt đã đỏ bừng, tim đập thình thịch.

Phó Vân Anh nhảy xuống xe ngựa, dầm mưa đi lên phía trước.

Đã mấy năm không gặp, mọi người đều đã trưởng thành, vững chãi hơn nhiều, Trần Quỳ còn để râu ngắn.

Mọi người cười đùa với nhau, lâu ngày không gặp nên cảm xúc dâng trào, đang nói chuyện say sưa, người nói to nhất là Viên Tam bỗng dưng im bặt.

"Lão đại!"

Hắn nhìn Phó Vân Anh đang bước tới trong màn mưa, gọi một tiếng.

Mấy người Trần Quỳ sửng sốt, nhìn theo tầm mắt hắn.

Ánh mắt chiếu thẳng tới mặt Phó Vân Anh.

Thanh niên tuấn tú mặc áo bào xanh chậm rãi đi tới từ trong màn mưa, bước lên bậc thang, mặt mày thanh tú, đôi mắt đen láy trong trẻo sáng bừng, trong vẻ văn nhã lại ẩn chứa sự nhẹ nhàng, nụ cười nhàn nhạt đọng trên môi.

Phong thái xuất trần, tao nhã như ngọc.

Mọi người mặt đỏ tai hồng, tim đập thình thịch, trong một thời gian ngắn chưa thể nói nên lời.

Thằng nhãi Phó Vân kia đúng là càng lớn càng đẹp!

Tô Đồng tới kinh thành ở một hai năm liền trở nên rắn rỏi, sắp đen như Bao Công tới nơi rồi, sao Phó Vân vẫn cứ trắng bóc thế chứ?

Cũng may bọn họ quen biết Phó Vân đã nhiều năm, biết "y" thoạt nhìn thì văn nhã thế thôi chứ thực ra cực kỳ nóng tính, không dám trêu chọc "y", chắp tay chào hỏi.

Viên Tam bước tới, đẩy Đỗ Gia Trinh và Triệu Kỳ đang định xô lên phía trước ra, chắn trước mặt Phó Vân Anh, mặt mày vênh vang: "Lão đại vừa khỏi bệnh, không chịu được lạnh, vào trong trước đã, các ngươi đừng chặn đường."

Rồi hắn bám sát Phó Vân Anh, theo nàng vào trong.

Mấy người Triệu Kỳ hận không thể đánh cho thằng nhãi kia một trận. Khi nãy gặp được bạn cùng trường xa cách
đã lâu, hắn còn khách khí lắm cơ, nói mấy câu khiến mọi người cảm động đỏ cả mắt, thế mà giờ chớp mắt đã coi như không quen biết!

Đỗ Gia Trinh hừ lạnh một tiếng, nói với Trần Quỳ: "Để xem sang năm thứ tự mọi người cao thấp thế nào nhé!"

Phó Vân đâu phải của mình Viên Tam, bọn họ cũng là bạn học với Phó Vân đấy!

Trần Quỳ cười trấn an hắn.

Phó Vân Chương đi chậm lại mấy bước, nhìn một đám người trẻ tuổi cười đùa với nhau, mỉm cười lắc đầu, không xen vào.

Mọi người vào nhà, tiếng cười vang chọc ghẹo lại rộ lên, sau đó họ lại nói về những chuyện đã gặp trên đường. Năm nay phía nam không thực sự yên bình, vùng duyên hải có giặc Oa, Kinh Tương có lưu dân, bọn họ chỉ đi đường lớn, đến tối thì tìm khách điếm nghỉ trọ, không dám đi ban đêm nên coi như cũng thuận lợi, có mấy lần đụng phải bọn cướp đường, may mà người dẫn đường có kinh nghiệm phong phú, tránh thoát được, cuối cùng cũng tới nơi an toàn.

Phó Vân Anh dặn quản gia chuẩn bị tiệc đón gió tẩy trần cho họ.

Người trong nhà đã biết bọn họ sẽ tới trong vòng mấy ngày này nên đã chuẩn bị đầy đủ cả, chỉ lát sau, trong phòng khách đã bày biện một bàn lớn với đủ loại thức ăn và rượu.

Phó tứ lão gia và Phó Vân Chương sợ bọn họ ngại, chỉ ngồi một lát đã trở về phòng. Còn lại toàn những người trẻ tuổi, họ không cần khách sáo như trước nữa, ban đầu còn lịch sự văn nhã kính rượu nói chuyện, chỉ trong chốc lát đã chuyển sang cao giọng hét vào mặt nhau.

Phó Vân Anh tao nhã ngồi dùng trà, không nói nhiều, mỉm cười nghe Phó Vân Khải và Viên Tam cãi nhau.

Những người trong buổi tiệc đều biết tính nàng, biết nàng không để ý tới lễ nghi phiền phức nên lại càng thoải mái vui vẻ.

Những người trẻ tuổi tụ tập lại với nhau là có thể hàn huyên rất lâu, nhất là lại là bạn bè xa cách mấy năm, đã lâu không gặp, đã tụ tập là tụ tập tới tận nửa đêm, Phó tứ lão gia phái người hầu tới hỏi thăm mấy lần, mọi người mới chịu nghỉ ngơi.

Phó Vân Khải đưa Phó Vân Anh về phòng.

Mưa đã ngừng từ lâu, ngoài hành lang có tiếng sàn sạt khe khẽ.

Gã sai rặt cầm đèn lồng chiếu ra ngoài lan can, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

"Tuyết rơi!"

Hai người ngẩng đầu nhìn về phía sân, sau cơn mưa, gạch xanh trên mặt đất ướt đẫm, ánh đèn chiếu xuống đó, ánh sáng bàng bạc hắt lên.

Những bông tuyết lớn như lông ngỗng rơi lả tả trong không trung, trên mặt đất vẫn còn ướt, tuyết vừa rơi xuống đã tan ngay.

Chỉ có trên đầu cành, phiến lá, núi giả là có một lớp tuyết mỏng bao phủ.

Năm nay tuyết đầu mùa tới sớm hơn mọi năm.

Phó Vân Khải nói với Phó Vân Anh, Phó Nguyệt và Phó Quế lần này cũng lên phương bắc đoàn viên với chồng.
Lấy chồng rồi, cần phải ở với nhà chồng, cả hai người còn đã làm mẹ, cuộc sống sau này sẽ xoay quanh chồng con. Đại Ngô thị, Lư thị và tam thẩm đã chuyển tới huyện Lương Hương. Phó gia đặt mua một tòa nhà lớn ở bên đó, Phó Vân Thái không cần tham gia khoa cử, ở lại bên đó giúp đỡ họ.

Huyện Lương Hương ngay gần kinh sư, về sau phụ nữ trong nhà sẽ ở bên đó. Nhỡ đâu sau này có chuyện gì xảy ra, cả nhà có thể phản ứng nhanh hơn, không lo cảnh trời nam đất bắc.

Lần này Hàn thị không vào kinh. Phó Vân Khải nói: "Mẹ bảo mẹ định về quê xem thế nào."

Năm đó Hàn thị chạy nạn lưu lạc tới tận Cam Châu. Suốt ngần ấy năm, bà cũng từng tìm người hỏi thăm về người thân ở quê nhà, nhưng đương nhiên chẳng có tin tức gì. Lần này đi lên phía bắc, bà muốn đích thân về xem sao, lão Lục đồng ý cùng đi với bà. Phó Vân Khải phái Vương thúc và Vương thẩm đưa họ đi Hà Nam.

Lão Lục là người chồng mà Hàn thị đã tái giá, từng có quan hệ buôn bán với Phó tứ lão gia, là người trung hậu thật thà.

Phó tứ lão gia thấy ông ta là người phúc hậu, lại góa vợ, không con không cái, hơn nữa còn phải dựa vào Phó gia để làm ăn buôn bán, sẽ không bạc đãi Hàn thị liền bàn bạc với Lư thị, tác hợp hai người lại thành một đôi.

Ban đầu, Hàn thị cũng hơi do dự, Phó tứ lão gia bảo với bà Anh tỷ nhi lấy chồng rồi, hơn nữa còn gả cho một người thương vợ, thế bà mới gật đầu đồng ý. Bà mới vừa sinh hạ một trai một gái. Lão Lục ít nói, cứ như thể hũ nút, bà lại là người hoạt bát, sáng sủa, thích nói thích cười, hai người rất hợp nhau.

Từ khi còn rất nhỏ, Phó Vân Anh đã cảm thấy không nên để Hàn thị cô độc thủ tiết cả đời, bà còn trẻ, lại là người vui vẻ, ngày nào cũng chỉ có thể ở trong nội trạch tìm Lư thị và Phó tam thẩm trò chuyện, mà hai người em dâu cũng bận chuyện chồng con, không thể ngày nào cũng tán gẫu với bà. Như thế cũng tốt.

Kiều Gia đang canh gác ở đầu hành lang. Phó Vân Anh nhìn thấy biểu hiện trên khuôn mặt hắn thì đã hiểu, dừng bước, bảo Phó Vân Khải về phòng nghỉ ngơi, "Huynh đi đường mệt nhọc, ngủ sớm một chút, ngày mai không cần dậy sớm, cũng đừng thu dọn rương hành lý làm gì cả, để người hầu sắp xếp đi."

Phó Vân Khải vốn định vào phòng nàng ngồi một chút nhưng thấy nàng không định mời hắn vào, á một tiếng rồi xoay người rời đi.

Đi được vài bước, hắn bỗng nhớ ra một chuyện, quay lại nói: "Có chuyện này huynh quên không nói, chả là..."

Mặt hắn hiện lên vẻ hổ thẹn, "Chả là hình như Phó Dung cũng lên kinh thành rồi!"

Phó Vân Anh nhíu mày.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp