Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 139-2: Sóng vai (2)


1 năm

trướctiếp

"Ả xin huynh đưa ả vào kinh, huynh không chịu, ả lại tới lừa gạt mấy người Triệu Kỳ, cũng may Triệu Kỳ tỉnh táo,
tới hỏi huynh xem Phó Dung có gì không ổn không, huynh đã nhanh chóng phái người bắt Phó Dung lại, đưa về huyện Hoàng Châu. Cũng chẳng biết làm sao mà ả lại làm người trông coi ả bị thương rồi chạy mất!"

Phó Vân Khải đúng là đã bị Phó Dung tra tấn đến phát điên rồi, ai mà có thể ngờ một tiểu thư khuê các được nuông chiều từ bé có thể trở nên tàn nhẫn đến thế, lấy cây kéo đâm thẳng vào mắt người hầu!

Phó Vân Anh hỏi: "Ả chạy tới đâu rồi?"

"Ả chạy về tìm người nhà họ Chu!" Phó Vân Khải khẽ chửi tục một câu, nói tiếp, "Nhị ca và muội làm quan trong kinh thành, ai còn dám để ý tới Phó Dung nữa? Cũng chỉ có những kẻ có thù oán với nhị ca là đám nhà họ Chu kia dám thôi. Mà cái người Chu gia trước kia mua nhà cũ của chúng ta ấy, mấy năm nay cứ đến ngày lễ ngày tết là lại tặng quà cho tứ thúc, nói may nhờ có muội quan tâm, việc làm ăn của ông ta mới có thể phát đạt như vậy. Biết được có người họ Chu cấu kết với Phó Dung, ông ta vội vàng trói mấy người kia lại đưa tới phủ Võ Xương cho huynh xử trí. Huynh hỏi bọn chúng xem chúng và Phó Dung muốn mưu đồ cái gì, bọn chúng chỉ biết trong tay Phó Dung có nhược điểm của nhị ca, chuẩn bị dùng cái đó để đối phó với nhị ca, ngoài ra thì chẳng biết gì, cũng không được biết kế hoạch cụ thể."

Sắc mặt Phó Vân Anh sa sầm.

Năm đó người trong tộc nhân cơ hội tin tức về cái chết của Phó tứ lão gia vừa về tới huyện, định cướp đoạt gia sản nhà bọn họ, nàng dứt khoát bán cả nhà lẫn cửa hàng cho bên đối địch là Chu gia. Sau khi tìm được Phó tứ lão gia, bọn họ lại bắt đầu lại từ đầu ở phủ Võ Xương. Người
Chu gia kia sáng suốt, thấy nàng và Phó Vân Chương đều đã phân tông, tới nhà xin lỗi, tỏ vẻ tình nguyện trả cửa hàng và nhà cửa lại cho họ, từ đây ân oán mấy đời giữa hai nhà coi như hoàn toàn xóa bỏ.

Nàng không cần tòa nhà đó nữa, nếu đã bán rồi thì cũng không tính đến chuyện quay về ở, có lấy lại cũng chẳng để làm gì.

Người Chu gia kia khâm phục sự quyết đoán của nàng, về sau mỗi khi tới phủ Võ Xương đều sẽ phái người tới Phó gia chào hỏi quà cáp.

Phó tứ lão gia lấy làm cảm động, cũng giúp đỡ bọn họ mấy lần.

Chu gia mang ơn đội nghĩa, thứ nhất chi của bọn họ thực sự có tiền đồ, nếu có quan hệ tốt với bọn họ thì sau này ắt con cháu cũng sẽ được lợi; thứ hai, Chu gia và Phó gia có thù oán thật nhưng cũng không phải có thù oán gì với chi của bọn họ, chi của bọn họ cũng phân tông rồi, thế thì càng phải nghĩ cách lấy lòng thì có ấy!

Phó Dung tìm tới Chu gia, định làm điều bất lợi cho Phó Vân Chương, người Chu gia thông minh, chắc chắn sẽ không nhảy vào vũng nước đục này.

Phó Vân Khải nói tiếp: "Huynh đã phái người tìm kiếm Phó Dung mà mãi vẫn chưa tìm được... Cuối cùng lúc rời thuyền ở Thông Châu, hình như lại nhìn thấy ả, ả lập tức lẩn lên thuyền. Đáng tiếc khi ấy bến tàu quá đông người, để ả trốn thoát mất!"

Phó Vân Anh trầm ngâm một lát, "Muội hiểu rồi, sai người trong phủ âm thầm mà tìm, đừng có gióng trống khua chiêng. Ngoài ra huynh còn phải nói với nhị ca một tiếng."

Không biết Phó Dung đã nắm được nhược điểm gì, cần phải báo với Phó Vân Chương để y còn chuẩn bị.

Phó Vân Khải gật đầu đồng ý.

Phó Vân Anh đẩy cửa vào phòng, trong phòng đã thắp nến, ánh nến ảm đạm.

Nàng vòng qua bình phong đi vào phòng ngủ bên trong, trong bóng tối, bên mép giường có một bóng người cao lớn.

Khi nãy thấy mặt Kiều Gia khác thường, nàng đã biết Hoắc Minh Cẩm nhất định đang ở trong phòng.

Chàng dựa vào thành giường nhắm mắt, đến sưởng y cũng không cởi ra, trên đó còn mấy vệt nước đọng, nhưng ủng da bên dưới lại sạch sẽ, nhất định là thay giày xong mới đi vào.

Lúc bọn họ còn đang uống rượu ở chính đường, mưa đã ngừng. Nhìn tuyết đọng đầu cành, trước nửa đêm hẳn tuyết đã bắt đầu rơi, sưởng y trên người chàng vẫn chưa khô hẳn, chắc chắn là đã chờ được một lúc lâu nhưng không cởi ra, đến áo trong cũng bị ngấm nước.

Nàng bước qua, cố gắng đi thật nhẹ chân. Nhưng Hoắc Minh Cẩm vẫn bị đánh thức, mở bừng mắt, ánh mắt như chớp giật, tựa như một con thú đang ẩn núp, trong nháy mắt đã toát ra khí thế uy nghiêm mạnh mẽ.

Chàng vươn tay, ôm lấy Phó Vân Anh để nàng ngã vào lòng mình, cúi đầu hôn lên môi nàng.

Môi lưỡi chàng nóng bỏng nhưng trên người lại ẩm ướt lạnh lẽo, Phó Vân Anh rùng mình.

"Lạnh à?"

Hoắc Minh Cẩm nhíu mày, buông nàng ra, cởi sưởng y trên người, vứt bừa xuống đất.

"Minh Cẩm ca." Phó Vân Anh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt chàng, "Ta cảm thấy Thôi Nam Hiên đã nhận ra."

Hoắc Minh Cẩm nheo mắt.

Phó Vân Anh đưa tay vuốt ve gương mặt chàng, nàng thích nói chuyện với chàng như vậy, "Ta không thèm để ý chuyện đó, chàng thì sao?"

Hoắc Minh Cẩm cúi đầu, cọ lớp râu mờ trên cằm mình lên mặt nàng. Lúc bị nàng húc vào cằm một cái, chàng cũng không cảm thấy gì, về sau trong miệng cứ có vị sắt gỉ, nàng quả nhiên đã dùng hết lực, cằm chàng hơi đau, nhưng đương nhiên sẽ không nói với nàng.

"Vân Anh... Lúc ta mới từ trên biển trở về, đã tính đi tìm nàng, khi đó ta chẳng quan tâm gì hết, định đoạt nàng về..."

Lúc đó chàng âm u nặng nề.

Hai người họ từng vì những mối băn khoăn khác nhau và người thân của mình mà bỏ lỡ lẫn nhau, may nhờ ông trời thương tình, giờ chàng chỉ nghĩ tới chuyện bù đắp lại sai lầm của bản thân, sao lại có thể để ý những chuyện đã qua cơ chứ.

Thôi Nam Hiên nhận ra thì sao nào, chàng có thể để lại tính mạng cho hắn một lần, cũng có thể lấy lại bất cứ lúc nào. Hắn không trân trọng nàng, hoàn toàn đánh mất nàng, giờ còn muốn dây dưa gì nữa chứ? Làm gì có chuyện tốt như vậy.

Sự u ám cuộn lên nơi đáy mắt Hoắc Minh Cẩm, chàng kề sát lại, hôn lên cổ Phó Vân Anh, ngửi được mùi hương
ngọt ngào nhàn nhạt, "Khi nãy nàng uống rượu à?"

Phó Vân Anh khẽ ừm một tiếng, "Rượu gạo mang từ quê lên, uống hai chén."

Hoắc Minh Cẩm mỉm cười.

Bọn họ dùng bữa trong chính phòng, tiếng cười tiếng nói vang vọng khắp hậu viện Phó gia. Chàng đứng bên ngoài hành lang quan sát một lúc, thấy nàng cười nói với một đám người có lớn có nhỏ, mặt mày thoải mái.

Tuy rằng phần lớn thời gian nàng chỉ nghe những người khác trò chuyện, bản thân lại rất ít lên tiếng, nhưng chàng nhận ra được trong lòng nàng rất vui vẻ.

"Khi nãy nàng rất vui." Chàng nói khẽ.

Phó Vân Anh mỉm cười, nói: "Xa quê gặp bạn cũ."

Hoắc Minh Cẩm cúi đầu nhìn nàng, đột nhiên bế ngang nàng lên, tươi cười, ghé sát vào tai nàng thì thầm từng chữ một: "Ta biết sau câu "Xa quê gặp bạn cũ" là câu gì." [1]

[1] Bốn niềm vui ở đời: Nắng hạn gặp mưa rào, xa quê gặp bạn cũ, động phòng hoa chúc, đề tên bảng vàng. Sau câu "Xa quê gặp bạn cũ" là câu "Động phòng hoa chúc".

Phó Vân Anh ngẩn ra, tới khi hiểu được liền thấy ngượng ngùng.

Hoắc Minh Cẩm khẽ bật cười, giọng cười khàn khàn, bế nàng lên, đi tới trước giá bác cổ, vặn chốt mở ra.

Chàng bế nàng đi trong bóng tối, nhanh chóng tới phòng ngủ của chàng. Trong lòng Phó Vân Anh thấp thỏm lo lắng nhưng không hề lên tiếng.

Tuy nhiên Hoắc Minh Cẩm không bước về phía giường mà đi thẳng ra phía cửa phòng, đặt nàng xuống.

Nàng đứng vững, khép vạt áo lại.

Hoắc Minh Cẩm đi tới cạnh rương quần áo, lấy ra một chiếc áo choàng lông cáo cho nàng khoác thêm bên ngoài, buộc dây áo choàng, bọc nàng kín mít, chỉ để lộ khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, nắm lấy tay nàng, ra khỏi phòng.

Thân binh canh gác dưới hành lang thấy giữa đêm hôm khuya khoắt mà Nhị gia đột nhiên lại nắm tay một người đi ra, hơn nữa tư thế còn rất thân mật, đưa mắt nhìn nhau, lặng lẽ lui ra.

Trong viện yên ắng, tuyết lặng lẽ rơi.

Trong bóng tối, không thấy được trong viện có trồng hoa cỏ gì không, nhìn xung quanh chỉ thấy trống trải.

Trên mặt đất phủ một tầng tuyết mỏng.

Hoắc Minh Cẩm dắt Phó Vân Anh bước xuống bậc thang, tuyết dừng trên vai hai người. Sau cơn mưa, tuyết bay nhè nhẹ.

Không có gió nên nàng cũng không lạnh lắm. Hoặc bởi vì Hoắc Minh Cẩm đang cầm tay nàng, lòng bàn tay ấm áp.

Phó Vân Anh đi dạo dưới tuyết, không nghĩ tới công việc ở Đại Lý Tự, không nghĩ tới kì thi hội sắp tới, chẳng nghĩ gì cả, chỉ lẳng lặng đi từng bước, từng bước về phía trước.

Đi tới chỗ rẽ, Hoắc Minh Cẩm dừng lại. Phó Vân Anh ngẩng đầu nhìn chàng.

Đôi mắt chàng lấp lánh, sáng tựa sao trời. "Vân Anh, xin lỗi nàng."

Phó Vân Anh ngẩn người.

Hoắc Minh Cẩm nâng mặt nàng lên, "Ta biết, thời gian chúng ta thực sự ở bên nhau tính ra vẫn ít hơn so với người Phó gia, ít hơn so với bạn bè của nàng. Ta biết nàng rất nhiều năm nhưng trước đó lại chẳng nói gì với nàng, thời gian nàng thực sự quen biết ta thực ra cũng chỉ có một hai năm ngắn ngủi mà thôi... Trước kia ta quá vội vàng, liên tục ép buộc nàng, nàng vẫn còn chưa kịp chuẩn bị."

Phó Vân Anh nhìn chàng, dưới trời tuyết rơi, đôi mắt trong veo như nước mùa thu. Chàng chỉ tay về quãng đường mà hai người đã sóng vai đi qua, "Nàng nhìn xem."

Phó Vân Anh nhìn theo hướng tay chàng chỉ. Trên mặt tuyết, hai hàng dấu chân mờ mờ đi song song.

Hoắc Minh Cẩm nâng cằm nàng lên, "Về mặt tình cảm, ta đợi ngần ấy năm, đi quá vội, quá nhanh, nàng phải đuổi theo mới có thể kịp bước chân ta..."

Chàng cúi đầu hôn nàng.

"Không cần vội, cuộc đời nàng còn rất dài, có thể từ từ mà đi. Ta vẫn luôn ở đây, ở bên cạnh nàng, nàng đi chậm cũng không sao cả. Nàng đi chậm, ta có thể quay lại đón nàng, nàng đi nhanh, ta có thể đuổi kịp nàng. Giống như những dấu chân đó, chúng ta sẽ đi cùng nhau."

Chàng cười: "Nhưng mà nàng phải nhân nhượng ta một chút, ta biết nàng vẫn chưa chuẩn bị xong nhưng cũng không thể giữ khoảng cách với nàng. Dù nàng đi thế nào đi chăng nữa, cuối cùng cũng phải đi tới chỗ ta."

Phó Vân Anh cảm nhận được sự rung động trong lòng mình, mắt dần lấp lánh ánh nước.

Tuyết vẫn lẳng lặng bay lả tả, rơi xuống phủ kín cả vai hai người.

Cứ như thể đã đi hết cả đường đời, lúc hai người họ đều đã bạc đầu, họ vẫn cầm tay nhau, dựa vào nhau.

Nàng khép mắt, vùi mặt vào lòng Hoắc Minh Cẩm, đưa tay ôm eo chàng.

Người này thật đúng là kiếp số của nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp