Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 140: Dữ dằn (1)


1 năm

trướctiếp

Tuyết rơi cả đêm.

Sáng sớm hôm sau, khắp sân phủ tuyết, mái nhà, núi giả, thanh tùng, liễu xanh đều bị tuyết trắng bao trùm.

Nước hồ vẫn gợn sóng lăn tăn như cũ, nước hồ xanh đậm nổi bật giữa bốn bề tuyết đọng trắng xóa.

Phó Vân Anh mặc sưởng y bằng nhung dày màu xanh lục, đeo chụp tai. Lúc lên xe, nàng hỏi Phó Vân Chương chuẩn bị xử lý chuyện Phó Dung như thế nào.

Y nhàn nhạt nói: "Không phải chuyện gì to tát, ta tự có tính toán rồi. Ta sai người đi tìm nó, tìm được thì đưa nó về Hồ Quảng. Muội đừng lo."

Phó Vân Anh thấy hắn không muốn nói nhiều về chuyện này, không hỏi tiếp.

Từ khi Trần lão thái thái lấy được danh vị cáo mệnh, dường như đã cảm thấy mỹ mãn, an phận hơn rất nhiều, không còn cứ gặp ai là lại khóc lóc kể tội Phó Vân Chương không hiếu thuận, vứt bỏ mẹ già ở quê nhà, không hỏi han gì như trước nữa. Hiện giờ ngày nào Trần lão thái thái cũng vuốt ve mũ phượng khăn quàng của bà ta và thánh chỉ ban cho bà ta danh vị cáo mệnh, kể đi kể lại nỗi khổ ở góa trước kia hết lần này đến lần khác mà không biết chán, đám nha hoàn nghe tới ong cả đầu nhưng cũng không dám không nghe.

Đáng thương, đáng buồn, cũng đáng giận nữa.

Xe ngựa dừng lại trước của Đại Lý Tự.

Phó Vân Anh giẫm lên lớp tuyết đọng mềm xốp, bước lên bậc thang, lúc đi tới ngạch cửa đã nghe thấy tiếng la hét ầm ĩ bên trong, đủ loại âm thanh hỗn loạn, có gào thét giận dữ, có văng tục chửi bậy, nàng khẽ cau mày.

Đại Lý Tự là nha môn, sao có thể náo loạn đến mức gà bay chó sủa thế chứ? Dù có là phạm nhân đào tẩu đi chăng nữa thì cũng không nên ầm ĩ như vậy mới phải.

Thảo nào khi nãy lúc xuống xe ngựa, nàng đã nhìn thấy người của Hình Bộ và Đô Sát Viện đang chụm đầu bàn tán, vừa thấy nàng, họ lập tức tản đi ngay.

Ngoài những người tránh né, còn có những kẻ cười cợt, đặc biệt là mấy quan viên Hình Bộ có vụ án từng bị nàng đẩy ngược về, ánh mắt bọn họ nhìn nàng ngập tràn niềm vui sướng khi người gặp họa.

Phó Vân Anh bước chân qua ngạch cửa. Đúng lúc này, có mấy tư trực đang chạy một mạch từ trong phòng ra, vắt chân lên cổ mà chạy. Nhìn thấy nàng, họ cố gắng lắm mới đứng vững được, ôm quyền,

"Đại nhân, Trường Nhạc Hầu dẫn người đánh vào rồi!"

Trường Nhạc Hầu Khổng Liên là anh ruột của Khổng Hoàng hậu.

Chu Hòa Suởng và Khổng Hoàng hậu tương kính như tân (tôn trọng nhau như khách). Hắn cũng đối xử tốt với nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu, ban tước vị, ban của cải, ban nhà cửa, ban đồng ruộng.

Khổng gia có một con phượng hoàng vàng bay ra, một người đắc đạo gà chó lên trời, hai cha con đều được phong hầu. Có Hoàng hậu muội muội làm chỗ dựa, Khổng Liên kiêu căng hống hách, hoành hành ngang ngược, chỉ trong một tháng ngắn ngủi mà đã gây ra mấy vụ việc liền. Bởi hắn là hoàng thân quốc thích, Hoàng thượng và Hoàng hậu lại vừa mới kết hôn, đang lúc đường mật ngọt ngào, Cẩm Y Vệ và Binh Mã Tư đều đành mắt nhắm mắt mở cho qua. Ai bảo em gái người ta là Hoàng hậu cơ chứ.

Đại Lý Tự khanh là thần long thấy đầu không thấy đuôi, hôm nay cũng biến mất chẳng thấy tăm hơi. Thiếu khanh Triệu Bật phụng mệnh hợp tác với Nguyễn Quân Trạch điều tra vụ Phó Vân Anh trúng độc đêm hôm đó nên cũng không tới.

Phó Vân Anh vừa đi thẳng vào bên trong vừa hỏi: "Tề thiếu khanh đâu?”

Đám tư trực trả lời: "Tề thiếu khanh bị vây lại bên trong đánh rồi!"

Mưa dầm liên tục, tối hôm qua lại có tuyết lớn, một số phòng làm việc bị sập nóc, sai binh (lính ở nha môn) của Đại Lý Tự bị gọi đi trợ giúp, chỉ còn lại một đám quan
văn trói gà không chặt như bọn họ. Đại Lý Tự khanh và hữu thiếu khanh đều không có mặt, người có chức quan cao nhất, Tề Nhân, lại chính là đối tượng Trường Nhạc Hầu muốn tìm, những người khác nhất thời ngơ ngác không hiểu điều gì đang xảy ra, do dự không biết có nên đắc tội với Trường Nhạc Hầu hay không, khiến cho đối phương xông được vào trong

Phó Vân Anh mím môi không nói.

Đại Lý Tự là cơ quan quản lý, quyết định chuyện xét xử, giam giữ mà lại bị một tên ngoại thích không có thực quyền đánh vào tận nơi.

Hình Bộ và Đô Sát Viện đứng ngoài xem, chuyện hôm nay mà truyền ra ngoài, sau này quan viên Đại Lý Tự như bọn họ làm sao ngẩng đầu lên được nữa?!

Chuyện ngày hôm nay, Trường Nhạc Hầu nhất định phải cho Đại Lý Tự một câu trả lời xác đáng.

Phó Vân Anh nhanh chân bước vào trong, đi qua công đường, đi qua sân tra tấn.

Hành lang trước phòng làm việc chen chúc lộn xộn.

Trên bậc thềm có một chiếc ghế bành bằng gỗ liễu, một người đàn ông tai to mặt lớn, mặc áo gấm, đeo đai lưng đính ngọc đang ngồi trên ghế, xung quanh là hộ vệ mặc giáp nhẹ.

Trong phòng làm việc có tiếng ầm ầm vang lên, cánh cửa đóng chặt, Tề Nhân bị nhốt bên trong, lớn tiếng mắng chửi Khổng Liên.

Khổng Liên thờ ơ, cầm một chiếc que ngoáy tai.

Mấy vị tự thừa, chính tự, phó tự, bình sự, điểm bộ khác bị đám hộ vệ chặn lại ở trước hành lang, không cho đi vào giúp đỡ.

Đường đường là chính tứ phẩm thiếu khanh, sao có thể để mặc cho ngoại thích đánh chửi!

Mặt Phó Vân Anh sa sầm.

Mấy người Lục chủ bộ thấy nàng tới, như thể đã tìm được người để giãi bày, đổ xô về phía nàng "Trường Nhạc Hầu vừa xông vào đã đánh người rồi! Chúng ta còn chưa kịp phản ứng cơ..."

Mấy hôm trước Trường Nhạc Hầu đánh cháu trai của Vương thủ phụ, Vương thủ phụ không so đo, lại còn bắt đứa cháu trai mặt mũi bầm dập của mình mang quà tới nhà Trường Nhạc Hầu nhận lỗi.

Dung túng như thế, Trường Nhạc Hầu lại càng kiêu ngạo.

Thực ra Tề Nhân vẫn thật kiên cường, không biết đã ăn bao nhiêu cú đấm rồi mà vẫn không chịu xin tha, cũng không hề kêu đau.

Trong buồng thi thoảng lại truyền ra tiếng vật nặng rơi xuống đất, không biết hắn bị người khác đẩy vào đâu đánh hay đang giãy giụa.

Có người hỏi: "Đại nhân, có nên phái người sang Hình Bộ cầu cứu không?"

Không đợi Phó Vân Anh trả lời, những người xung quanh đã lắc đầu như trống bỏi, lên tiếng ngăn cản: "Không được không được!"

Thế chẳng phải là mất hết thể diện hay sao!

Tề Nhân bình thường là người keo kiệt, không được lòng các vị đồng liêu, lại còn cướp công người khác, vậy nên chẳng có ai nguyện vì hắn mà đi đắc tội với Trường Nhạc Hầu.

Phó Vân Anh tức giận phừng phừng, không quan tâm tới Tề Nhân trong phòng làm việc, ra lệnh cho mấy người
Kiều Gia ở phía sau: "Bắt Trường Nhạc Hầu lại!"

Bắt giặc bắt vua trước.

Kiều Gia thưa vâng, ngay lập tức giơ tay lao về phía Trường Nhạc Hầu.

Mọi người kinh hoàng, mặt mày trắng bệch. Đáng ra lúc này phải lấy tình cảm để thuyết phục, đầu tiên phải khuyên nhủ để Trường Nhạc Hầu nguôi giận mới đúng chứ, sao tự thừa đại nhân lại đổ thêm dầu vào lửa thế kia!

Như thế này là định đối đầu với Trường Nhạc Hầu thật đấy hả?

Trường Nhạc Hầu cũng kinh hãi không nói nên lời, trong tay vẫn còn cầm chiếc que lấy ráy tai, còn chưa kịp kêu tiếng nào đã bị Kiều Gia đá thẳng xuống dưới bậc thang. Lăn lông lốc mấy vòng liền, trời đất quay cuồng, áo gấm dính đầy bùn đất, mặt mũi lem luốc, tay đau thấu xương, không biết phải bị trẹo rồi hay không, tuyết lạnh chui vào cổ áo rơi xuống lưng, lạnh tới mức hắn run bắn người.

"Lớn mật!"

Hắn trừng mắt, mắt như sắp nứt ra đến nơi, hít mấy hơi khí lạnh rồi giận dữ gào lên.

Phó Vân Anh nhếch môi, "Tự tiện xông vào Đại Lý Tự, dung túng kẻ dưới đánh chửi mệnh quan triều đình, người lớn mật là Trường Nhạc Hầu mới đúng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp