Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 140-2: Dữ dằn (2)


1 năm

trướctiếp

Lúc ấy, những hộ vệ mà Trường Nhạc Hầu dẫn tới mới có phản ứng, đồng loạt rút đao ra.

Phó Vân Anh không hề sợ hãi, nhìn xung quanh một lượt, nói với mấy người đồng liêu đang run bần bật trốn sau cột trụ hành lang: "Người của Đại Lý Tự chúng ta đều chết hết rồi hay sao? Bị người khác sỉ nhục đến mức độ này, các ngươi còn có mặt mũi nào mà làm việc nữa hả? Bình thường các ngươi vẫn bảo vệ lẽ công bằng như thế này sao?"

Nàng biết những người khác đang nghĩ gì, nói cho cùng là không thích Tề Nhân, cố ý khoanh tay đứng nhìn mà thôi. Nói không chừng có người đã muốn thấy Tề Nhân bị đánh từ lâu, cố ý để Trường Nhạc Hầu xông vào.

Mọi người bị ánh mắt sắc lẹm của nàng quét qua, mặt lập tức đỏ bừng lên, vô cùng hổ thẹn.

Lục chủ bộ là người lao lên đầu tiên, xắn tay áo, tức giận chửi mắng tùy tùng của Trường Nhạc Hầu.

Hắn vẫn rất tỉnh, không dám mắng thẳng vào mặt Trường Nhạc Hầu.

Những người khác cũng đứng ra, giằng co với đám hộ vệ.

Lúc này, bên ngoài chợt vang lên tiếng bước chân, sai binh của Đại Lý Tự nghe được tin cũng vội vàng chạy về, rút đao bên hông ra, chắn trước mặt, bảo vệ cho Phó Vân Anh.

Trường Nhạc Hầu chỉ vào Phó Vân Anh, gào lên với đám hộ vệ: "Còn thất thần làm gì nữa!"

Đám hộ vệ nhìn nhau, chúng dám phụng mệnh đánh người nhưng mà tuyệt đối không dám thực sự xung đột với sai binh của Đại Lý Tự.

Trường Nhạc Hầu giận điên người, vẫn còn muốn chửi mắng tiếp, Kiều Gia đá một cái vào mông hắn. Mặt Trường Nhạc Hầu tái xanh, hắn gào lên thảm thiết như lợn bị chọc tiết.

Đám hộ vệ lại nhìn nhau, quan trọng nhất bây giờ là phải cứu chủ tử trước đã, chúng cầm đao đổ xô về hướng Kiều Gia.

Kiều Gia có thể lấy một địch trăm, cười nhạt, vẫn đối phó với đám hộ vệ nhưng lại vẫn rảnh rang cho Trường Nhạc Hầu thêm mấy đá.

Trường Nhạc Hầu nằm rạp trên mặt đất, liên tục kêu la.

Thắng bại nhanh chóng được phân định rõ ràng, mấy sai binh bước vào phòng, đuổi hộ vệ của Trường Nhạc Hầu ra.

Tề Nhân đầu phi phát tán, quan bào bị xé tả tơi, một bên mắt sưng húp, khóe miệng tím bầm, được hai bình sự đỡ ra ngoài, miệng đầy máu, che ngực ho khan. Mọi người xung quanh thấy điệu bộ chật vật của hắn, chặc lưỡi, bước tới an ủi hắn. Tề Nhân trợn mắt tức giận lườm Trường Nhạc Hầu, tiếc là mắt sưng miệng rách, thành ra điệu bộ lại hơi buồn cười, chẳng đáng sợ chút nào.

Hộ vệ của Trường Nhạc Hầu thấy tình thế có vẻ không ổn, chắp tay nói: "Phó đại nhân, Hầu gia cũng chỉ nhất thời xúc động nên mới lỗ mãng xông vào, chuyện hôm nay đều là hiểu lầm thôi."

Ý tứ của hắn rất rõ ràng, Tề Nhân bị đánh, Trường Nhạc Hầu cũng bị Kiều Gia đánh cho một trận, việc này coi như hòa, ai cũng không được lợi.

Nếu làm to chuyện thì đối với bên nào cũng không hay cả.

Phó Vân Anh cười lạnh, không để ý tới gã hộ vệ, đi tới trước mặt Trường Nhạc Hầu.

Kiều Gia đang ấn Trường Nhạc Hầu xuống nền tuyết, Trường Nhạc Hầu giãy giụa không thôi nhưng Kiều Gia khỏe như trâu, hắn lăn đi lăn lại, nuốt phải không ít băng tuyết và bụi đất nên cuối cùng không giãy nữa, nằm trên nền tuyết tức giận chửi mắng Phó Vân Anh.

Phó Vân Anh chậm rãi nói: "Trường Nhạc Hầu là hầu tước tôn quý, Phó mỗ không đắc tội nổi. Nhưng mà hôm nay Trường Nhạc Hầu sỉ nhục quan viên Đại Lý Tự ta, mạo phạm quyền uy của Đại Lý Tự. Nếu như Phó mỗ thả ngươi ra khỏi Đại Lý Tự, về sau làm gì có mặt mũi nào làm cái chức tự thừa này nữa."

Trường Nhạc Hầu kinh hãi, hắn đã bị đánh rồi, cái gã trẻ tuổi này còn muốn thế nào nữa đây?

Đến Vương thủ phụ còn không muốn đắc tội với hắn, Phó Vân mà cũng dám uy hiếp hắn trước mặt bao nhiêu người thế này sao?!

Phó Vân Anh khẽ nhếch miệng cười.

Mấy sai binh đi tới, trói gô Trường Nhạc Hầu lại.

Thời khắc này, đám hộ vệ của Trường Nhạc Hầu đều đã bị sai binh tước mất đao, bao vây trên nền tuyết, chỉ có thể trơ mắt nhìn chủ tử của mình gào thét, còn bị người của Đại Lý Tự kéo ra ngoài, tạo thành một vạch dài trên tuyết.

Trường Nhạc Hầu vùng vẫy đôi chân vẫn chưa bị trói chặt.

"Thằng nhãi Phó Vân kia, nỗi nhục ngày hôm nay, sau này nhất định hoàn lại gấp mười!"

Mặt Phó Vân Anh không đổi sắc. Lúc đi qua sân tra tấn, nàng bỗng nhiên dừng lại.

Hai bên tường treo mấy bộ dụng cụ tra tấn nặng nề, đám sai binh đứng chắn hai bên hành lang, không cho phép người khác tới gần.

Trường Nhạc Hầu nghĩ mà sợ, nhìn thấy mấy bộ dụng cụ tra tấn loang lổ vết máu, lòng bàn tay lạnh toát.

Phó Vân Anh quay đầu lại, cúi đầu nhìn Trường Nhạc Hầu, "Nơi này là nha môn, tất cả mọi người đều chính mắt nhìn thấy Hầu gia xông vào đây, Đại Lý Tự mới là bên bị hại. Nếu như Phó mỗ giết Hầu gia ở chỗ này rồi sau đó ném thi thể ngài sang Hình Bộ, xong việc liền bảo ngài tự say rượu làm loạn, không cẩn thận trượt chân ngã chết thì có ai có thể hoạnh họe gì được ta cơ chứ?"

Trường Nhạc Hầu trợn trừng mắt, tức giận gân cổ lên: "Em gái ta đường đường là Hoàng hậu, ngươi cứ chờ đấy cho ta! Ngươi mà dám động vào một sợi lông tơ của ta, ta nhất định sẽ băm thây ngươi thành vạn mảnh!"

Phó Vân Anh mỉm cười, chỉ về phía mấy người Kiều Gia ở xung quanh, "Bọn họ đều rất mực trung thành với ta, cứ coi như người nhà của Trường Nhạc Hầu nhất định không chịu bỏ qua thì cũng sẽ có người tình nguyện gánh tội thay cho ta. Ta vốn là quan viên ở Đại Lý Tự, đương
nhiên phải biết làm thế nào để nhanh chóng thoát khỏi hiềm nghi, cùng lắm chỉ là bãi miễn chức quan mà thôi, dùng chức quan này của ta để đổi lấy mạng Trường Nhạc Hầu thì tính ra cũng có thiệt đâu."

Mặt nàng sa sầm, "Trường Nhạc Hầu muốn trút giận, đó là việc của ngươi. Nhưng Đại Lý Tự không chấp nhận
được việc ngươi tới đây giương oai như vậy!"

Trường Nhạc Hầu ngang ngược, không nể nang ai. Những nhà quyền quý trong kinh đều thi nhau nịnh bợ lấy lòng hắn. Từ nhỏ hắn chỉ là con cái nhà quan quân
cấp thấp, bỗng nhiên lại phất lên, làm sao có thể không vênh váo tự đắc, hơn nữa lại còn được một lũ bạn không ra gì nịnh hót tâng bốc cả ngày nên càng không coi ai ra gì. Tối hôm qua hắn uống rượu tới tận hừng đông, đầu óc choáng váng, hơi rượu bốc lên đầu, bị mấy người có ý đồ xấu khiêu khích, làm gì còn quan tâm đến tốt xấu đúng sai nữa, bảo hắn rút kiếm giết người còn được nữa là.

Trong cơn say, hắn đi một mạch tới tận Đại Lý Tự, thật hay ho là không có ai ngăn cản, trong lòng lại càng đắc ý.

Vốn tưởng rằng đánh Tề Nhân một trận cũng chỉ là việc nhỏ, cùng lắm chỉ bị Hoàng hậu muội muội trách mắng mấy câu thôi chứ làm sao có ảnh hưởng gì lớn tới hắn được, ai mà biết được từ đâu lại rơi ra một gã Phó Vân cơ chứ!

Người này thì Trường Nhạc Hầu biết, ai cũng bảo "y" và Hoàng thượng gần như thầy trò, cảm tình rất tốt. Sau mỗi lần lên triều, Hoàng Thượng đều sẽ gọi "y" tới cung Càn Thanh bàn bạc chính sự.

Hoàng thượng cực kỳ nể trọng, tin tưởng "y". Lúc làm việc ở Đại Lý Tự, "y" không kiêu ngạo, không siểm nịnh, trực tiếp, sắc bén, thường xuyên không nể nang gì, thẳng tay đẩy các vụ án về lại Hình Bộ và Đô Sát Viện, người ở Hình Bộ chỉ cần nghe tới tên "y" thôi là đã thấy đau đầu
nhức óc.

Cái việc giết người này, Phó Vân thực sự có thể làm được đấy!

Trường Nhạc Hầu thực ra chỉ được cái mẽ ngoài, bị giọng điệu lạnh như băng của Phó Vân Anh làm cho sợ hãi tới mức tỉnh cả rượu, giờ hắn mới cảm thấy mình không nên lỗ mãng như thế, uống mấy chén rượu, lại nghe người ta cổ vũ vài câu, đã chạy thẳng tới Đại Lý Tự gây chuyện. Hơn nữa hắn lại còn đụng phải một gã cứng đầu!

Thấy ánh mắt của hắn bắt đầu trốn tránh, biết hắn đã tỉnh táo lại, biết sợ hãi, Phó Vân Anh vẫn không buông tha cho hắn.

"Ra tay đi." Nàng xoay người, lạnh lùng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp