Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 140-3: Dữ dằn (3)


1 năm

trướctiếp

Kiều Gia tiến lên một bước, bóp nắm tay, khớp xương kêu lách cách.

Những ngón tay lạnh lẽo kéo vạt áo Trường Nhạc Hầu ra, bóp lấy cổ hắn, siết nhẹ.

Trường Nhạc Hầu hồn phi phách tán, run lên cầm cập, sợ tới mức đái dầm ngay tại đó.

Mùi nước tiểu khai nồng tràn ra.

Kiều Gia cười nhạt, buông tay.

Dường như thật sự vừa mới đi vòng qua cửa tử một chuyến, Trường Nhạc Hầu vô cùng hoảng sợ, không nói nổi chữ nào, ngã ngồi trên mặt đất run lẩy bẩy.

Phó Vân Anh nói: "Kéo hắn ra ngoài, để người của Hình Bộ và Đô Sát Viện cùng nhìn."

Kiều Gia thưa vâng, nhanh chóng kéo gã Trường Nhạc Hầu đã kinh hồn táng đảm kia ra khỏi Đại Lý Tự, đẩy hắn lên nền tuyết.

Tiếng kêu sợ hãi vang lên bốn phía.

Người của Hình Bộ và Đô Sát Viện đã kê xong ghế, chuẩn bị xong hạt dưa, pha xong nước trà, hô hào gọi nhau, vui như chưa bao giờ được vui, tụ tập thành đám bên ngoài Đại Lý Tự chờ để chế giễu bọn họ một phen!

Ai ngờ không chờ được tới cảnh quan viên Đại Lý Tự kêu cha gọi mẹ chạy ra cầu cứu, chỉ nghe đánh phịch một tiếng Trường Nhạc Hầu khi nãy còn diễu võ giương oai, không ai bì nổi đã bị người ta quăng ra ngoài rồi!

Mọi người giật mình, vội vàng dùng tay áo che mặt mình, tránh cho sau này lại bị Trường Nhạc Hầu thù dai tính sổ.

Sau đó bọn họ thì thầm bàn tán với nhau.

"Tàn nhẫn! Quá tàn nhẫn!"

"Đến mặt cũng bị đánh sưng vù, ít nhất cũng phải mấy tháng nữa Trường Nhạc Hầu cũng không ra ngoài được."

"Ai xuống tay thế?"

"Khi nãy người của Đại Lý Tự đều ra ngoài cả, để lại một đống binh tôm tướng cua, thế mà có thể giải quyết được cả Trường Nhạc Hầu cơ á?"

Mọi người kinh ngạc không thôi.

Trong một góc, mấy bóng người lén lút quan sát một lúc rồi quay đầu chạy về hướng bắc.

Vừa chạy được một đoạn, chúng đã bị sai binh mai phục ở đường rẽ chặn lại.

Trong Đại Lý Tự, mấy người Lục chủ Bộ trợn mắt há mồm, chăm chú nhìn Phó Vân Anh bằng ánh mắt vừa phức tạp lại cuồng nhiệt.

Vẫn biết tự thừa đại nhân nóng tính, không ngờ lại dữ dằn tới vậy.

Dẫu cuối cùng cũng bảo vệ được thanh danh của Đại Lý Tự nhưng tự thừa đại nhân đắc tội với Trường Nhạc Hầu, có nghĩa là đắc tội với Hoàng hậu, Hoàng Hậu là người bên gối của Hoàng thượng...

Cứ coi như lần này Hoàng hậu nhẫn nhịn được đi thì sau này sớm muộn gì cũng sẽ thanh toán với tự thừa đại nhân...

Mọi người kính nể vô cùng nhưng cũng không khỏi lo lắng cho tự thừa.

Tề Nhân cắn môi, sắc mặc liên tục thay đổi, khập khiễng đi tới trước mặt Phó Vân Anh, "Việc này bắt nguồn từ ta, cứ để ta chịu trách nhiệm đi."

Phó Vân Anh đứng dưới hành lang, hai tay chắp sau lưng, mỉm cười nói: "Đại nhân, đây không phải là chuyện của hai người chúng ta mà thôi."

Nàng đưa mắt nhìn mấy người bàng quan khi nãy một lượt, "Các vị, Đại Lý Tự cùng vinh cùng nhục, nếu như hôm nay không làm như vậy, về sau Đại Lý Tự ắt sẽ bị người ta nhạo báng. Cái tên Đại Lý Tự không chỉ đại diện cho mặt mũi của ta hay của các vị mà còn là sự công chính của luật pháp... Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục, chiếc biển hiệu trước cổng này nặng tựa ngàn cân."

Mọi người đều lấy làm hổ thẹn, cúi gập đầu xuống, không dám đối diện với nàng. Bọn họ không thích Tề Nhân, thờ ơ lạnh nhạt để người bên ngoài đánh chửi cấp trên của mình, bản thân mình thì thoải mái thật đấy nhưng uy nghiêm của Đại Lý Tự chỉ còn là miếng giẻ rách. Không chỉ có Hình Bộ và Đô Sát Viện, người trong thiên hạ đều sẽ chê cười Đại Lý Tự bọn họ vô dụng, để cho một kẻ ngoại thích đánh cho không ngóc đầu lên được.

Lúc quan viên Lục Bộ trong triều tranh chấp, lao vào đánh nhau, họ không quan tâm đến chuyện bình thường người bên cạnh mình tốt hay xấu, vẫn cứ chạy tới giúp đỡ. Mâu thuẫn riêng trong nha thự là một chuyện, mâu thuẫn với người ở chỗ khác lại là chuyện khác, không thể
giúp người bên ngoài ức hiếp người nhà mình được!

Hành lang im phăng phắc, mọi người đứng yên không ai nói gì, cùng đưa mắt về phía Phó Vân Anh đang đứng thẳng trước bậc thềm, suy nghĩ hồi lâu.

Bỗng Kiều Gia đi vào, ôm quyền nói: "Đại nhân dự đoán không sai, đã bắt được mấy kẻ nhìn trộm chuẩn bị đi báo tin."

Phó Vân Anh khẽ gật đầu, "Trói chặt Trường Nhạc Hầu lại, ta muốn vào cung diện thánh."

Mọi người kinh ngạc, vội vàng ngăn cản: "Đại nhân, tạm thời đừng nóng vội, việc này cứ nên chờ Đại Lý Tự khanh trở về rồi tính sau."

Hiện giờ trút giận thì cũng đã trút giận xong, hẳn là phải nhanh chóng nghĩ cách ém chuyện này lại, hóa thù thành bạn với Trường Nhạc Hầu, sao Phó đại nhân lại muốn vào cung cơ chứ?

Không chỉ muốn vào cung, Phó đại nhân lại còn muốn xách cả Trường Nhạc Hầu vào theo...

Khổng Hoàng hậu sẽ tức điên lên mất!

Phó Vân Anh bước xuống bậc thang, nói: "Đợi Đại Lý Tự khanh về tới nơi thì đã có người vào cung tố cáo ta từ lâu rồi."

Nếu đã muốn mách tội thì phải làm cho sớm, để lâu không biết ngững người đó sẽ đổ thêm cho nàng bao nhiêu tội nữa. Nàng có thân phận đặc biệt, chỉ cần có
chuyện quan trọng cần bẩm báo thì có thể vào cung yết kiến.

Kim Ngô Vệ trước cửa cung đã nghe nói về chuyện Trường Nhạc Hầu say rượu đại náo Đại Lý Tự. Xa xa, nhìn thấy vị tự thừa trẻ tuổi tuấn tú của Đại Lý Tự đang bước tới từ trong màn tuyết, ống tay áo phồng lên trong gió, họ còn tưởng rằng "y" tới kể khổ.

Mãi tới khi đoàn người lại gần, Kim Ngô Vệ mới nhìn thấy Trường Nhạc Hầu mặt mày ủ rũ, tay bị trói quặt ra sau lưng, cả đám nghẹn họng nhìn trân trối.

Thật can đảm!

Không những đánh Trường Nhạc Hầu một trận mà còn đưa thẳng vào cung!

Sau khi kiểm tra thân phận xong xuôi, Kim Ngô Vệ tránh đường, mắt sáng cả lên, nhìn theo bóng Phó Vân Anh bằng ánh mắt thích thú lạ thường

Thảo nào có tiếng là sát thần, dám nhổ lông trên đầu hổ.

Chu Hòa Sưởng hôm nay không phải lên lớp, đang dẫn đám tiểu nội quan đi kiểm tra phòng Nam Vũ vừa được sửa chữa và xây mới.

Nội quan ôm giấy bút cun cút theo sau, thấy Chu Hòa Sưởng có chỗ nào không hài lòng là lại vội vàng ghi lại để sau đó còn chỉnh sửa.

Dạo hết một vòng trong phòng Nam Vũ, Chu Hòa Sưởng về chủ điện của cung Càn Thanh. Lúc này, một thái giám mặc áo phi ngư chạy như bay về phía hắn, quỳ rạp xuống đất, kinh hoàng nói, "Vạn tuế gia, Đại Lý Tự tự thừa đại nhân đánh Trường Nhạc Hầu, còn trói ngài ấy lại rồi!"

Chu Hòa Sưởng hơi cau mày, Đại Lý Tự tự thừa là Vân ca nhi, lúc trước hắn còn cảm thấy chức quan này quá nhỏ, định thăng lên mấy cấp nên vẫn luôn ghi nhớ.

"Trường Nhạc Hầu là ai cơ?"

Hắn quay đầu lại hỏi Cát Tường, hầu tước ở nhà Hoàng đế quá nhiều, thực sự không nhớ nổi.

Cát Tường thầm giật mình, tự than không hay rồi nhưng không dám lừa dối, khe khẽ đáp: "Thưa Vạn tuế gia, Trường Nhạc Hầu là anh trai của Hoàng hậu nương nương."

Vân ca nhi đánh người Khổng gia à?

Chu Hòa Sưởng nhíu mày nói: "Nói kỹ càng đi."

Thái giám quỳ trên mặt đất, lau mồ hôi, đáp: "Cách đây không lâu, con trai độc nhất của Trường Nhạc Hầu đắc tội với Đại Lý Tự thiếu khanh Tề Nhân, bị Tề Nhân phạt đánh giữa đường. Trường Nhạc Hầu thương con trai độc nhất, trong lòng vô cùng buồn bực, sáng nay say rượu, đúng lúc đi ngang qua Đại Lý Tự lại nhìn thấy Tề Nhân, xông vào đánh luôn. Đại Lý Tự tự thừa Phó Vân lệnh cho sai binh đánh Trường Nhạc Hầu một trận suýt chết, còn trói lại lôi ra ngoài làm gương. Hiện giờ người bên ngoài đều đang bàn tán về việc này ạ!"

Chu Hòa Sưởng á một tiếng, dường như đang suy nghĩ gì, nhìn thái giám một cái, thái giám mà có thể mặc áo phi ngư thế này, đương nhiên thân phận không thấp, "Người bên ngoài bàn tán thế nào?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp