Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 140-4: Dữ dằn (4)


1 năm

trướctiếp

Thái giám cúi đầu, không nhìn thấy rõ biểu cảm trên mặt Chu Hòa Sưởng, khẽ nói: "Đương nhiên là khen Phó đại nhân, ngài ấy là thanh thiên đại lão gia không sợ cường quyền, chửi mắng Trường Nhạc Hầu làm xằng làm bậy ạ."

Trường Nhạc Hầu là anh vợ Chu Hòa Sưởng, chửi mắng Trường Nhạc Hầu nhất định là sẽ chửi mắng tới Hoàng hậu, mà người ban tước vị cho Trường Nhạc Hầu lại chính là Chu Hòa Sưởng.

Mặt mày Chu Hòa Sưởng hơi tối lại. Đúng lúc này, một nội quan khác vào bước đi tới, đứng dưới bậc thang thưa:
"Vạn tuế gia, Đại Lý Tự tự thừa Phó Vân cầu kiến." Hắn ngừng lại một chút, "Còn có cả Trường Nhạc Hầu... Phó đại nhân trói Trường Nhạc Hầu lôi tới."

Đám nội quan hãi hùng khiếp vía, không dám thở mạnh.

Chu Hòa Sưởng lạnh lùng nói: "Bảo hắn vào đi."

Vào tới cung Càn Thanh, suy nghĩ trong lòng Trường Nhạc Hầu lại trở nên linh hoạt, hắn sợ Phó Vân, nhưng em rể hắn không sợ đâu! Hoàng thượng tốt với Hoàng hậu, cũng tốt với Khổng gia, hắn là anh vợ của Hoàng thượng, Hoàng thượng còn trẻ, sĩ diện, chắc chắn sẽ đứng về phía hắn.

Phó Vân, cái thứ không biết trời cao đất dày, ngươi cứ vênh váo đi! Đợi lát nữa sẽ tới lượt ngươi khóc không ra nước mắt! Trường Nhạc Hầu nghiến răng ken két, tính toán trong lòng, nhưng mặt mày lại như cha mẹ chết, bị Phó Vân Anh quay đầu lại lườm cho một cái, lập tức sợ tới mức hai chân va vào nhau lập cập.

Hắn vẫn còn nhớ rõ nụ cười nhạt trên khuôn mặt gã Đại Lý Tự tự thừa này lúc uy hiếp hắn, dọa giết hắn.

Chu Hòa Sưởng vòng qua tấm bình phong, mặt mày sầm sì đi vào trong điện.

Trường Nhạc Hầu gian xảo, nằm trên nền gạch lạnh lẽo, khẽ rên rỉ ỉ ôi.

Thấy Chu Hòa Suởng tới, Phó Vân Anh hành lễ với hắn, giả bộ muốn quỳ xuống thỉnh tội.

Chu Hoa Suởng vội vàng gọi nội quan tới đỡ nàng, không cho nàng quỳ, liếc nhìn Trường Nhạc Hầu đang nằm liệt như lợn chết trên mặt đất một cách đầy ghét bỏ, cẩn thận quan sát nàng từ đầu đến chân rồi hỏi: "Đệ có bị thương không?"

Phó Vân Anh lắc đầu, "Vi thần nhất thời xúc động, xin Hoàng thượng thứ tội."

Chu Hòa Sưởng cười, "Khanh thì có tội gì?"

Hắn quay đầu sang phía Cát Tường, đưa mắt ra hiệu.

Mùi nước tiểu khai nhức cả mũi rồi đây này, mau kéo Trường Nhạc Hầu ra ngoài ngay!

Cát Tường dẫn mấy nội quan đi tới, người kéo tay áo, người túm đùi, lôi cái kẻ đang ngơ ngác, vốn tưởng rằng mình có thể mách tội, ai ngờ vẫn còn chưa đợi được tới lúc có cơ hội mở miệng đã bị tống cổ ra ngoài là Trường Nhạc Hầu đi.

Mấy nội quan khác bước lên, dọn dẹp sạch sẽ chỗ khi nãy Trường Nhạc Hầu vừa nằm.

Phó Vân Anh kể lại từ đầu đến cuối toàn bộ quá trình bắt trói Trường Nhạc Hầu ở Đại Lý Tự sáng nay, không hề thêm mắm dặm muối, chỉ cố ý nhấn mạnh thêm một chút về sự hùng hổ phô trương của Trường Nhạc Hầu, cúi đầu nói: "Hoàng thượng, Trường Nhạc Hầu tự tiện xông vào Đại Lý Tự, đánh mệnh quan của triều đình. Thực ra nói một cách nghiêm túc, đây cũng không được tính là việc gì lớn, vi thần vốn có thể làm như một sự nhịn là chín sự lành. Nhưng nghĩ kĩ lại, nếu như lần này tha cho Trường
Nhạc Hầu, thứ nhất, sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của Hoàng hậu và Hoàng thượng, thứ hai, chẳng phải sẽ khiến cho quan lại các cấp thất vọng buồn lòng hay sao? Vì vậy, vi thần chỉ có thể cả gan bắt trói hắn lại. Hơn nữa, dung túng cho Trường Nhạc Hầu, hắn sẽ lại càng không biết kiềm chế, sau này có thể sẽ trở thành mối họa lớn, chi bằng dạy cho hắn một bài học, coi như cảnh cáo."

Chu Hòa Sưởng nhếch miệng cười, nói: "Đệ để ý tới hắn làm gì! Không cần phải nghĩ cho hắn, gần đây hắn thật sự không biết cái gì gọi là chừng mực, Trẫm đã muốn nhắc nhở hắn từ lâu, mỗi tội Hoàng hậu cứ liên tục xin cho hắn mới đành thôi."

Khổng Hoàng hậu chỉ có một người anh ruột, tình cảm anh em sâu sắc. Trường Nhạc Hầu gây họa mấy lần liền. Chuyện truyền tới tai Chu Hòa Sưởng, hắn còn chưa tỏ thái độ gì, Khổng Hoàng hậu đã khóc lóc sướt mướt cầu xin hắn thương tình, nói anh trai nàng ta bản tính lương
thiện. Dù sao Trường Nhạc Hầu cũng chưa hại tới mạng người, cùng lắm cũng chỉ coi như ngông cuồng mà thôi, nếu như so sánh với những hoàng thân quốc thích động một tý là lấy mạng người ta thì cũng chưa là cái gì, hơn nữa Khổng Hoàng hậu khóc lóc cũng đáng thương, Chu Hòa Sưởng mềm lòng liền không trừng trị Trường Nhạc Hầu nữa.

Không ngờ đúng là càng dung túng thì lá gan của hắn lại càng lớn, đường đường Đại Lý Tự thiếu khanh mà hắn cũng dám đánh!

Nếu đây là người bình thường thì đã bị nhốt vào đại lao chờ tuyên án từ lâu rồi.

Phó Vân Anh ngập ngừng một chút rồi lại nói: "Hoàng thượng, vi thần phát hiện ra việc này hơi kì quái."

"Sao cơ?" Chu Hòa Sưởng nheo nheo mắt.

Phó Vân Anh nói: "Trường Nhạc Hầu có lớn mật đến thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không tự nhiên xông vào Đại Lý Tự đánh người, nghe hắn nói, là do người xung quanh hắn cổ vũ hắn xông vào Đại Lý Tự, mấy hộ vệ đã ra tay cũng không phải nô bộc lâu năm của Khổng gia. Vi thần
còn bắt được mấy người nhìn lén bên ngoài Đại Lý Tự, không biết có ý đồ gì. Trường Nhạc hầu là anh trai của
Trung Cung Hoàng hậu, vi thần chỉ sợ việc này là nhằm vào Hoàng hậu."

Mặt Chu Hòa Sưởng hơi biến sắc, "Ý của đệ là có người cố ý dụ dỗ Trường Nhạc Hầu đánh quan viên Đại Lý Tự nhưng thực chất là để ly gián Trẫm và Hoàng hậu sao?"

Phó Vân Anh cúi đầu, "Vi thần không dám tự phỏng đoán."

Chu Hòa Sưởng trầm mặc một lát, vua tay, "Dù thế nào đi chăng nữa, Trường Nhạc Hầu cũng nên nhận một bài học!"

Hắn thầm suy nghĩ trong lòng, việc này đúng là không bình thường, thế mà Trường Nhạc Hầu lại có thể xông thẳng vào Đại Lý Tự! Vậy cái người đứng sau kia không chỉ định ly gián hắn và Hoàng hậu mà còn định hãm hại Vân ca nhi, khiến Vân ca nhi trở mặt với Khổng gia, đồng thời cũng tạo ngăn cách giữa hắn và Vân ca nhi.

Một hòn đá hạ ba con chim, tính toán giỏi thật.

Chu Hòa Sưởng ra lệnh, "Dẫn người vào đây."

Cẩm Y Vệ thưa vâng, kéo một thái giám mặc áo phi ngư vào trong điện.

Tên thái giám này chính là người đáp lời khi nãy ở ngoài điện.

Phó Vân Anh nhướn mày.

Chu Hòa Sưởng hỏi: "Đệ biết hắn không?"

Phó Vân Anh cẩn thận quan sát một phen rồi lắc đầu.

Chu Hòa Sưởng hừ lạnh một tiếng, bảo Cẩm Y Vệ kéo người nọ ra ngoài.

Khi nãy, lúc tên thái giám này trả lời hắn, từng câu từng chữ đều có ẩn ý. Hắn nói dân chúng thấy Vân ca nhi đánh Trường Nhạc Hầu thì vui mừng khôn xiết, gọi đệ ấy là thanh thiên đại lão gia, nhìn thì có vẻ như đang khen Vân ca nhi nhưng thực ra là ám chỉ dân chúng chỉ biết đến danh tiếng của quan viên chứ không biết quân vương thánh minh, hơn nữa sẽ còn vì Vân ca nhi làm to chuyện này mà trách cứ hắn dung túng cho ngoại thích... Những câu này đều là để kích thích mâu thuẫn giữa hắn và Vân ca nhi, khiến hắn đề phòng Vân ca nhi.

Vân ca nhi không quen biết tên thái giám này, xem ra không phải thù riêng, người xuống tay sau lưng nhất định là Yêm đảng.

Yêm đảng bắt đầu phản công, đầu tiên là cố tình bỏ bê công việc, khiến hắn phải ăn thứ đồ ăn không nuốt nổi của Quang Lộc Tự, ngày ngày ăn không ngon, ngủ không yên, giờ lại còn định ly gián hắn và Vân ca nhi.

Chu Hòa Sưởng bỗng đập bàn một cái, đúng là khó lòng phòng bị.

Phó Vân Anh thấy mình đã đạt được mục đích liền xin phép ra về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp