Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 140-5: Dữ dằn (5)


1 năm

trướctiếp

Chu Hòa Sưởng gọi nàng lại, "Vân ca nhi, sau này nếu gặp phải những kẻ như Trường Nhạc Hầu, ỷ vào thân phận mà làm càn, đệ không cần phải kiêng dè gì hết, cứ đánh mạnh vào! Trẫm ban cho đệ Thượng Phương Bảo Kiếm, có thể tiền trảm hậu tấu, chém đầu gian thần, xem ai còn dám ức hiếp đệ!"

Khóe miệng Phó Vân Anh hơi run run, nàng tới cung Càn Thanh, tuy không phải để mách tội nhưng cũng đã gài Khổng Hoàng hậu và Trường Nhạc Hầu mấy lần liền. Vậy mà Chu Hòa Sưởng lại nói thế, vậy thì có nghĩa là hôm nay nàng bị bắt nạt, chạy tới tìm hắn làm chỗ dựa à?

Không cho nàng từ chối, Chu Hòa Suởng sai người mang ngự kiếm tới, bảo nội quan bưng kiếm, đi theo nàng về Đại Lý Tự.

Thượng Phương Bảo Kiếm có hình long phượng chạm nổi vốn là một thanh kiếm sắc bén tới mức chém chết cả ngựa, sau này dần trở thành tượng trưng của quyền lực, đã lâu chưa ra khỏi vỏ.

Phó Vân Anh nghĩ ngợi một lúc, nàng trói Trường Nhạc Hầu lại, lôi vào cung sau đó lại mang Thượng Phương Bảo Kiếm về Đại Lý Tự. Chuyện này truyền ra ngoài có khi lại thành một câu chuyện được người người ca tụng.

Dân chúng bình thường thích nhất là mấy câu chuyện kiểu này, như vậy sẽ có lợi cho thanh danh của Chu Hòa Sưởng. Nàng không tiếp tục từ chối nữa.

Từ sau khi Phó Vân Anh đi ra ngoài, quan viên Đại Lý Tự lo lắng không thôi, đứng ngồi không yên.

Đại Lý Tự khanh mãi không xuất hiện, tả hữu thiếu khanh, một người bị đánh cho bầm dập hết cả mặt mũi, một người chẳng thấy bóng dáng đâu, mọi người rắn mất đầu, như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

Cuối cùng, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, một bình sự vừa chạy vào trong vừa hét to: "Phó Vân trở lại rồi!"

Mọi người nhảy dựng lên, chạy ra khỏi phòng làm việc, đồng loạt lao tới của nghênh đón.

Bọn họ nhìn thấy bộ mặt của Đại Lý Tự bọn họ mặc một bộ sưởng y, vạt áo bay bay, từ từ đi tới, bước đi thoải mái thong dong, mặt mày bình tĩnh.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, thoạt nhìn thì có vẻ Hoàng thượng không trách phạt Phó Vân.

Ngay sau đó, ánh mắt của mọi người chiếu về phía chiếc hộp mà tiểu nội quan đang bê trong tay.

Chiếc hộp đã được mở ra, bên trong lấp lánh ánh vàng.

Đó lại là thanh ngự kiếm mà Hoàng thượng vẫn treo trong thư phòng! Đây còn không phải là Thượng Phương Bảo Kiếm sao?

Mọi người há hốc miệng, mãi không đóng lại được.

Đám người vui sướng khi người gặp họa ở Hình Bộ và Đô Sát Viện nghẹn họng nhìn trân trối, tức điên người.

***

Trong cung.

Khổng Hoàng hậu biết chuyện anh trai mình bị đánh cho một trận liền xin gặp Chu Hòa Sưởng. Vào trong điện, vẫn chưa nói lời nào, nước mắt đã rơi như mưa.

"Hoàng thượng, Đại Lý Tự thừa kia làm việc như thế là quá cứng nhắc rồi!"

Chu Hòa Sưởng không ngẩng đầu lên, cười nói: "Tính tình Vân ca nhi vẫn luôn như thế, hắn thế này là còn dễ tính đấy. Ai bảo anh trai nàng rơi vào tay hắn cơ chứ, nàng yên tâm đi, Vân ca nhi chỉ dọa hắn tí thôi, có làm gì hắn đâu."

Vân ca nhi không thích thơn thớt nói cười với người khác, trước đây hắn từng bỏ ra không ít công sức mới được Vân ca nhi tiếp nhận. Vân ca nhi rất cố gắng chịu
đựng hắn, những kẻ khác thì không may mắn như vậy.

Nghe Hoàng thượng ôn hòa an ủi mình, có thể cảm thấy được trong lòng Hoàng thượng ắt là đứng về phía mình, nước mắt Khổng Hoàng hậu lại rơi lã chã, "Hoàng thượng, Đại Lý Tự thừa có thể là vô tình nhưng hắn lỗ mãng như thế, ngài sao có thể để hắn muốn làm gì thì làm được!"

Chu Hòa Sưởng im lặng, không nói gì, dùng bút son trong tay khoanh mấy vòng tròn trên tấu chương.

Khổng Hoàng hậu nức nở nói tiếp: "Đúng là gia huynh lỗ mãng, mắc phải sai lầm lớn, thiếp không dám giấu diếm
cho huynh ấy, Hoàng thượng cứ phạt huynh ấy, việc này thiếp không dám oán hận một câu nào! Nhưng mà việc này ầm ĩ lên như vậy, với thiếp mà nói thì là mất hết thể diện, với Hoàng thượng mà nói cũng là như vậy mà! Đây vốn là việc trong nhà, hẳn là phải che giấu thật kỹ, như thế ai cũng được vui vẻ, hiện giờ ầm ĩ lên cả, Đại Lý Tự thừa thì được cái thanh danh tốt nhưng hắn đặt Hoàng thượng và thiếp ở chỗ nào? Không chỉ có đám ngự sử sẽ đồng loạt dâng tấu mà sử sách còn ghi lại, hơn ngàn năm sau vẫn còn bị người ta nhạo báng..."

Hoàng hậu nước mắt như mưa, "Thiếp thẹn với sự yêu quý của Hoàng thượng!"

Chu Hòa Sưởng đặt bút son xuống, ngẩng đầu lên nhìn Khổng Hoàng hậu, thở dài.

"Hoàng hậu, trẫm và nàng đều còn trẻ. Trẫm đột nhiên trở thành Hoàng đế, cũng kinh ngạc sợ hãi, chỉ muốn trở thành một Hoàng đế tốt. Vậy nên trẫm thông cảm cho nàng, nàng còn ít tuổi, phạm một ít sai lầm cũng chẳng làm sao, rồi một ngày nào đó nàng sẽ có thể gánh vác được trách nhiệm của một Hoàng hậu. Giờ xem ra, trẫm đã nghĩ quá đơn giản rồi."

Khổng Hoàng hậu kinh hãi không nói nên lời, ngẩng đầu lên, mắt đỏ hoe nhưng lớp trang điểm trên mặt vẫn hoàn chỉnh, đúng là khiến người ta yêu thương.

Chu Hòa Suởng chầm chậm nói: "Khi nãy Vân ca nhi tới đây cũng chẳng hề vội vàng biện minh cho mình mà lại nhắc nhở Trẫm rằng Trường Nhạc Hầu có thể đã bị người khác lợi dụng, mà mục đích thực sự của người phía sau kia là ly gián vợ chồng chúng ta. Hắn còn dặn Trẫm không nên vì việc này mà giận cá chém thớt với hậu cung... Nàng thì lại không cần biết sai đúng thế nào, vừa mở miệng đã trách cứ hắn không có ý tốt."

Khổng Hoàng hậu ngây ra như phỗng, mặt vốn hồng hào lúc xanh lúc trắng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp