Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 141-2


1 năm

trướctiếp

Ba tú nữ khác cũng là con gái nhà bình thường nhưng sau một thời gian ở kinh sư, được thái giám, cung nữ trong cung dạy dỗ, cách đi đứng, nói năng, ứng xử của bọn họ thực sự không hề có một chút sai sót nào. Đừng nói tới tân quân, ngay cả bản thân Khổng thị cũng đã cảm thấy
bọn họ nhất định có thể khiến cho người ta yêu thích.

Cũng giống như lần tuyển tú năm đó, biểu hiện của nàng ta chỉ là thường thường mà thôi, không thể bằng được những người được chọn cho Thái tử như Thái tử phi hay lương đệ.

Khổng thị thất vọng, nản lòng, các vị nữ quan nói đúng, thân phận của Thế tử thay đổi, nàng ta không còn xứng với Thế tử nữa.

Biết được Hoàng thượng muốn tới gặp bọn họ, những tú nữ khác vừa ngượng ngùng lại vừa kích động, siết chặt khăn tay, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng.

Tay chân Khổng thị lại lạnh toát. Nhưng mà sau khi gặp mặt năm người bọn họ, Hoàng thượng vẫn chọn nàng ta làm Hoàng hậu như cũ.

Lúc thái giám tuyên đọc ý chỉ, người từ trước đến nay luôn bình tĩnh như Triệu thị cũng hơi lúng túng, lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi. Ba tú nữ khác cũng thầm kinh ngạc.

Nhưng bọn họ không hổ là người được thái giám tuyển hôn lựa chọn, dẫu kinh ngạc cũng chỉ là trong giây lát, lập tức đã mỉm cười chúc mừng Khổng thị.

Khổng thị còn ngạc nhiên hơn cả Triệu thị.

Nàng ta cảm thấy Hoàng thượng nhất định là thích nàng ta, nhớ nàng ta, nếu không sau khi gặp mặt những tú nữ như hoa như ngọc khác, Hoàng thượng đã chẳng lựa chọn nàng ta rồi.

Các vị nữ quan dạy nàng, Đế Hậu là những người tôn quý nhất trên đời, Hoàng đế là trời (thiên), quẻ Càn, Hoàng hậu là đất (địa), quẻ Khôn.

Trong Đạo Đức Kinh có câu "Địa đắc nhất dĩ ninh" (Đất được đạo nên yên), vậy nên nơi ở của Hoàng hậu được gọi là cung Khôn Ninh.

Nàng ta mới vào ở cung Khôn Ninh chưa lâu nhưng đã coi nơi này như nhà của mình.

Trước khi vào cung, Khổng lão gia mời người đoán mệnh cho nàng ta, cao nhân nói nàng trời sinh phượng mệnh, mệnh cách tôn quý, quả nhiên không sai.

Nàng ta ngồi trầm tư trước gương đồng. Cung nữ quỳ gối hai bên, thận cẩn thận thoa cao hồng ngọc lên mặt cho nàng ta, đây là phương pháp điều chế bí mật trong cung, phải dùng mấy chục loại hương liệu mới làm ra được, ngày ngày thoa lên mặt, da thịt mịn màng như ngọc.

Bên ngoài mành thủy tinh truyền tới tiếng bước chân, nội quan nhanh chóng đi vào, cách một tấm mành nói vọng vào: "Nương nương, thái y khám bệnh xong rồi, bệnh của lão phu nhân không có gì đáng ngại. Chỉ có điều quốc cữu gia vẫn còn bị nhốt trong nhà lao chưa được thả ra, lão phu nhân không an tâm, ăn gì cũng không thấy ngon."

Khổng thị nhíu mày.

Hoàng thượng không những ban cho cái gã Phó Vân kia Thượng Phương Bảo Kiếm, mà còn nhốt anh trai nàng ta lại, nói phải dạy cho huynh ấy một bài học. Mẹ chỉ có một đứa con trai, giờ tuổi cao, huynh ấy vẫn chưa được về nhà, mẹ khóc như mưa, đau ốm liệt giường, bản thân nàng ta là con gái mà không thể nào chăm bệnh cho mẹ, chỉ có thể phái người về thăm.

Những hoàng thân quốc thích khác giết người phóng hỏa, không có việc ác nào không làm, chẳng ai quan tâm. Anh trai nàng ta chỉ có say rượu đánh người mà thôi, sao cái gã Phó Vân kia lại cố tình giữ rịt lấy huynh ấy, không chịu buông tha cơ chứ?

Khổng thị hơi bực tức, nhưng lại nhớ tới lời Hoàng thượng nói, sau lưng có kẻ giở trò, thù hận lập tức chuyển tới chỗ bốn vị phi tử. Là Triệu thị? Hay là Lý thị đây?

Nàng ta sai cung nữ đi nhà kho lấy tơ lụa vải vóc, đồ trang sức, cùng với mấy thứ đại bổ như nhân sâm, nhung hươu, rồi bảo nội quan mang tới nhà mẹ đẻ. Mấy thứ đồ này cũng chỉ là thứ yếu mà thôi nhưng lại là đồ từ trong cung ban thưởng, thứ này nhà người khác không có được. Anh trai nàng ta bị đánh, người trong kinh nhất định sẽ chê cười Khổng gia, nàng ta càng cần phải quan tâm tới nhà mình hơn.

Đợi nàng bảo cung nữ ra ngoài, nội quan bước lên mấy bước, khe khẽ nói: "Nương nương, lão phu nhân hỏi quốc
cữu gia bao giờ mới có thể về nhà. Trong nhà lao tối tăm ẩm ướt, quốc cữu gia say rượu xong lại bị đánh, không có ai chăm sóc, còn bị nhốt vào đó, nhất định là phải chịu khổ, lão phu nhân vô cùng đau lòng."

Khổng thị nhíu mày nói: "Bảo mẹ ta bớt lo, Hoàng thượng không phải thực lòng muốn nhốt huynh ấy lại, là do sợ ngự sử buộc tội nên mới không thể không làm như vậy. Cũng đã cuối năm rồi, trước khi sang năm mới nhất định sẽ thả huynh ấy về nhà."

Nội quan lại nói tiếp: "Lão phu nhân còn hỏi: Cái gã Phó Vân kia có địa vị gì mà dám đánh quốc cữu gia như thế?"

Khổng thị lấy một ít thuốc mỡ màu trắng ngà ra, bôi lên tay mình, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Phó Vân là người
của Hoàng thượng. Hoàng thượng rất tin tưởng hắn. Anh trai ta lần này phải chịu khổ, sau khi được thả ra đương nhiên sẽ không phục, dặn dò huynh ấy đừng có gây chuyện thị phi, đầu tiên phải thoát khỏi sự chú ý lần này rồi tính, đừng có dây dưa với Phó Vân nữa."

Rồi nàng ta lại hỏi ở nhà có thiếu cái gì không, sức khỏe cha nàng ta thế nào, cháu trai cháu gái ở nhà ra sao.

Nội quan hỏi gì đáp nấy, không dám nói cho Khổng thị nghe rằng cha của nàng ta, Khổng lão gia lại vừa nạp một tiểu thiếp mười lăm tuổi, Khổng thái thái tức quá ngã bệnh, một phần là do lo lắng cho con trai, còn lại là bị Khổng lão gia làm cho tức giận.

Đã đến giờ nghỉ ngơi, cung nữ đi vào trải đệm hong chăn, nội quan lui ra ngoài. Khổng thị nhìn về phía cửa, trong mắt hiện lên vẻ cô đơn.

Bỗng nhiên, hai nội quan tươi cười bước vào trong điện, nói: "Vạn tuế gia bảo đêm nay sẽ tới đây ạ."

Khổng thị ngây người ngẩn ngơ, vui mừng khôn xiết.

Đám cung nữ cũng cười tươi roi rói, nói: "Nương nương, lần này quốc cữu gia có chuyện, Vạn tuế gia vẫn tới chỗ người, người cứ yên tâm, người chính là Hoàng hậu, Vạn tuế gia làm sao có thể lạnh nhạt với người được chứ?"

Đầu mày cuối mắt Khổng thị đều ánh lên nụ cười, vội vàng sờ lên mái tóc, "Kiểu tóc này không đẹp, mau chải cho ta búi tóc mẫu đơn."

Dám cung nữ cười thưa vâng.

Chờ Chu Hòa Sưởng phê duyệt xong tấu chương rồi sang đó, Khổng thị đã thay một bộ quần áo mới, trông đầy vẻ kiều diễm quyến rũ, chuẩn bị bữa đêm chờ hắn.

Chu Hòa Sưởng ngồi xuống, ăn một bát canh đậu hũ viên. Trên bàn có rất nhiều món ăn có phong vị Hồ Quảng, trong đó có một món là rau cải phủ Võ Xương, là do nhà bếp riêng của hắn cố ý dâng lên. Sau khi ăn xong, nói mấy câu chuyện phiếm, Chu Hòa Sưởng nhìn thấy kinh thư mà Khổng Hoàng hậu mới chép được một nửa, cầm lên đọc.

Mặt Khổng Hoàng hậu đỏ bừng lên, giật lại tờ giấy, nói: "Thiếp viết chữ không đẹp."

Nàng ta theo học các vị nữ quan, đọc mấy quyển sách về đạo đức của nữ tử, nhưng khả năng có hạn, tính ra vẫn
không bằng mấy người con gái từng đọc đủ thứ thi thư như Triệu thị.

Chu Hòa Sưởng mỉm cười, nói: "Trước kia Trẫm viết chữ cũng không đẹp, lúc còn đi học ở thư viện, học ít chơi nhiều, không ai dám ép buộc Trẫm, Trẫm lại càng lười hơn. Vân ca nhi viết chữ đẹp lắm, hắn là người khắc khổ nhất."

Nghe hắn nhắc tới những chuyện thời thiếu niên, Khổng Hoàng hậu giật mình, Hoàng thượng và Phó Vân quen biết nhau đã nhiều năm. Trước kia nàng ta cứ tưởng rằng cùng lắm Phó Vân cũng chỉ giống như cái vị trường sử đã bị đưa về phủ Võ Xương, là người làm việc lâu năm, tương đối có uy tín trong Vương phủ mà thôi nhưng mà giờ xem ra, hoàn toàn không chỉ có vậy.

Nàng ta vẫn coi như không biết gì, ngọt ngào nói: "Hoàng thượng rõ ràng viết rất đẹp, nghe nói mấy vị các lão đều khen ngài, ngài nói thế là để an ủi thiếp thôi."

Chu Hòa Sưởng lắc đầu bật cười, "Sau khi vào kinh ngày nào Trẫm cũng phải luyện chữ mới không bị mất mặt trước mặt các vị các lão, bọn họ ngoài miệng không nói gì, trong lòng thật sự kỹ tính."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp