Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 141-3


1 năm

trướctiếp

Ít nhiều gì thì cũng là nhờ Vân ca nhi viết thư nhắc nhở hắn. Từ trước khi vào kinh, hắn đã luôn kiên trì luyện tập, ngoài luyện chữ, còn phải luyện khẩu âm, tránh cho vào kinh lại trở thành trò cười, bị triều thần khinh thường.

Khổng Hoàng hậu kinh ngạc. Trước kia Hoàng thượng chỉ là Thế tử của phiên vương ở địa phương mà thôi, sau khi vào kinh phải học cách xử lý việc triều chính, học cách giao tiếp với triều thần, nhất định là vất vả lắm.

Chu Hòa Sưởng nói chuyện với nàng ta, thấy nàng ta rũ mắt xuống, lại tưởng rằng nàng ta vẫn đang giận dỗi về
chuyện Trường Nhạc Hầu bèn nói: "Nếu như anh trai nàng đánh người nào khác thì cũng không có gì, nhưng lại đánh chính Đại Lý Tự thiếu khanh, thế thì khác. Thế nào cũng phải nhốt hắn lại vài ngày, công việc không cần lo đến nữa, chờ hắn được ra ngoài, để hắn đi Nam Kinh."

Không chỉ có giam giữ mà thôi, còn phải cách chức anh trai nàng ta, đuổi huynh ấy xuống tận Nam Kinh.

Khổng Hoàng hậu giật mình, buột miệng nói: "Hoàng thượng, sắp hết năm tới nơi rồi, huynh ấy là con trai độc nhất trong nhà, huynh ấy đi rồi, cha mẹ không ai chăm sóc..."

Chu Hòa Sưởng nhíu mày nói: "Chỉ là điều hắn ra ngoài làm việc một chuyến thôi mà, chờ hắn trở về, không ai nhớ tới chuyện này nữa mới có thể khôi phục chức quan
cho hắn. Nếu không ngự sử sao có thể buông tha cho hắn dễ dàng như thế?"

Dường như việc này không chỉ đơn giản là uống rượu say đánh người mà thôi, Khổng Hoàng hậu suy nghĩ miên man, không dám tiếp tục xin tha cho anh trai, đành nói: "Hoàng thượng xử trí công bằng nên như vậy. Thiếp chỉ đang lo lắng cho cha mẹ thôi."

Chu Hòa Sưởng liếc nhìn nàng ta một cái rồi đi tới trước bàn sách, đặt bút lên tờ giấy Khổng Hoàng hậu mới chép được một nửa, tiếp tục sao chép kinh văn. Khổng Hoàng hậu không biết hắn đang nghĩ gì, lại gần giúp hắn mài mực.

Chu Hòa Sưởng viết xong một câu kinh, nhẹ nhàng hỏi: "Ban ngày nàng tập dượt tổ chức lễ thân tằm [1] với các nữ quan có mệt không?"

[1] Nghi lễ quan trọng do đích thân Hoàng hậu chủ trì tế bái do nuôi tằm, ươm tơ, dệt vải đóng vai trò quan trọng trong đời sống nhân dân thời phong kiến. Lễ thân tằm được tổ chức hàng năm vào cuối mùa xuân (tháng ba âm lịch) gồm có: Tế tằm thần, cung tang (tự mình hái dâu cho tằm ăn) và hiến kén ươm tơ.

Ánh nến lay động, Khổng Hoàng hậu được Chu Hòa Sưởng quan tâm hỏi han một câu, vành mắt không khỏi đỏ hoe.

Chỉ cần một câu này, dù vất vả thế nào đi chăng nữa cũng sẽ tan thành mây khói, hóa thành ngọt ngào.

Nàng ta dịu dàng nói: "Thiếp không mệt."

Chu Hòa Sưởng đưa tay trái nắm lấy tay nàng ta, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay nàng ta, mỉm cười nói: "Trẫm cũng có rất nhiều chỗ không biết, chúng ta cùng nhau học."

Khổng Hoàng hậu sững sờ, tim đập liên hồi.

Nàng ta biết đối với phi tử nào Hoàng thượng cũng sẽ ôn hòa như thế. Tính tình ngài ấy hiền hòa, thích mỹ nhân nhưng lại chẳng yêu ai tha thiết. Có đôi khi cung nữ không cẩn thận lỡ tay làm rơi thứ gì, ngài ấy rất ít khi trách cứ bọn họ, cũng sẽ dùng giọng nói ấm áp như vậy nói chuyện với bọn họ. Biết rõ ngài ấy cũng tốt với những người khác như thế...

Có một lần nàng ta nhìn thấy Hoàng thượng đi ngắm hoa với Triệu thị ở Tây Uyển, Triệu thị bị trẹo chân, đau tới mức trào nước mắt. Hoàng thượng lập tức bế nàng ta lên, Triệu thị ngây người, mặt đỏ bừng, nín khóc mỉm cười.
Phi tử nào Hoàng thượng cũng thích như nhau...

Biết rõ điểm này nhưng được ngài ấy đối xử dịu dàng như vậy, lòng cũng không thể nào không tan ra thành nước, cảm thấy như thể bản thân mình nhất định là người được ngài ấy yêu thương nhất.

Khổng Hoàng hậu hơi rũ mắt xuống, Hoàng thượng đối xử với nàng ta nhất định là khác với bọn họ. Cho dù điểm khác nhau ấy chỉ là chút xíu.

...

Hôm sau, theo quy củ, mấy vị Nội Các đại thần vào cung giảng kinh cho Chu Hòa Sưởng.

Phó Vân Anh cũng phụng chiếu vào cung.

Nàng tới rất sớm.

Tuyết đọng vẫn chưa tan hết, đám nội quan dọn tuyết, tạo ra một con đường cho người khác đi lại. Hoa mai trong
cung đã nở, nhìn từ xa chỉ thấy một mảnh đỏ rực, rạng rỡ như ráng chiều. Trước bậc thềm, mấy cây hoa hải đường
chỉ còn trơ lại những cành khô trụi lủi, gió bắc thổi qua, hắt tuyết nơi đầu cành lên, khiến cho những cung nữ đang đi đi lại lại lạnh tới mức mũi cũng đỏ bừng.

Uông Mân đi vào trong điện, nhìn thấy Phó Vân Anh, đầu tiên ha lên một tiếng, vỗ vai nàng; "Cậu đấy, tên nhóc này, tính tình không thay đổi gì cả!"

Phó Vân Anh nói: "Nào dám so sánh với ngài."

Mấy chục năm nay Uông Mẫn vẫn luôn kỹ tính như thế. So với hắn, nàng còn dễ tính chán.

"Đừng khiêm tốn, đến quốc cữu gia ngươi còn dám đánh, ta lịch sử văn nhã, chưa từng đánh người bao giờ." Uông Mân cười trêu chọc nàng.

Chỉ một lát sau, Vương các lão và Diêu Văn Đạt cũng tới.

Bệnh của Diêu Văn Đạt lúc tốt lúc xấu, mọi người đều quen cả rồi, nhưng gặp ông ta cũng vẫn cứ tới hỏi han mấy câu, dặn dò ông ta cố gắng giữ gìn sức khỏe.

Ông ta xua tay nói, "Mệnh ta cứng lắm, không chết được đâu!"

Thái giám mời mấy vị các lão vào trong điện uống trà cho ấm, trà và điểm tâm mà Quang Lộc Tự chuẩn bị cho bọn họ tuy không ngon lành gì nhưng đảm bảo là nóng hổi.

Mấy người Vương các lão cùng nhau đi vào, Phó Vân Anh ngồi bên ngoài chờ tiếp.

Đợi đến khi giờ giảng kinh kết thúc, các vị các lão tới Noãn Các ăn cơm, nàng mới đi vào gặp Chu Hòa Sưởng.

Chu Hòa Sưởng nhíu mày, vừa nhìn thấy nàng đã than thở: "Lão tiên sinh thực sự quá nghiêm khắc mà."

Vương các lão cảm thấy bản thân ông ta lúc trước mắt nhắm mắt mở để Chu Hòa Sưởng đăng cơ nên giờ phải chịu trách nhiệm, dạy dỗ hắn thật tốt, sợ hắn mê muội mất cả ý chí.

Hôm nay Chu Hoa Sưởng mới lắm miệng nói đùa một câu mà Vương các lão đã đứng dậy khuyên can hắn. Nói đến đoạn kích động, ông ta còn quỳ xuống.

Chu Hòa Sưởng vội gọi nội quan ra đỡ, đành phải ngoan ngoãn nhận sai, Vương các lão mới thôi, không nói gì hắn nữa.

Hắn còn trẻ, không phải đối thủ của Vương các lão.

Nói xong mấy câu chuyện phiếm, Phó Vân Anh nói: "Hoàng thượng, thần đã điều tra được nguyên do Trường Nhạc Hầu đánh chửi Đại Lý Tự thiếu khanh Tề Nhân. Hôm ấy con trai độc nhất của Trường Nhạc Hầu phóng ngựa trên đường, làm bị thương mười mấy người. Đúng lúc ấy, Tề thiếu khanh đi ngang qua, ngăn con trai độc nhất của Trường Nhạc Hầu lại. Ai ngờ Khổng công tử tuổi trẻ bồng bột, gọi người giết chết con lừa của Tề thiếu khanh, còn đánh người của Binh Mã Tư. Cái gã Tề thiếu khanh kia lại chẳng linh động gì hết, thấy Khổng công tử khinh thường luật pháp, nên cứ theo luật mà làm, sai người lấy roi đánh hắn để cảnh cáo."

Nói tới đây, nàng ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp, "Thực ra Tề thiếu khanh vốn không nên trách phạt Khổng công tử giữa đường như thế, nhưng mà khi ấy là lúc đông đúc nhất vào buổi trưa, dân chúng trên đường xúm lại xem, người bị hại có tới mấy chục người, Tề thiếu khanh không thể thiên vị Khổng công tử được."

Chu Hòa Sưởng nhíu mày, "Tề thiếu khanh đánh thế là đúng, hắn bị thiệt rồi, nghe nói hắn bị thương không nhẹ phải không?"

Phó Vân Anh cúi đầu, "Thực ra cũng không phải là nặng lắm, cơ mà nghe người bên Tề gia nói, tối hôm qua hắn
nôn ra máu, hình như là bị thương vào phổi."

Chu Hòa Sưởng trầm ngâm một lát, "Cần phải trấn an hắn cho tốt, Vân ca nhi, đệ thay mặt Trẫm tới thăm hắn một chút. Ta nghe nói hai người trước kia không hòa thuận cho lắm, vừa hay có thể nhân cơ hội này khiến hắn nợ đệ một lần."

Phó Vân Anh đồng ý.

Tề Nhân không thích nàng, tuy là chưa đến mức làm khó nàng nhưng cấp trên không thích mình lúc nào cũng là chuyện phiền toái. Nàng đã cứu Tề Nhân từ tay Trường Nhạc Hầu. Sau này nếu như Tề Nhân còn nói năng lạnh nhạt với nàng sẽ bị mang tiếng là vong ân phụ nghĩa, người trong Đại Lý Tự nhất định sẽ hoàn toàn đứng về phía nàng. Đến lúc đó, Tề Nhân có nhằm vào nàng đi chăng nữa cũng chẳng có gì đáng lo.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp