Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 141-4


1 năm

trướctiếp

Đương nhiên, tốt nhất là Tề Nhân sẽ bởi vì việc này mà hóa thù thành bạn với nàng. Được như vậy thì ai cũng vui mừng.

Ra khỏi điện Văn Hoa, lúc đi qua sân rộng, xa xa nhìn thấy một chiếc phượng liễn, cả đám cung nhân đang vây quanh một chiếc kiệu đi tới, nhìn rất phô trương.

Nội quan nói với Phó Vân Anh đó là Hoàng hậu.

Nàng lùi ra sau mấy bước, cúi đầu nhìn chằm chằm chiếc ủng cao cổ dưới chân mình. Chờ chiếc kiệu đi qua, nàng mới nhấc chân đi khỏi đó.

Ở phía sau nàng, Khổng Hoàng hậu sai người dừng kiệu, hỏi cung nữ: "Cái người mặt mày thanh tú mặc áo bào lục đứng ở ven đường khi nãy là ai vậy?"

Cung nữ đáp: "Nương nương, người đó chính là Phó Vân Phó đại nhân, cứ ba ngày Hoàng thượng lại triệu kiến ngài ấy tới giảng giải kinh thư một lần."

Khổng Hoàng hậu giật nảy mình, trong lòng có một cảm giác kì quái.

Nghe nội quan miêu tả sinh động như thật cảnh Phó Vân lôi anh trai nàng ta vào cung như thế nào, nàng ta còn tưởng rằng người kia nhất định phải cao lớn hùng dũng, ai ngờ lại là một thư sinh mảnh khảnh tuấn tú. Nhìn phong thái của "y" như thế, tao nhã thoát tục, đứng trên nền tuyết vạt áo tung bay, thực sự không giống một kẻ nóng tính dữ dằn.

...

Đầu tiên, Phó Vân Anh về Đại Lý Tự. Mọi người vừa nhìn thấy nàng không thể nào không khen ngợi một hồi, đủ loại lời lẽ tâng bốc lao thẳng tới đầu nàng. Sau vụ Trường Nhạc Hầu đại náo Đại Lý Tự, mọi người hình như đã trở nên chưa bao giờ đoàn kết như thế, mấy bình
sự trước đây còn xích mích với nhau đã bắt tay giảng hòa, Tả Tự và Hữu Tự trước đây không thích thú gì nhau giờ thân thiết như anh em, đến cả Đại Lý Tự khanh, người mà bao lâu nay chẳng thấy đâu cũng đã xuất hiện, tủm tỉm cười khen Phó Vân Anh can đảm trước mặt tất cả mọi người, sau đó lại biến mất.

Trước khi biến mất, ông ta còn chuyển mấy vụ án còn tồn đọng tới danh nghĩa của Phó Vân Anh, vỗ vai nàng, "Người tài giỏi thường nhiều việc, người trẻ tuổi nên như vậy!"

Khóe miệng Phó Vân Anh run run.

Nàng nói nàng sắp đi thăm Tề Nhân, những người khác không thân thiết với Tề Nhân lắm, chỉ nhờ nàng chuyển lời hỏi thăm, góp tiền mua một con ngựa để nàng đưa tới Tề gia.

"Lừa của hắn bị người Khổng gia giết rồi, đổi cho hắn một con ngựa di."

Ngựa được đưa tới Tề gia, người Tề gia lại rầu thối ruột.

Nhà bọn họ không có người chăm ngựa. Vậy nên mới nói, người nhà bình thường lúc ra ngoài thường thuê xe, hoặc là cưỡi lừa, mua ngựa còn phải có mã đồng chuyên chăm sóc cho ngựa, nuôi người lẫn ngựa thì làm sao mà nuôi nổi!

Phó Vân Anh nói với gã sai vặt của Tề Nhân: "Dắt xuống hậu viện cột lại đi, sau này sẽ có thôi."

Lão thái thái của Tề gia không hiểu ý tứ nửa câu sau, nhưng thấy nàng trắng trẻo thư sinh, tuấn tú đĩnh đạc, tuổi lại còn trẻ, yêu quý không thôi, lập tức bảo gã sai vặt làm theo lời nàng.

Tề Nhân nằm trong phòng ngủ dưỡng thương. Hắn có hai đứa con một trai một gái, tuổi còn nhỏ nhưng lại rất hiểu lễ nghĩa, nhất định ở lại trước giường chăm bệnh cho hắn.

Tề lão thái thái sợ có hai đứa trẻ ở đây, bọn họ khó nói chuyện bèn bảo nha hoàn gọi cháu trai cháu gái sang bên đó.

Phó Vân Anh hỏi thăm Tề Nhân.

Sắc mặt hắn tái nhợt nhưng vẫn gắng sức ngồi dậy, hắn nói: "Tự nhiên bắt cậu phải đi một chuyến, ta chỉ bị thương ngoài da thôi, mai là có thể trở lại rồi."

"Đại nhân bị thương vào tận phổi, vẫn cứ nên nghe lời thầy thuốc, dưỡng bệnh thêm mấy ngày, công việc cuối năm đã xong xuôi gần hết rồi."

Phó Vân Anh quan sát kỹ sắc mặt Tề Nhân, chậm rãi nói.

Vừa mới nói chuyện được mấy câu, bên ngoài đã có nội quan gõ cửa, Chu Hòa Sưởng phái thái giám tới truyền chỉ, an ủi Tề Nhân, ban cho hắn nhiều vàng bạc, còn thay cháu trai của Hoàng hậu đền cho hắn một con lừa.

Phó Vân Anh cười nói: "Có người chăm ngựa rồi nhé."

Chu Hòa Sưởng hào phóng, lần nào ban thưởng cho đại thần cũng toàn là vàng thật bạc thật, rất thực dụng, không phù phiếm màu mè chút nào. Tề gia phen này phát tài rồi.

Người Tề gia kinh sợ, Tề Nhân định đứng dậy quỳ tạ thánh ân.

Thái giám vội vàng ngăn cản, cười nói: "Vạn tuế gia nghe Phó đại nhân nói Tề thiếu khanh bị thương, đã dặn dò riêng, ngài cứ an tâm mà dưỡng thương đi, đừng đứng dậy."

Nói xong, hắn mời thái y vào phòng khám xem Tề Nhân bị thương thế nào. Thái y khai đơn thuốc, thái giám đứng
bên cạnh chép lại một bản, nhét vào trong tay áo, nói: "Lúc về thế nào Vạn tuế gia cũng sẽ hỏi tới, thiếu khanh là rường cột nước nhà, phải cố gắng giữ gìn sức khỏe." Sau đó, mấy nội quan lục tục bê vác những thứ được ban thưởng vào Tề gia, trong đó có một thùng lớn đựng các loại dược liệu trân quý.

Thái y cẩn thận phân loại, dạy người Tề gia phải sắc thuốc thế nào, chăm sóc sức khỏe cho Tề Nhân ra sao.

Sợ người Tề gia không nhớ nổi, Phó Vân Anh lấy giấy bút, ghi lại từng câu từng chữ của thái y.

Được tân quân quan tâm như thế, hốc mắt Tề Nhân nóng bừng.

Trước kia, lúc tiên đế còn tại vị, hắn từng có lần không chịu được cảnh người nhà mẹ đẻ của Tôn quý phi cướp đoạt vợ và con gái của quan địa phương, ra mặt bênh vực lẽ phải, bị người Tôn gia vây lại trước cổng nhà đánh cho một trận, nửa tháng không xuống được giường, tiên đế
không hỏi han được tiếng nào. Sau đó hắn vẫn luôn bị người ta xa lánh. Cũng còn may, khi ấy thời cuộc quá hỗn loạn, khó khăn lắm mới giữ được chức thiếu khanh.

Sau khi đánh Khổng công tử, trong lòng hắn cũng có chút hối hận. Sao lại cứ muốn xen vào chuyện của người khác cơ chứ?

Nhưng tính hắn vậy, không sửa được.

Lần này đánh cháu trai nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu, Hoàng thượng không những không trách tội mà còn quan tâm hắn như thế...

Đây đúng là cái phúc của vạn dân rồi!

Phó Vân Anh ngồi trước cửa sổ sáng rọi, cúi đầu viết chữ. Qua khóe mắt, nàng nhìn thấy Tề Nhân vội vàng đưa tay lên lau nước mắt, cười thầm trong lòng.

Nàng đưa đơn thuốc đã được chép lại cẩn thận cho quản gia của Tề gia rồi xin phép ra về.

Tề Nhân gọi nàng lại, "Phó tự thừa, xin dừng bước."

Nàng quay lại, mặt đầy nghi vấn.

Tề Nhân chần chừ một lát rồi nói: "Lần trước cậu bị bệnh, chuyện ta tiếp nhận việc khôi phục chức quan cho quan viên mà cậu đang phụ trách là quyết định của Đại Lý Tự Tự khanh, ta cũng không cố ý cướp công của cậu."

Không đợi Phó Vân Anh nói gì, hắn ngồi thẳng lưng, vẻ mặt cao ngạo, nói tiếp, "Nhìn một vòng xung quanh Đại
Lý Tự, ngoài Triệu Bật ra, trong tình huống bất ngờ như thế, cũng chỉ có mình ta có thể tiếp nhận công việc của cậu, hơn nữa còn làm tốt công việc, lựa chọn ta thích hợp nhất."

Phó Vân Anh gật đầu, nói: "Đúng là như thế."

Giọng điệu chân thành.

Tề Nhân nhìn nàng chăm chăm, hắn đã chủ động giải thích rồi, chẳng phải lúc này Phó Vân nên hiểu ra, sau đó bắt tay giảng hòa với hắn hay sao? Sao phản ứng lại thản nhiên như vậy được cơ chứ!

Hắn tiếp tục nói: "Ta đã đọc ghi chép của cậu rồi... Cậu làm tốt lắm, những hồ sơ đó đều được cậu phân loại đánh dấu rõ ràng, hơn nữa còn lên danh sách... Vậy nên cái hôm cậu trở lại, ta bảo cậu tìm hồ sơ giúp ta, ta vốn cho rằng những danh sách đó chắc chắn là do môn khách của cậu làm giúp, muốn thử xem bản lĩnh của cậu thế nào, không ngờ cậu lại tìm ra hồ sơ ngay lập tức, ta rất khâm phục cậu."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp