Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 141-5


1 năm

trướctiếp

Lúc Tề Nhân nói ra hai chữ khâm phục này, sắc mặt thật sự rất phức tạp, nhìn cứ như thể là có ai ép hắn nói thế vậy.

Về chuyện Trường Nhạc Hầu, không cần phải nói đến nữa, Phó Vân không những cứu hắn mà còn nói đỡ cho hắn trước mặt Hoàng thượng, cùng một lúc giúp hắn giải quyết cả chuyện Khổng công tử và vụ Trường Nhạc Hầu, hắn thiếu nợ Phó Vân.

Phó Vân Anh mỉm cười, "Thiếu khanh ghét ác như thù, không sợ quyền quý, hạ quan cũng khâm phục không thôi."

Tề Nhân đối diện với nàng một lát, đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng, mặt cứng đờ, phất tay bảo nàng ra ngoài, "Đi đi, đi đi, đừng đến quấy rầy ta dưỡng thương nữa."

Phó Vân Anh nhắc hắn giữ sức khỏe rồi đứng dậy ra về.

Tề lão thái thái ở bên ngoài nghe thấy vậy, tức lắm mà không làm gì được, con trai bà không có quan hệ tốt với đồng liêu, quanh năm suốt tháng cũng chỉ có mấy ngày Tết mới có người tới nhà hỏi thăm. Lần này con trai bà bị thương, nghe nói chính là Phó Vân cứu nó, không chỉ cứu nó không thôi đâu, còn mang quà tới nhà thăm bệnh, đây chính là mặt trời mọc đằng Tây đấy! Phó Vân lại còn tuấn tú nữa chứ, Tề lão thái thái vừa nhìn đã thích, đang định giữ người ta ở lại ăn cơm, cuối cùng là con trai bà ta tức giận đuổi người ta đi!

Tề lão thái thái cực kỳ ghét cái tính cách không ra gì của thằng con mình, ra mặt giữ Phó Vân Anh ở lại.

Nàng luôn miệng từ chối, nói: "Nha thự còn có việc, lần sau lại tới quấy rầy ạ."

Tề lão thái thái vội sai người hầu đưa cháu trai cháu gái ra, mấy bà cháu tiễn nàng ra tận cổng, nhìn nàng lên ngựa đi được một đoạn xa mới xoay người quay về.

...

Phó Vân Anh lại về Đại Lý Tự như cũ. Đại Lý Tự khanh phân công cho nàng một đống công việc khó giải quyết, nàng phải tìm ra manh mối trước đã.

Đang cúi đầu suy nghĩ miên man, con ngựa đột nhiên khịt mũi phì phì, dừng lại không chịu đi nữa.

Phó Vân Anh ngẩng đầu.

Cuối năm trong thành có mấy lần chợ phiên, hàng hóa các nơi theo Vận Hà đổ về kinh sư, dân chúng đưa cả gia đình ra chơi, chợ hết sức đông đúc náo nhiệt.

Nàng xoay người xuống ngựa, đi dạo chợ một lát, mua mấy thứ đồ linh tinh.

Trở lại Đại Lý Tự, mọi người hỏi mấy câu về tình hình thương tích của Tề Nhân, biết hắn không sao lại tiếp tục tất bật với công việc.

Đợt xử án mùa thu năm nay, nàng phát hiện ra những vụ án cần được Hình Bộ và Đại Lý Tự xét duyệt chỉ dựa trên công văn các địa phương đưa lên, hơn nữa trong mấy ngày ngắn ngủi còn phải xét duyệt xong lại toàn bộ các phản quyết xử trảm và giam giữ chờ xử trảm, gấp gáp vô cùng.

Khi ấy có mấy vụ án đáng ngờ bị bác bỏ phúc thẩm, cũng có mấy vụ án khác bi thay đổi kết quả, nàng bảo Thạch Chính lấy công văn khi ấy ra để xem lại xem có sai sót gì không.

Thạch Chính tìm được công văn xong đứng bên cạnh mài mực cho nàng. Nàng trải giấy ra, chép lại toàn bộ những điểm đáng ngờ trong tài liệu được đưa lên.

Lúc đặt bút xuống, ngoài cửa sổ, trời đã sập tối.

Nàng đứng dậy, không biết có phải ngồi quá lâu nên tê chân hay không, hơi loạng choạng.

Thạch Chính vội ra đỡ, nàng xua tay, cảm thấy đầu hơi váng vất.

Bưng một chén trà đã lạnh ngắt từ lâu lên uống mấy ngụm, nàng mới tỉnh táo hơn một chút.

Hôm nay Phó Vân Chương không chờ nàng, người ở Hình Bộ nói với nàng Phó Vân Chương có việc, đã về sớm rồi.

Nàng nhíu mày, bước lên xe ngựa.

Về tới nhà, hỏi quản gia, quản gia nói Phó Vân Chương vẫn chưa về nhà.

Có phải nhị ca đã tìm được Phó Dung rồi không?

Phó Vân Anh trở về phòng tắm rửa. Mệt mỏi cả một ngày, nàng chẳng thiết ăn uống gì nữa, đặt lưng xuống đã ngủ thiếp đi.

Mấy người Viên Tam đang ôn thi, biết nàng mỏi mệt nên cũng không tới quấy rầy nàng.

Không biết giấc ngủ này của nàng kéo dài bao lâu.

Trong mộng, tuyết cũng đang rơi, gió lớn điên cuồng gào thét, khiến cho nàng lạnh cóng cả người, nàng ôm chặt hai tay, nghĩ thầm nhất định là do uống trà lạnh nên mới có thể mơ như thế.

Muốn tỉnh lại nhưng không làm sao tỉnh lại được, cả người cứng đờ, lại nặng nề, cảm giác hồn đã lìa khỏi xác, có thể nhìn thấy thân thể mình đang ấm áp trong tấm chăn dày, còn linh hồn lại ở giữa một vùng băng tuyết run lên bần bật.

Trên mặt bỗng nhiên cảm thấy có gì ướt ướt rơi xuống, hơi nóng, nàng cảm thấy rất thoải mái, không thể nào không vươn người về hướng đó.

Linh hồn cuối cùng cũng trở về vị trí cũ, chân tay có cảm giác trở lại. Nàng mở bừng mắt, đối diện với một đôi mắt sâu thẳm, sáng ngời đang nhìn nàng chằm chằm, như thể sắp nuốt nàng vào bụng.

"Minh Cẩm ca, ta lạnh quá."

Nàng vẫn nhớ như in cảm giác trong mộng, lên tiếng theo bản năng.

Hoắc Minh Cẩm đặt một tay sau gáy nàng, nghe thấy vậy, sự u ám quay cuồng trong đáy mắt, lập tức ấn nàng vào lòng mình, ôm thật chặt.

Nàng ôm eo chàng. Chỉ một lát sau, cơ thể dần ấm áp trở lại.

Hoắc Minh Cẩm buông nàng ra, cúi đầu quan sát thật kỹ sắc mặt nàng.

Nàng tự xoa mặt mình, "Khi nãy ta nằm mơ."

Khóe miệng Hoắc Minh Cẩm cong lên, cười gượng gạo, "Không ăn cơm đã ngủ rồi à?"

Nàng gật đầu, "Ta không đói."

Hoắc Minh Cẩm cao giọng gọi thị nữ bưng bữa đêm vào, "Ta cũng chưa ăn, ăn với ta một chút đi. "

Phó Vân Anh ừm một tiếng, đứng dậy khoác áo, thị nữ bưng một hộp đồ ăn lớn đi vào, sắp bát đĩa lên chiếc bàn bán nguyệt trong gian phụ.

Hoắc Minh Cẩm múc cho Phó Vân Anh một bát canh cá.

Nàng thực sự rất buồn ngủ, lúc ăn canh đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật, suýt nữa làm đổ cả bát canh.

Hoắc Minh Cẩm không hề chê cười nàng, cầm bát lên định đút cho nàng ăn.

Nàng vội lắc đầu, "Thôi không ăn, ta ăn không vào."

Hoắc Minh Cẩm không nài ép, "Mệt mỏi thì ngủ sớm một chút thôi."

Nàng ngồi yên, tay phải chống cằm, nói: "Chàng vẫn còn chưa ăn xong đâu, ta ngồi với chàng một lát."

Chàng bận, nàng cũng bận, hằng ngày chỉ có đến tối mới gặp được nhau.

Hoắc Minh Cẩm đặt bát đũa xuống, không ăn nữa, thúc giục nàng về giường ngủ tiếp.

Hôm nay chàng thật kì quặc.

Đợi sáng mai ngủ dậy thì hỏi chàng sau vậy... Nàng ngáp một cái, trở về phòng đi ngủ.

Hoắc Minh Cẩm ngồi bên mép giường, nhìn nàng nghiêng người đi vào giấc ngủ, tiếng hít thở đều đều, trong mắt nổi lên sự lạnh lẽo âm u.

Chàng buông màn, thổi tắt nến, ra khỏi phòng.

Kiều Gia đang đứng chờ ngoài cửa, nói: "Thái y nói tình trạng bệnh giống với lần trước."

Buổi chiều, sau khi Phó Vân Anh trở về liền hôn mê, gọi thế nào cũng không tỉnh lại. Kiều Gia kinh hãi, vội phái người đi mời thái y còn bản thân hắn thì đi tới quân doanh ở ngoại thành bẩm báo với Nhị gia.

Khi nãy thái y xông thuốc, Phó Vân Anh mới tỉnh lại.

Hoắc Minh Cẩm nhìn về phía có tiếng nước chảy róc rách trong bóng đêm đen đặc, hỏi: "Hôm nay nàng đã đi những đâu?"

"Công tử vào cung, về Đại Lý Tự, sau đó tới Tề gia một chuyến, còn đi dạo chợ phiên một lúc."

Hoắc Minh Cẩm cất giọng khản đặc: "Bảo Nguyễn Quân Trạch và Triệu Bật là bọn họ điều tra quá chậm, đưa hết thuộc hạ về đây, ta tự xử lý."

Kiều Gia thầm kinh ngạc.

Sau khi tân quân lên ngôi, Nhị gia đã không nhúng tay vào chuyện của Trấn Phủ Ty nữa.

Nhưng mà chuyện này có liên quan Phó Vân Anh, Nhị gia làm sao có thể không sốt ruột.

Hắn chắp tay thưa vâng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp