Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 142


1 năm

trướctiếp

Thời tiết càng ngày càng lạnh, tuyết phủ kín mặt đất, một lớp tuyết mới rơi xuống, tới tận mấy ngày cũng không tan.

Hồ nước trong sân đã kết một lớp băng mỏng, chỉ còn lạch nước cạnh hành lang là vẫn có nước biếc lay động.

Hôm nay là ngày nghỉ của Phó Vân Anh. Nàng dựa vào lan can, tay trái cầm cuốn sách, tay phải gác lên lan can, tiện tay rắc một đĩa đồ ăn cho cá xuống mặt nước.

Một đàn cá chép đỏ rực rỡ nổi lên, đua nhau ăn.

Viên Tam và Phó Vân Khải đứng giữa sân đắp hai con sư tử bằng tuyết. Đắp xong, người này bắt đầu chê bai sư tử
tuyết của người kia xấu không chịu nổi, cười đùa một hồi lại bắt đầu xắn tay áo, suýt nữa lao vào đánh nhau, sau đó gào lên đòi Phó Vân Anh nhận xét xem của ai đẹp hơn.

Nàng khép sách lại, nhìn kỹ kiệt tác của hai người họ, một con giống chó lè lưỡi, một con giống lợn ụt ịt, thật đúng là không biết con nào xấu hơn thật.

Sau giờ Ngọ, Tô Đồng sang gặp nàng, lúc nói chuyện phiếm, hắn bảo nàng sau khi thợ thủ công tới phương nam, nghe những người làm nghề dệt ở phủ Tùng Giang kể rằng họ từng thấy một loại máy dệt mới. Những người thợ thủ công này muốn mô phỏng lại nhưng dù sao cũng chỉ được nghe qua lời nói của những người làm nghề dệt nên thử mấy lần vẫn thất bại.

Nàng nói: "Nâng cao mức thưởng lên, ai làm ra đầu tiên, hoặc là làm ra được cái tốt nhất, thưởng năm trăm lượng."

Cuộc sống của thợ thủ công vốn khốn khó. Sau khi chế độ thợ tịch được giải trừ, bọn họ có thể dùng tay nghề của chính mình để nuôi sống người nhà, hơn nữa chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, họ đã kiếm được số tiền công mà trước kia dùng cả năm cũng không kiếm nổi, trở nên vô cùng tích cực. Từ đó tới nay, rất nhiều thợ thủ công đã chủ động đưa ra đề xuất với triều đình. Một khi đề xuất được lựa chọn để áp dụng, họ có thể có tiền thưởng, vì thế họ lại càng hăng hái hơn.

Tô Đồng cười nói: "Thị lang cũng nghĩ như thế, nhưng mà tiền này lấy từ nguồn nào thì lại khó xử lý."

Từ triều đình đến địa phương, bất kể làm gì đi chăng nữa, bạc từ trên đưa xuống, đi một dọc, cuối cùng thường chẳng còn đủ một phần mười so với lúc đầu. Tỷ như việc sửa chữa đê điều, phòng chống lũ lụt, triều đình chi ra một trăm vạn lượng, ở giữa một cấp cắt một miếng, cuối cùng nếu Tổng đốc có thể lấy ra hai ba mươi vạn lượng làm việc chính, chúng sẽ đồng thanh ca ngợi ông ta là thanh thiên đại lão gia liêm khiết hiếm có.

Phó Vân Anh nói: "Số tiền này sẽ lấy từ kho riêng của Hoàng thượng, sẽ phái người chuyên trách quản lý, dù là Công Bộ, Hộ Bộ hay Doanh Thiện (đơn vị quản lý thợ thủ công dưới quyền Công Bộ) bên dưới cũng không có quyền nhúng tay."

Tô Đồng trầm ngâm một lát, "Tuy đây không phải biện pháp lâu dài nhưng trước mắt cũng chỉ có thể làm như thế." Rồi hắn nói tiếp: "Có một chuyện cần muội giúp đỡ đây."

Phó Vân Anh bảo những người khác ra ngoài, nói: "Huynh cứ nói đi, đừng ngại."

Tô Đồng khẽ nói: "Hồi ta học ở Quốc Tử Giám, tế tửu rất quan tâm tới ta, đối với ta, tế tửu ân trọng như núi. Cháu trai bên ngoại của ngài ấy là Viên Lãng Bác làm việc ở phủ Triệu Khánh, Quảng Đông. Cách đây không lâu, Viên Lãng Bác viết thư về nhà, thư có gì đó kì quái, tế tửu nói có thể Viên Lãng Bác bị người khác ức hiếp, chèn ép, hơn nữa người ức hiếp hắn nhất định là quan lớn ở địa phương. Người Viên gia lo lắng sốt ruột nhưng Quảng Đông cách kinh sư trăm sông ngàn núi, phái người hầu đi hỏi thăm thì nước xa cũng chẳng cứu được lửa gần. Huống hồ người Viên gia không quyền không thế, thế đơn lực mỏng, dù có đến được Quảng Đông đi chăng nữa thì cũng không thể cứu nổi Viên Lãng Bác. Tế tửu tới nhờ ta giúp đỡ, ta có lòng mà không giúp được gì, chỉ có thể tới tìm muội. Nhưng mà nếu như muội thấy khó xử thì thôi không sao, Quảng Đông thực sự quá xa, thư của Viên Lãng Bác cũng viết mơ hồ quá, không ai biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra."

Phó Vân Anh nhíu mày nói: "Viên Lãng Bác là mệnh quan triều đình, việc này có thể lớn cũng có thể nhỏ, vẫn chưa biết được. Muội sẽ để ý việc này, huynh về tìm thư mang tới đây đi."

Tô Đồng cúi đầu, lấy một phong thư từ trong tay áo ra, "Thư ta mang đến rồi đây."

Phó Vân Anh cầm thư, đọc kỹ hai lần, bỗng nhiên lại mỉm cười, "Muội vào cung báo với Hoàng thượng."

Thấy nàng mỉm cười, Tô Đồng không hiểu gì, "Phong thư này có chỗ nào buồn cười sao?"

Phó Vân Anh lắc đầu, ngừng cười, "Đừng nói với người Viên gia là muội đã biết việc này vội, đợi điều tra rõ ngọn nguồn rồi nói sau."

Tuy không hiểu nàng đang nói gì cho lắm, Tô Đồng vẫn cứ gật đầu, rồi do không an tâm, dặn dò thêm một câu, "Nếu là chuyện phiền toái, muội đừng động tay vào làm gì, ta sẽ nói rõ nguyên do với tế tửu, ngài ấy sẽ không ép ta đâu, không nên để cho muội cũng bị liên lụy."

Phó Vân Anh ừm một tiếng, đột nhiên hỏi: "Cái người tên Viên Lãng Bác này có phải là có họ hàng gì với Viên Văn không?"

Viên Văn, Chu Thiên Lộc và nàng từng làm việc chung với nhau, Viên Văn giờ đang làm ở Lễ Bộ.

Tô Đồng gật đầu, "Viên Lãng Bác và Viên Văn là anh em họ, nghe nói khi còn nhỏ từng học với nhau ở tộc học."

Trong lòng Phó Vân Anh đã có quyết định, về phòng thay chiếc áo bào cổ tròn, mang chụp tai, vào cung xin gặp Chu Hòa Sưởng.

Nội quan nói hôm nay Chu Hòa Sưởng tiếp kiến Quy Hạc đạo trưởng trong cung để hỏi đạo trưởng về việc ngộ đạo.

Lão Sở Vương giờ bay nhảy khắp nơi, cách đây không lâu vừa mới đi Sơn Đông một chuyến, nếu như không có tùy tùng bên cạnh ngăn cản, ông già đó còn định lên thuyền ra biển. Hiện giờ đã là cuối năm, ông ta về kinh thăm Chu Hòa Sưởng, sau Tết lại chuẩn bị đi chơi Tứ Xuyên một chuyến, xem xem "Thiên phủ chi quốc" [1] trông như thế nào, có phải giống như trong lời người ta vẫn nói, khắp nơi toàn là mỹ nhân hay không.

[1] Nghĩa là đất nước của trời. Đất nước ở đây chỉ nước Thục thời Tam Quốc.

Nội quan đứng ngoài Noãn Các bẩm báo Phó tự thừa tới, lão Sở Vương ngồi bên trong cười ha hả, nói với Chu Hòa Sưởng: "Để nó vào đi."

Hai cha con ngồi xếp bằng trên giường La Hán trước cửa sổ chơi cờ, xung quanh không có nội quan hầu hạ, lão Sở Vương ngồi yên không động đậy, Chu Hòa Sưởng đành phải bò xuống giường, đi tới trước tấm bình phong, trầm giọng bảo với nội quan để Phó Vân Anh đi vào.

Không còn cách nào khác, là Hoàng đế, hắn phải giữ gìn sự tôn nghiêm của mình, không thể gân cổ lên gọi người.

Phó Vân Anh bước vào Noãn Các, bên trong ấm áp như xuân, nàng mặc nhiều áo, chỉ một lát sau đã toát mồ hôi đầy người.

Lão Sở Vương ngồi lệch sang một bên trên giường, vẫy tay với nàng, "Nào, Tiểu Vân Nhi, lại đây dùng trà đi."

Chẳng khác gì gọi chó gọi mèo.

Phó Vân Anh cố gắng lắm mới không lườm ông ta trắng mắt, thi lễ với ông ta, lấy thư của Viên Lãng Bác ra đưa cho Chu Hòa Sưởng đọc, nói: "Hắn muốn tố giác tổng đốc Quảng Đông, có thể đã bị tổng đốc Quảng Đông phát hiện, không biết giờ hắn sao rồi."

Thư của Viên Lãng Bác thoạt nhìn thì chẳng có vấn đề gì, chỉ là một bức thư nhà bình thường mà thôi nhưng trong đó có vài lỗi sai, đúng là tế tửu đã nhìn ra những lỗi sai này nên mới cảm thấy kì quái.

Tổng đốc Quảng Đông La Ứng Phong là người tham lam, hơn nữa bị nghi ngờ là cấu kết với giặc Oa, mấy vị các lão từng nghĩ tới việc gọi ông ta về kinh sư nhưng không may lại không có chứng cứ chứng minh ông ta có tội, ông ta lại đã ở Quảng Đông nhiều năm, rễ sâu lá tốt, khó có thể lay động, chỉ có thể án binh bất động xem thế nào rồi tính sau.

Phong thư này của Viên Lãng Bác rất có thể là một cơ hội tốt để điều tra La Ứng Phong.

Chu Hòa Sưởng nhíu mày, "Thái giám trấn thủ bên đó sao không có động tĩnh gì?"

Việc sắp xếp thái giám trấn thủ vốn là để giám sát quan viên địa phương.

Phó Vân Anh nói: "Hoặc là tổng đốc Quảng Đông và thái giám trấn thủ cùng một giuộc với nhau, hoặc là thái giám
trấn thủ đã bị lão ta lừa gạt, không phát hiện được manh mối gì, lại hoặc là thái giám trấn thủ cũng giống như Viên Lãng Bác, đã bị người khác kiềm chế."

Chu Hòa Suởng gật đầu hỏi: "Việc này nên phái ai đi điều tra bây giờ? Đô Sát Viện được không?"

Hai người khe khẽ bàn bạc việc chính sự, lão Sở Vương bên kia cảm thấy chán chết đi được, nằm ngửa trên giường lăn qua lăn lại, muốn thu hút sự chú ý của bọn họ.

Bọn họ không thèm để ý tới ông ta, khe khẽ chuyện với nhau.

Lão Sở Vương tức giận muốn cắn người.

Cuối cùng, Phó Vân Anh xin phép ra về, Chu Hòa Sưởng sai người gọi mấy vị các lão và phó đô ngự sử của Đô Sát Viện vào cung.

Con trai bận việc, lão Sở Vương ngồi không cũng chán nên ra ngoài theo. Đi vài bước ông ta đã đuổi kịp Phó Vân Anh, chầm chậm dạo trong tuyết với nàng.

Trong những cơn gió lạnh thấu xương, hương mai thoang thoảng.

Lão Sở Vương mặc áo rộng tay dài, vạt áo bay bay, bẻ một cành mai chìa ra giữa đường đi, hỏi Phó Vân Anh: "Ngươi đã từng tới Trường Sinh Quan bao giờ chưa?"

"Trường Sinh Quan trên núi Hạc Đài à?" Phó Vân Anh lắc đầu, "Chưa tới bao giờ."

Lão Sở Vương nheo mắt, đôi mắt phượng ánh lên thứ ánh sáng lấp lánh, "Thế cũng lạ, ta thấy trong quan có đèn trường minh của ngươi."

"Trong quan cũng có đèn trường minh sao?" Phó Vân Anh hơi kinh ngạc.

"Có chứ."

Lão Sở Vương giơ cành hoa lên ngắm, cười nói.

Đi được một đoạn đường, ông ta bỗng đập nhẹ lên đầu mình một cái, như là vừa mới nhớ ra, nói: "Quên không nói với ngươi, đèn trường minh là cầu cho Phó Vân Anh, không phải cho Phó Vân. Ta nghe người trong quan nói cũng đã nhiều năm rồi."

Biết được thân phận của Phó Vân Anh chỉ có mấy người thôi, núi Hạc Đài lại ở phương bắc, người cúng đèn trường minh là ai cũng không khó đoán.

Phó Vân Anh bàng hoàng trong chốc lát, chia tay lão Sở Vương trước cửa cung.

Giờ vẫn còn sớm, nàng nghĩ chi bằng đi Đại Lý Tự một chuyến đã, tìm mấy bộ hồ sơ đọc.

Kiều Gia tỏ vẻ khó xử, "Hôm nay chẳng phải ngày nghỉ của đại nhân sao?"

Phó Vân Anh khom người đi vào khoang xe ngựa, nói bâng quơ: "Đi lấy mấy thứ."

Kiều Gia đưa mắt ra hiệu cho tùy tùng bên cạnh, giơ roi lên.

Phó Vân Anh nhìn thấy hết những động tác lén lút này của hắn và mấy người khác, vén màn xe lên hỏi: "Có chuyện gì giấu ta phải không?"

Bị nàng dùng ánh mắt lãnh đạm mang theo chút trách cứ nhìn chằm chằm như thế, Kiều Gia không khỏi xấu hổ, cúi đầu khẽ nói: "Đại nhân... Hôm nay Nhị gia đến Đại Lý Tự."

Phó Vân Anh hơi kinh ngạc, Hoắc Minh Cẩm đến Đại Lý Tự làm gì.

Chàng cũng chẳng phải chưa từng đến Đại Lý Tự, tại sao lại muốn giấu nàng.

Kiều Gia nghĩ nếu nàng đã phát hiện ra rồi thì giấu tiếp cũng khó, chi bằng cứ thành thật kể hết cho nàng, khẽ nói: "Nguyễn Quân Trạch và Triệu Bật chậm chạp, tìm mãi không ra nguyên nhân ngài trúng độc, Nhị gia tức giận, muốn đích thân điều tra. Hôm qua ngài ấy dẫn người lục soát nhà ở bên ngoài của mấy tên thái giám trong Tư Lễ Giám, hôm nay điều tra đến Đại Lý Tự."

Nàng là tự thừa của Đại Lý Tự, Hoắc Minh Cẩm tra xét Đại Lý Tự, nhất định cách điều tra cũng chẳng nhẹ nhàng gì, sợ nàng kẹp ở giữa khó xử, bị đồng liêu giận cá chém thớt nên nhân ngày nghỉ của nàng tới đó bắt người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp