Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 142-2


1 năm

trướctiếp

Phó Vân Anh thở dài, thực ra nói với nàng trước một tiếng là được rồi, cần gì phải lén lút như vậy làm gì.

"Sao lại nghĩ tới chuyện tra xét ở Đại Lý Tự? Nghi ngờ ai?"

Kiều Gia đáp: "Nhị gia chưa nói ai là người khả nghi." Dừng lại một chút, hắn nói tiếp, "Công tử, chỉ cần hơi đáng ngờ một chút, Nhị gia cũng sẽ không bỏ qua." Cẩm Y Vệ làm việc không nể nang gì, đừng nói là luật pháp, dù có hay không có chứng cứ, đây vẫn cứ luôn là thủ đoạn để Hoàng đế giám sát, uy hiếp quần thần. Tóm lại, quân vương không thể quá ỷ lại vào Cẩm Y Vệ.

Lần này, để điều tra cho rõ chuyện nàng trúng độc, Hoắc Minh Cẩm lại bị mang tiếng.

Phó Vân Anh ngồi trong xe ngựa, phóng tầm mắt ra xa, ngắm nhìn những bông tuyết đang bay tán loạn ngoài cửa sổ, thất thần một lúc, rồi nàng nói: "Đành vậy, không đi Đại Lý Tự nữa, về thôi."

Kiều Gia thở phào nhẹ nhõm.

Nếu như Phó đại nhân biết được những thủ đoạn thẩm vấn nghi phạm của Nhị gia, nhất định sẽ sợ hãi, tốt nhất là không bắt gặp vẫn hơn.

Nhưng mà sợ cái gì y như rằng gặp cái đó.

Xe ngựa vừa đi tới chỗ rẽ đã bị người khác chặn lại.

Người chặn xe là Lại Bộ viên ngoại lang. Người này có quen biết với Phó Vân Anh, nhìn thấy xe ngựa của nàng, chạy lên mấy bước, sốt ruột nói: "Là Phó Vân sao?"

Phó Vân Anh nhận ra giọng hắn, vén màn xe lên.

Viên ngoại lang nhìn thấy nàng, không có thời gian rào trước đón sau, chắp tay nói thẳng: "May mà gặp được cậu, em trai ta bị người ta đánh bị thương rồi, mượn xe ngựa của cậu một chút."

Nhìn hắn cuống quýt đến mức toát mồ hôi, đương nhiên Phó Vân Anh sẽ không từ chối, xuống xe, bảo tùy tùng sang bên đó đỡ người kia lên xe giúp.

Viên ngoại lang sốt ruột, vội vội vàng vàng đỡ cậu em trai máu me đầy người lên xe, nói với Phó Vân Anh: "Hôm nay không nói mấy lời khách sáo sáo rỗng với cậu nữa, sau này sẽ cảm tạ cậu sau."

Nàng không bước tới, chỉ an ủi hắn mấy câu rồi nhìn theo bóng chiếc xe ngựa đi xa dần.

Kiều Gia và hai thân binh theo sát bên cạnh nàng.

Nàng không nói một lời.

Khi nãy viên ngoại lang mắng chửi cái lũ nhà binh, em trai hắn bị thuộc hạ của Hoắc Minh Cẩm đánh bị thương.

Nàng đứng ven đường, sau tường viện, mấy cành tịch mai chìa ra, chạm cả vào đầu nàng. Gió nhẹ thổi qua, tuyết đọng trên cành hoa rơi xuống rào rào, rơi trên mũ dạ của nàng.

Một chiếc xe ngựa đi ngang qua cạnh người nàng. Bỗng nhiên xe ngừng lại, người trong xe vén màn lên, mặt mày
tinh tế, ngoài ba mươi tuổi nhưng vẫn trẻ trung tuấn tú như xưa, gần như chẳng khác gì khi mới đỗ thám hoa, ôn hòa nho nhã.

Thôi Nam Hiên và nàng nhìn nhau.

Nàng tránh khỏi tầm mắt hắn, cất bước định đi.

"Ngươi có biết Hoắc đốc sư vừa mới làm gì không?"

Thôi Nam Hiên đột nhiên lên tiếng gọi nàng lại, mở màn xe ra, chậm rãi đi tới trước mặt.

"Hắn lăng trì tùy đường thái giám của Tư Lễ Giám trước mặt mọi người, hơn nữa còn cưỡng ép những thái giám, sai dịch khác đứng bên cạnh quan sát toàn bộ quá trình, nghe nói có mấy kẻ nhát gan sợ quá lăn ra chết rồi."

Giữa cơn gió tuyết, giọng nói của hắn nghe hơi nhạt nhòa.

Kiều Gia nheo mắt, cái vị Thôi các lão này làm cái trò gì thế!

Phó Vân Anh nhướn mày, mỉm cười, "Thôi các lão nói với ta chuyện này là có ý gì đây?"

Trong gió đưa theo hương hoa tịch mai nhàn nhạt.

Thôi Nam Hiên đứng chắp tay sau lưng, bàn tay trong tay áo từ từ siết chặt, "Ngươi cảm thấy có ý gì thì là có ý đó thôi."

Phó Vân Anh lãnh đạm nói: "Hạ quan không hiểu, cũng không muốn hiểu. Mời ngài cứ tự nhiên."

Nàng không muốn tiếp tục nói liên thiên với đối phương, cất bước đi khỏi đó.

Thôi Nam Hiên nhìn theo bóng nàng, cau mày.

Sao có thể cảm thấy một người đàn ông giống nàng cơ chứ?

Bản thân hắn cũng không rõ nữa.

Không muốn phiền não vì chuyện này nhưng một hồ nước trước nay chưa từng gợn sóng đột nhiên lại bị khuấy động thì rất khó trở lại bình lặng như cũ.

Trở về Phó gia, Phó Vân Anh về thẳng viện của mình.

Thị nữ bê chậu than vào phòng, nàng ngồi trước bàn, cúi đầu gảy mấy cục than nóng đỏ, hỏi Kiều Gia rốt cuộc mấy ngày gần đây Hoắc Minh Cẩm đang làm gì.

Kiều Gia đáp: "Đoạn thời gian trước, mấy người Triệu Bật điều tra ra Tư Lễ Giám nhưng không may lại không có chứng cứ rõ ràng, không thể bắt người. Sau khi Nhị gia trở lại, đầu tiên là lục soát nhà ở ngoài cung của mấy gã thái giám khả nghi, tìm được chứng cứ bọn chúng thu nhận hối lộ, sau đó thẩm vấn bọn chúng, bắt được tất cả những cung nhân từng bí mật lui tới với bọn chúng, bao gồm một số tiểu lại ở Đại Lý Tự."

Hoắc Minh Cẩm không hề lấy cớ điều tra vụ Phó Vân Anh trúng độc để bắt người mà khám nhà luôn. Chưởng ấn, chấp bút thái giám của Tư Lễ Giám bình thường vẫn kiêu ngạo ngang ngược nhưng tới lúc thực sự đối mặt với sống chết cũng sợ tới mức hồn vía lên mây, không cần
dùng cực hình tra tấn đã chủ động khai báo hết toàn bộ tội trạng của mình ra. Chàng căn cứ vào tội trạng của bọn họ, dò tìm được tin tức mà mình muốn tìm, thu hẹp phạm vi nghi ngờ vào hai người trong số đó, dùng tất cả những thủ đoạn khiến người khác chỉ cần nghe tới thôi đã sởn cả tóc gáy. Cuối cùng, một thái giám trong số đó thực sự không chịu nổi cảnh bị tra tấn đau đớn đến độ sống không bằng chết, để được chết nhanh hơn một chút, đã khai ra sự thật.

Rượu và thức ăn đêm đó Phó Vân Anh sử dụng không bị hạ độc, thứ thực sự khiến nàng trúng độc là thứ mà ngày
nào nàng cũng phải dùng: mực thỏi.

Thông thường mực thỏi được chọn mua đồng loạt, đám thái giám mua chuộc mấy tạp dịch trong Đại Lý Tự, lén đổi mực thỏi cung ứng cho phòng làm việc của nàng. Loại mực thỏi này có trộn thêm thứ khác, ngày nào nàng cũng dùng mực để viết chữ, qua năm qua tháng, sức khỏe
sẽ càng ngày càng suy kiệt.

Đêm đó đúng là nội quan đã đổi rượu của nàng, trong ly không có chất độc trí mạng nhưng lại có thể kích thích dược tính của loại độc kia, khiến nàng có phản ứng mãnh liệt.

Nàng nôn hết tất cả mọi thứ trong dạ dày ra, đương nhiên không sao nữa.

Nhưng quay về Đại Lý Tự, tiếp tục dùng những thỏi mực có vấn đề kia, mực nước lại phát huy tác dụng, nàng nhanh chóng váng đầu hoa mắt, hôm mê bất tỉnh.

Nghe đến đó, Phó Vân Anh nhíu mày, thảo nào sau mỗi lần ngồi vào bàn viết lách, nàng thường xuyên cảm thấy đau đầu, trước kia còn tưởng rằng đó là do ngồi quá lâu.

Nàng biết lũ thái giám nôn nóng chỉ mong diệt trừ nàng để dễ dàng lung lạc Chu Hòa Sưởng nên đã chuẩn bị từ
trước, nhưng lại không ngờ bọn chúng lại dùng cách lén lút này để hại nàng. Nàng còn tưởng rằng cần phải mềm
mỏng với lũ thái giám thêm vài năm nữa, cuối cùng bọn chúng nhất định cứ phải đi đường ngang ngõ tắt như vậy.

Kiều Gia nói: "Đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên. Lũ thái giám từng sưu tầm đan dược cho tiên đế, cùng một giuộc với đám đạo sĩ yêu ma quỷ quái được nuôi trong cung kia, nên biết rất nhiều loại thuốc hại người. Ông nội của tiên đế gặp chuyện cũng chính là bởi uống thuốc thái
giám dâng lên."

Người hắn nhắc tới chính là Túc Tông. Sau khi ăn canh mà phi tử dâng lên, Túc Tông chết bất đắc kỳ tử. Thái hậu nổi giận lôi đình, lập tức sai người đánh chết phi tử ngay tại chỗ. Nhưng sau này lại có người trong cung nói, kẻ hạ độc giết chết Túc Tông không phải phi tử, trước
khi ông ta ăn canh đã ăn uống thứ gì đó khác rồi. Về phần đó là thứ gì, đến nay vẫn chưa có kết luận, có người nói là hoàn dược (thuốc viên), có người lại nói là rượu mà Thái tử dâng lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp