Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 142-3


1 năm

trướctiếp

Phó Vân Anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve đồ rửa bút bằng sứ trên bàn, hỏi: "Có liên quan gì tới mấy người Thạch Chính, Lục chủ bộ không?"

Kiều Gia lắc đầu, "Mấy người Thạch Chính ngưỡng mộ đại nhân, tuyệt không có lòng hại người."

Sự căng thẳng trong lòng Phó Vân Anh cuối cùng cũng được thả ra một chút, nếu như những người nàng tin tưởng nhất ở Đại Lý Tự cũng lén hại nàng, như vậy thì thật khiến người ta quá đau lòng rồi.

Kiều Gia giải thích xong, cảm thấy cần phải nói tốt mấy câu cho Nhị gia nhà mình, hắn nói: "Công tử, Nhị gia vốn không muốn dùng thủ đoạn độc ác nhưng ngài vừa khỏi bệnh chưa lâu, mới đi ra ngoài làm việc một ngày, lúc về lại đã hôn mê bất tỉnh, Nhị gia lo lắng vô cùng, chỉ có thể dùng biện pháp như vậy thôi."

"Thế em trai của viên ngoại lang sao lại ra nông nỗi ấy?"

"Chuyện này tiểu nhân cũng không rõ lắm, em trai hắn có thể cũng có dính dáng gì đó, bị ăn mấy đấm."

Than đã cháy đượm, ánh lửa đỏ rực, trước án thư là một khoảng đỏ mông lung ấm áp.

Phó Vân Anh ngả người vào lưng ghế, day day ấn đường; "Ta hiểu rồi... Chờ Nhị gia quay về, mời chàng sang chỗ ta."

Kiều Gia ngước mắt lên, lén quan sát nàng hồi lâu mà vẫn không nhận ra nàng có đang tức giận hay không, ôm quyền thưa vâng.

Đến chiều, Hoắc Minh Cẩm bước vào trong viện, mang theo hơi lạnh thấu xương bên ngoài.

Chàng dừng lại trước hành lang, phất những bông tuyết trên vai xuống, tự hít hít người mình một chút, hôm nay tra tấn phạm nhân, có thể vẫn còn máu tanh. Đang định sai thân binh đi chuẩn bị nước ấm để chàng tắm rửa, Kiều Gia đã sang nói với chàng: "Nhị gia, công tử muốn gặp ngài."

Chàng ừ một tiếng, định thay quần áo rồi sang.

Kiều Gia vội nói: "Nhị gia... Công tử biết cả rồi."

Mặt mày Hoắc Minh Cẩm sa sầm, "Ainói cho nàng?"

Kiều Gia khẽ trả lời: "Hôm nay trên đường gặp phải Thôi các lão, Thôi các lão nói ạ."

Sắc mặt Hoắc Minh Cẩm càng sầm sì hơn.

Chàng chần chừ trong chốc lát, vội vàng thay chiếc áo bó tay.

Phó Vân Anh đang viết thư trong thư phòng, nghe thấy tiếng cơ quan kêu lạch cạch, đứng dậy đóng hết bình phong xung quanh lại, bảo thị nữ canh gác bên ngoài.

Hoắc Minh Cẩm đi ra, bước thẳng về phía nàng.

Nàng rót một chén trà nóng rồi đưa cho chàng, "Đã điều tra xong hết rồi sao?"

Hoắc Minh Cẩm nhận chén trà, đặt sang một bên, nhìn thẳng về phía nàng: "Cũng gần xong rồi, ít nhất thì cũng đã xử lý sạch sẽ Đại Lý Tự."

Về sau không còn ai có thể dùng mấy thủ đoạn hèn hạ đó để làm hại nàng nữa.

Phó Vân Anh cầm chén trà mà chàng mới đặt sang một bên lên, bưng lên ngang mày, khom người thi lễ với chàng, cười nói: "Minh Cẩm ca ca vất vả rồi, mời dùng trà."

Hoắc Minh Cẩm lặng người, sửng sốt. Một lúc lâu sau, chàng cũng nhận lấy ly trà nhưng vẫn không uống, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, tay đặt lên eo nàng, lòng bàn tay nóng bỏng. Chàng nhìn thẳng vào mắt nàng, ngửa đầu uống một hơi hết sạch trà trong ly, đặt chén trà sang một bên, cúi người hôn lên môi nàng.

Chỉ hôn một chút đã buông ra, đôi tay chàng áp lên mặt nàng.

"Ta gọi tên nàng, nàng nằm ở đằng kia, gọi thế nào cũng không tỉnh dậy... Vân Anh, ta không thể nào điều tra từ từ được nữa."

Phó Vân Anh kiễng chân, nhẹ nhàng hôn lên môi chàng: "Ta biết, Minh Cẩm ca, vào những thời điểm khác thường thì phải làm những việc không giống lẽ thường, trước đó bọn chúng dùng những thủ đoạn hèn hạ như thế, trừng phạt cũng là đúng tội."

Tuy rằng cách làm của chàng đúng là quá ác liệt, nhưng thời buổi rối loạn, chỉ có dùng "bàn tay sắt" mới trị được. Chu Hòa Sưởng vừa mới lên ngôi, ngoài mềm mỏng vỗ về, cũng cần phải sử dụng một số biện pháp tàn nhẫn. Lũ nội quan ám hại nàng, tương đương với việc khinh thường Chu Hòa Sưởng và triều đình, nên để cho bọn chúng thấy cơn giận của Thiên tử là như thế nào.

"Ở Hình Bộ ta cũng từng nhìn thấy bọn họ thẩm vấn phạm nhân, tuy chỉ liếc qua mấy cái rồi thôi nhưng mà dù sao ta cũng biết chút ít... Minh Cẩm ca, chàng không cần phải giấu ta."

Hoắc Minh Cẩm vuốt nhẹ lên mái tóc nàng, mặt mày dần lại trở nên ôn hòa.

"Khi còn nhỏ, ta cũng từng theo học một nhà nho nổi tiếng, người nọ biết ta sẽ ra chiến trường, nói với ta dùng chém giết để ngăn chém giết là không khả thi, chỉ có thể dùng cách giáo dục, cảm hóa con người mới có thể khiến thiên hạ thái bình."

Chàng nhếch miệng rồi nói tiếp: "Hòa thượng nhân từ, hòa thượng có thể giữ được giang sơn không? Mỗi tấc đất của đất nước này đều được đổi lại bằng sinh mệnh, nếu chỉ biết nói chuyện lễ nghĩa, non sông gấm vóc kia đã phải chắp tay dâng cho kẻ khác từ lâu rồi. Đầu tiên chỉ có cách dùng võ lực để làm cho quân thù kinh sợ, vậy mới có thể có ngày sau bốn bể không còn chiến tranh, thiên hạ thái bình. Có được thái bình, người người được nghỉ ngơi dưỡng sức, mới có sự phồn vinh, giàu có và đông đúc sau này... Ta không quan tâm chuyện giáo dục,
cảm hóa con người, ta chỉ biết lấy chiến tranh để đẩy lùi chiến tranh, lấy chém giết để ngăn chém giết, những việc tiếp theo, để những nhà nho đó đi lo đi."

Hốc mắt Phó Vân Anh nóng lên.

Hoắc Minh Cẩm biết rõ trong tay chàng đã dính máu bao nhiêu người, cũng biết rõ sau lưng có bao nhiêu người mắng chửi chàng, nhưng chàng nhất định sẽ không chùn bước, từ thuở thiếu niên đã luôn như thế.

Nội tâm chàng kiên định, không sợ phải gánh tiếng xấu.

Nhưng chàng lại sợ nàng là người đọc sách, sẽ giống như nhà nho kia, cũng sẽ khinh thường chàng.

Thật là không biết làm thế nào với chàng mà.

Phó Vân Anh khe khẽ thở dài, vươn tay ôm lấy chàng.

Ngoài phòng tuyết rơi như bông, hoa tuyết bay lả tả, hai người lẳng lặng ôm nhau.

Than cháy đượm kêu lách tách.

...

Ngày hôm sau, đến Đại Lý Tự, mọi người vẫn còn run sợ trong lòng, đến đi lại cũng rón ra rón rén, nghe được tiếng vang nho nhỏ thôi cũng lập tức nhét tay vào tay áo, chạy một mạch.

Phó Vân Anh là người duy nhất không có mặt ngày hôm qua, bị mọi người kéo lại lải nhải kể khổ một hồi:

"Ngày hôm qua, không biết Hoắc đốc sư điều tra được cái gì dính dáng tới chỗ chúng ta, đến cả thiếu khanh cũng bị ngài ấy kéo vào thẩm vấn, Hoàng thượng tự tay viết chiếu thư, không ai dám cằn nhằn, đúng là nhục ơi là nhục... Cũng may Hình Bộ và Đô Sát Viện cũng bị xử lý một lượt..."

Bên Hình Bộ và Đô Sát Viện cũng có mấy người bị bắt, tội danh là tham ô, từ đấu tới cuối Hoắc Minh Cẩm không khiến người khác mảy may nghi ngờ rằng chuyện này có liên quan tới Phó Vân Anh.

Đương nhiên, không có ai giận cá chém thớt mà bực tức với nàng

Nghe Lục chủ bộ và mấy bình sự mồm năm miệng mười kể lể những chuyện đã trải qua ngày hôm qua xong, Phó Vân Anh nheo mắt.

Chu Hòa Sưởng biết việc này, thế mà ngày hôm qua còn giả vờ như chẳng có việc gì.

Đến chiều, nội quan tới tuyên triệu nàng. Nàng sửa soạn nhanh chóng, vào cung, đúng lúc tới cung Càn Thanh thì nhìn thấy Hoắc Minh Cẩm từ trong điện đi ra. Chàng đội mũ dạ, mặc một chiếc áo bào đỏ thẫm cổ tròn thêu mây, đeo thắt lưng rộng đính ngọc, bài ngà treo bên hông, chân đi ủng da cao cổ, đứng nơi đầu gió trên bậc thềm, phía sau có mấy viên quan võ xúm lại, không biết đang nói gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp