Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 142-4


1 năm

trướctiếp

Mấy viên quan văn đi ngang qua, nhìn thấy chàng, né tránh thật xa theo bản năng.

Chàng chẳng thèm nhìn mấy viên quan văn cái nào, dù chỉ là qua khóe mắt, tiếp tục nói chuyện với cấp dưới đứng phía sau.

Người khác mặc áo rộng tay dài kiểu này sẽ có cảm giác nhẹ nhàng bay bổng tựa tiên nhân.

Cơ thể chàng cường tráng, mặc quần áo to rộng mà vẫn có thể nhìn thấy loáng thoáng cơ bắp cuộn lên.

Phó Vân Anh bước lên bậc thang, Hoắc Minh Cẩm đi từng bước xuống dưới.

"Hoắc đốc sư."

Lúc đi ngang qua nhau, nàng mỉm cười chắp tay chào hỏi chàng, ý cười lấp lánh trong đôi mắt tựa ánh sao.

Áo bào xanh đậm, mũ cánh chuồn, dáng người dong dỏng, tuấn dật thanh tú. Tươi sáng như ánh mặt trời.

Hoắc Minh Cẩm vốn đang trầm mặt, trên mặt không thể hiện cảm xúc gì, nhìn thấy nụ cười của nàng cũng không kìm được cong môi cười.

Mấy viên quan võ thầm kinh ngạc, liếc nhau.

Một trong Tam Pháp Tư Mỹ Nam trong lời đồn đây mà, quả nhiên không gì không vượt qua được, đến cả người lạnh nhạt vô tình như Hoắc đốc sư cũng không chống đỡ nổi nụ cười của "y". Sau đó họ lại thấy ghen tỵ đến đỏ cả
mắt: Tại sao Binh Bộ không có ai đẹp được như vậy cơ chứ?

Mấy vị các lão trong triều vị nào cũng bất công! Chỉ thích đề bạt những người trẻ tuổi đẹp đẽ, Binh Bộ bọn họ lâu lắm rồi không có ai được điều động đâu đấy!

Phó Vân Anh bước lên đài cao mới biết trên đài có người.

Nàng không tiếp tục cười nữa.

Thôi Nam Hiên đang đứng nói chuyện với Uông Mân và Phạm Duy Bình, ánh mắt hắn quét nhanh qua người Phó Vân Anh.

Khi nãy Phó Vân và Hoắc Minh Cẩm còn nhìn nhau cười, xem ra dù biết thủ đoạn của Hoắc Minh Cẩm tàn nhẫn, "y" cũng không để bụng. Ánh mắt Hoắc Minh Cẩm dành cho "y" ôn hòa lạ thường, hơn nữa hắn còn cười với "y".

Hai tên đàn ông này chẳng lẽ thực sự tính hợp thành một đôi hay sao?

Thật đúng là không thể tưởng tượng nổi. Cho dù giống nàng đi chăng nữa, đó cũng là đàn ông

Thấy Thôi Nam Hiên thất thần, Uông Mân hơi ngạc nhiên, "Đêm qua mệt quá hả?"

Không đợi hắn trả lời, ánh mắt ông ta đã chậm rãi di về phía Phó Vân Anh, cười tủm tỉm nói: "Ta thấy ngươi mặt mũi hồng hào, sắp có tin vui gì à?"

Khóe miệng Phó Vân Anh run run, nàng đang chắp tay chào hỏi mấy vị các lão. Cát Tường đã tới gọi nàng, dẫn
nàng vào trong.

Uông Mân cười ha hả, nói với Phạm Duy Bình: "Không lừa ông đâu nhé, ta biết xem tướng đấy, ta thấy Phó Vân
chắc hẳn là sắp có tin vui rồi."

Phạm Duy Bình nói: "Nghe nói cậu ta đã đính hôn từ lâu, thành gia lập nghiệp, cậu ta cũng nên thành thân rồi."

Hai người nói nói cười cười, không chú ý đến mạch nước ngầm đang xoáy sâu trong đáy mắt người đang đứng bên cạnh là Thôi Nam Hiên.

Chu Hòa Sưởng sợ lạnh, Noãn Các đã bị hong đến ấm sực lên, hắn vẫn thấy chưa đủ. Hắn ngồi trên giường La Hán, trên đùi đắp một chiếc chăn giữ ấm mềm mại, trước mặt là một chiếc bàn gỗ sơn đen, trên bàn là những tấu chương đang chờ hắn phê duyệt.

"Vân ca nhi, bên Quảng Đông vẫn chưa có tin tức gì, nhưng mà sai người kiểm tra lại những tấu chương mà trước kia quan viên Quảng Đông gửi về, phát hiện ra đúng là có gì đó không bình thường. Đã phái người đi tra xét. Nếu đúng như vậy, phải nghĩ cách bắt tổng đốc Quảng Đông về xét xử. Khi nãy mấy vị các lão đã đề cử vài người để lựa chọn." Rồi hắn hỏi nàng: "Đệ thấy nên để ai tạm thời giữ chức tổng đốc Quảng Đông?"

Trong lòng Phó Vân Anh đã có sẵn một sự lựa chọn nhưng cũng không nói ra luôn, chỉ nói: "Hiện giờ còn chưa biết rõ tình huống bên Quảng Đông là như thế nào, trong thời gian ngắn như vậy vi thần cũng chưa có ý tưởng gì."

Chu Hòa Suởng cười nói: "Trẫm nóng vội rồi."

Nói chuyện một lúc về lễ tế trời dịp đầu năm, Phó Vân Anh hỏi: "Hoàng thượng, ngài định xóa bỏ Tư Lễ Giám sao?"

Chu Hòa Sưởng gật đầu, "Chiếu thư nghĩ xong cả rồi."

Hắn nhìn nàng, thấy mặt mày nàng nặng nề, chột dạ, "Cũng không phải chỉ vì chuyện đệ trúng độc nên mới xử lý bọn chúng sớm vậy đâu, trẫm không nhịn nổi từ lâu rồi."

Hôm trước hắn còn định từ từ mưu tính, hiện giờ hợp tác với Hoắc Minh Cẩm, chỉ trong vòng hai ba ngày đã làm
một vụ trời long đất lở, lại còn nói là lên kế hoạch từ lâu rồi...

Đương nhiên Phó Vân Anh sẽ không tin. Nàng nói: "Hoàng thượng không cần giấu giếm, vi thần biết cả rồi... Sau này ngài có kế hoạch gì, nếu có thể tiết lộ thì đừng ngại nói cho vi thần một tiếng để vi thần còn chuẩn bị trước."

Nếu như có rắc rối gì, nàng còn nghĩ cách xử lý, nếu như không cản được thì ít nhất cũng phải nghĩ cách làm sao để giải quyết hậu quả.

Chu Hòa Sưởng thấy nàng buông tha cho hắn nhẹ nhàng như thế, trong lòng nở hoa, nghĩ ngợi một chút rồi đổ hết mọi chuyện lên đầu Hoắc Minh Cẩm: "Thực ra thì Trẫm cũng không nghĩ tới việc làm ầm ĩ như thế, cơ mà cái tên Hoắc đốc sư kia cứ như sấm rền gió cuốn, tra được manh mối liền đòi bắt người ngay, tránh cho sau này bọn chúng lại hại đệ lần nữa. Trẫm nghĩ đi nghĩ lại, thay vì đề phòng bọn chúng thì chi bằng xử lý thẳng tay, khỏi có hậu quả về sau, vậy nên cũng thuận miệng đồng ý luôn."

Phó Vân Anh nhướn mày lườm hắn một cái, không nói gì.

Rõ ràng hai người đều là những kẻ không sợ trời không sợ đất, bắt tay với nhau, sau đó lấy cớ điều tra tham ô rồi đồng loạt lục soát nhà bên ngoài của thái giám, thời khắc này lại giũ bỏ hết tội lỗi của mình.

Đúng là hòa mình với các vị đại thần lâu rồi, những bản lĩnh khác không học được, điều đầu tiên học được là nếu là công lao, thế nào cũng phải có phần mình, nếu là tội lỗi thì phải phủi thật nhanh, thật sạch, tóm lại hắn là người vô tội nhất.

...

Yêm đảng bị nhổ tận gốc, người vui mừng nhất đương nhiên là các sĩ phu Giang Nam.

Uông Mân là người phía nam, bởi vậy nên cố ý làm mấy bài thơ, bài phú, biểu đạt niềm vui sướng khi người gặp họa của mình.

Thế hệ trước của Uông gia cũng có mấy vị thần tử nổi danh nhưng kết cục lại thê lương, cũng là bởi bị Yêm đảng chèn ép.

Cuối năm, nhà nào cũng bận rộn lo Tết nhất. Mấy người học sinh đang bận rộn ôn thi như Viên Tam cũng rút ra một ngày không làm gì, hẹn nhau ra ngoại thành thưởng tuyết, nhân tiện tới miếu thắp hương luôn, coi như cầu điềm tốt cho kì thi hội.

Phó tứ lão gia và Triệu sư gia cũng đi cho vui.

Đến cả Phó Vân Chương cũng bị ép đi cùng, Phó Vân Khải ỷ mình làm em trai, ôm chặt cánh tay y, dứt khoát không chịu buông ra, "Nhị ca là thám hoa, đi cùng cho bọn đệ được hưởng chút hơi văn của huynh đi mà."

Bọn họ còn mời cả những học sinh đang ôn thi khác, mấy chục người, cưỡi ngựa ngồi xe, đưa theo một đám nô bộc rồng rắn kéo nhau ra khỏi thành.

Phó Vân Anh không đi theo, ở lại nhà trông nhà.

Sau khi điều tra ra chuyện mực thỏi là nguồn gốc của việc nàng trúng độc, thái y đã nghiên cứu ra đơn thuốc điều trị cho nàng, ngày nào nàng cũng phải uống thuốc, không thích ra ngoài.

Dưới mái hiên đặt một chiếc sập phủ vải đỏ, ở giữa đặt một chiếc bếp lò bằng đất sét, nàng dựa người vào sập, ôm chăn ngủ gà ngủ gật.

Một mùi hương nhè nhẹ ngọt ngào tràn ra, Hoắc Minh Cẩm ngồi bên kia bàn, mặc áo bào bó tay, đun rượu cho nàng. Ba mặt xung quanh đã được che lại kín mít bằng những chiếc bình phong lớn, chỉ còn hướng nhìn ra sân là còn rộng mở, có thể ngắm cảnh tuyết trong sân.

Nàng uống một ngụm rượu gạo ấm nóng, ngước mắt lên, nhìn về phía Hoắc Minh Cẩm.

"Minh Cẩm ca, khi nào chúng ta làm lễ cưới?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp