Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 143: Bùa bình an (1)


1 năm

trướctiếp

Bõm.

Bầu rượu rơi thẳng vào nước nóng, nước bắn lên tung tóe.

Hoắc Minh Cẩm sửng sốt, miệng hơi hé, hai mắt đăm đăm, thất thần hồi lâu vẫn chưa tỉnh táo lại được.

Nước trong chung sành bắn lên nóng bỏng, chàng vẫn đang sững sờ nhưng không cần suy nghĩ, cánh tay đã vươn tới trước mặt Phó Vân Anh, chắn cho nàng không bị nước nóng làm bỏng.

Nước bắn lên tay áo chàng, một phần khác bắn lên bàn tay, chảy xuống theo những ngón tay dài, mu bàn tay lập tức đỏ bừng.

Phó Vân Anh được chàng ôm vào lòng, không bị bỏng chút nào.

Chàng lại khẽ xuýt xoa.

Nàng vội vàng đặt chén rượu xuống, cầm lấy tấm vải mềm dùng để lót chén rượu ở bên cạnh, lau tay cho chàng.

Bàn tay chàng to rộng cứng rắn, luyện võ nhiều năm, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên nhưng giờ đây từ cổ tay tới ngón tay đều đỏ.

Nàng vốn nên đau lòng nhưng không hiểu sao lại thấy hơi buồn cười, khẽ nói với chàng, giọng điệu có chút trách móc, "Sao lại ngây người ra như thế chứ."

Hoắc Minh Cẩm nhìn nàng đăm đăm, không nói một lời.

Khóe mắt nàng hơi cong cong, liếc nhìn chàng, cười hỏi: "Sao nào, Minh Cẩm ca ca không muốn làm chồng ta sao?"

Chỉ một cái liếc mắt thôi mà đầu mày cuối mắt đều sáng bừng kiều diễm.

Câu trả lời cho nàng là hơi thở ấm sực ập vào trước mặt và môi lưỡi nóng bỏng của Hoắc Minh Cẩm.

Một bàn tay chàng nắm lấy cằm nàng, môi lưỡi tách hai hàm răng nàng ra, quấn lấy chiếc lưỡi thơm ngọt của nàng, mạnh mẽ mút lấy môi nàng, tay còn lại đỡ gáy nàng, toàn bộ thân thể tráng kiện áp lên người nàng, đè nàng ngã lên tấm đệm màu đỏ thẫm.

Chàng hôn nàng, vừa vội vàng vừa kịch liệt, hơi thở hỗn loạn.

Ba phía đã được che lại bằng những tấm bình phong lớn nhưng cũng chỉ có thể chắn được gió lạnh, phía còn lại vẫn rộng mở. Về lý mà nói thì phía đó chỉ có hồ nước và tường viện mà thôi, người khác không nhìn thấy được nhưng mặt trời lên cao, ánh nắng ấm áp đầu đông xuyên qua màn trúc, hắt lên người hai người họ, qua khóe mắt còn có thể thấy hồ nước gợn sóng lăn tăn, loáng thoáng
còn nghe đâu đây tiếng chim sẻ ríu rít... Dưới ánh sáng ban ngày, cảm giác lại càng mãnh liệt hơn, cả người Phó Vân Anh bủn rủn, gần như không thở nổi, miệng cũng tê mỏi.

Một lúc sau, có lẽ là rất lâu, cũng có lẽ chỉ là trong thoáng chốc, Hoắc Minh Cẩm buông môi nàng ra, vẫn đè nhẹ lên người nàng, hôn nhẹ lên cánh môi nàng mấy lần, nói từng chữ một: "Ta vui tới mức đờ đẫn."

Nếu không phải sợ nàng cảm thấy khó xử, chàng đã bắt cóc nàng về nhà từ lâu, để sớm tối có thể ở bên nàng, thân thiết gần gũi.

Bao giờ làm lễ cưới à?

Tất cả mọi thứ đã được chuẩn bị xong từ lâu, nạp thái, vấn danh, nạp cát... những việc cần làm đều đã làm rồi, đến cả phòng tân hôn cũng đã sắp xếp xong, chỉ còn thiếu bái đường.

Có thể làm bất cứ lúc nào.

Phó Vân Anh thở hổn hển, lẩn tránh ánh mắt chàng, đẩy chàng lên, xị mặt ra, nàng đang định nói chuyện đàng hoàng với chàng cơ mà, "Tay chàng có đau không?"

Hoắc Minh Cẩm bật cười, vẫn đè lên người nàng không chịu đứng lên, thậm chí còn thả lỏng người, giữ lấy tay nàng khiến người mình càng áp sát xuống người nàng hơn.

Nàng trợn trừng mắt, thấy chàng càng lúc càng dính sát vào người mình, bóng hình của nàng trong mắt chàng cũng càng lúc càng trở nên rõ mồn một.

Lòng bàn tay ấm áp của chàng mơn trớn đôi tay nàng rồi đi xuống, vuốt ve đầu vai nàng, quét qua bộ ngực mềm mại của nàng, nắm lấy eo nàng, hơi dùng sức.

Cả người nàng cứng đờ, bật tiếng kêu kinh ngạc khe khẽ.

Hoắc Minh Cẩm bỗng nhiên xoay người đứng dậy, vẫn ôm sát nàng vào ngực mình, không có một khe hở, sải bước đi ra ngoài hiên, mở cửa, đi vào phòng ngủ. Chàng sẽ không vội vàng như vậy chứ?

Phó Vân Anh vừa định há miệng nói gì, miệng nàng đã bị chàng chặn lại.
Chàng ngậm lấy chiếc lưỡi mềm mại của nàng, mút nhẹ, nhanh chóng bế nàng bước vào trong phòng nhưng không vén tấm màn đang buông xuống trước giường lên mà lại đặt nàng lên chiếc bàn cao cạnh giường. Chàng tách hai chân nàng ra. Nàng định đưa tay đẩy chàng ra nhưng đôi tay cũng bị chàng ấn sang bên cạnh. Chàng ngả người về phía trước, đẩy nàng dựa vào tường tiếp tục hôn nàng say đắm.

Nàng ngồi trên chiếc bàn cao, ngửa đầu hôn chàng thật sâu, phía sau là bức tường, phía trước là khuôn ngực rắn chắc của chàng, hai tay bị chàng giữ chặt, có muốn tránh cũng không tránh được. Chàng thở hổn hển thả nàng ra, khuôn mặt góc cạnh gần trong gang tấc, hơi thở nóng rực phả vào tay nàng: "Đêm nay cũng được."

Má nàng nóng bừng lên, nắm lấy vạt áo chàng vùi mặt vào ngực chàng, không muốn đối diện với chàng.

Hoắc Minh Cẩm cúi đầu, nhìn mái tóc đen nhánh của nàng, nàng không cần nói, chàng cũng biết nàng nhất định không đồng ý.

Chàng lắc đầu bật cười, đưa bàn tay to dày vuốt nhẹ mái tóc nàng, nâng mặt nàng lên, "Được, ta sai rồi, không thể vội vã như vậy được, vậy kế hoạch của nàng thế nào?"

Phó Vân Anh nghĩ ngợi rồi thành thật nói với chàng: "Sang năm mới đi, Minh Cẩm ca, ta phải nói với tứ thúc và mọi người một tiếng đã."

Hoắc Minh Cẩm khấp khởi mừng thầm, giờ đã cuối năm, chẳng còn mấy ngày nữa là sang năm mới.

Chỉ mấy ngày nữa thôi, bọn họ sẽ là vợ chồng, cùng chung chăn gối, hằng đêm có thể ở bên nhau.

Chàng cố gắng kiềm chế sự kích động và niềm vui tới mức sắp phát điên đang trào dâng trong cơ thể, cúi đầu hôn nàng mấy cái, "Nghe nương tử hết, nàng nói lúc nào thì là lúc đó."

Nếu như là ngày khác, nhất định phải nghĩ cách thúc giục nàng một chút, nhưng nếu là năm mới thì không cần phải thế, mấy ngày có là gì đâu.

Phó Vân Anh giơ tay vén lại mấy sợi tóc lòa xòa bên mái, cảm giác được cái vật cách mấy lớp vải đang chọc giữa hai chân mình kia, mí mắt nàng giật giật, giả vờ như không biết đó là cái gì, nhẹ nhàng đẩy chàng ra, tụt xuống đất.

Vừa định nhấc chân bước đi mới nhận ra cả người đã mềm nhũn, hai chân cũng tê dại.

Nàng vội túm chặt lấy Hoắc Minh Cẩm. Chàng nhanh chóng đỡ được nàng, giúp nàng đứng vững, ngón tay chàng miết lên môi nàng, chàng bật cười khe khẽ, "Sao chân lại mềm nhũn ra như thế chứ, hửm?"

Giọng điệu trêu chọc y hệt khi nãy lúc nàng giễu cợt chàng cầm bầu rượu cũng không xong.

Cái nhìn của chàng xoáy sâu vào mắt nàng, chàng lại kề sát vào người nàng lần nữa, khiến nàng cảm nhận được sự kích động và ham muốn của chàng. Người đàn ông khỏe mạnh cường tráng, vừa mới dựa vào người đã lại cảm nhận được cái vật kia.

Phó Vân Anh nheo mắt.

Hoắc Minh Cẩm cúi đầu nhìn nàng, ngực phập phồng, hơi thở hỗn loạn.

Nàng hơi nhếch môi, kéo tay chàng ra, xoay người đẩy chàng về phía chiếc bàn cao.

Trong lúc chàng vẫn đang kinh ngạc nhìn nàng chằm chằm, nàng kiễng chân hôn lên môi chàng.

Hoắc Minh Cẩm hơi sửng sốt nhưng cũng mau chóng phản ứng lại, nồng nhiệt đáp lại nụ hôn của nàng.

Bỗng nhiên nàng lại lùi ra sau nửa bước. Hoắc Minh Cẩm đang chăm chú hôn, đột nhiên không kịp đề phòng, ngây người ngẩn ngơ, giơ tay về phía trước định ôm lấy nàng.

Nàng vẫn đứng yên, thở gấp nhìn chàng: "Chân mềm nhũn ra chưa?"

Hoắc Minh Cẩm ngẩn ra, bật cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp