Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 143-2: Bùa bình an (2)


1 năm

trướctiếp

Không chỉ không mềm mà còn càng cứng hơn.

Nếu như không phải ban ngày, không phải sợ nàng tức giận... vừa nãy chàng đã ấn thẳng nàng lên giường săn sóc lấy lòng một phen.

Nhưng dù sao giờ đây nhìn hai má nàng đỏ ửng, đứng đó nói chuyện với chàng, vui tươi như vậy, từ đầu đến chân
chàng đều thoải mái, cũng không quan tâm tới cái sự không thỏa mãn kia nữa.

...

Chiều tối, Phó tứ lão gia và những người còn lại mới từ ngoại ô về tới nhà.

Viên Tam ôm một bó hoa tịch mai lớn tới tìm Phó Vân Anh, đi vào phòng, cười nói: "Lão đại, ngươi thích cắm hoa, lúc ta lên núi, thấy trên đỉnh núi có một cây tịch mai nở hoa đẹp lắm, bẻ cho ngươi mấy cành để cắm này."

Là người phương nam, tuy hắn rất thích chơi tuyết nhưng thật ra cũng sợ lạnh y như Phó Vân Anh. Bên ngoài áo trực thân là một chiếc sưởng y bằng lông, che từ đầu đến chân, người bó lại trông thật mập mạp, tay ôm cành hoa,
mu bàn tay lạnh cóng đến mức xanh tím.
Phó Vân Anh mang chiếc bình hoa bằng đồng thau ra gian ngoài, nhận mấy cành hoa từ tay hắn, nói: "Bảo Đại Lang sang lấy mới phải, sang bên chậu than sưởi ấm đi, sắp thi đến nơi rồi, đừng để tay bị cóng lúc đấy lại không viết được."

Viên Tam cười hề hề, gãi đầu, cúi người ngồi xuống chiếc ghế con bên cạnh chậu than sưởi tay cho ấm.

Phó Vân Anh cầm kéo, đứng trước của sổ nghiêm túc cắt tỉa cành hoa.

Mặt trời dần ngả về tây, ánh sáng dần trở nên ảm đạm, mấy tia nắng chiều vàng lấp lánh chiếu vào phòng, hắt lên người nàng, bóng dáng mảnh khảnh, cao dong dỏng.

Lúc nàng bận việc chính sự không thích có ai ở bên cạnh quấy rầy nhưng vẽ tranh, cắm hoa thì không giống thế,
những người khác nói chuyện với nàng, nàng sẽ cẩn thận lắng nghe, tuy rằng rất ít khi mở miệng đáp lời.

Viên Tam thấy bên chậu than có khoai sọ đã được nướng chín, cầm một củ lên bóc ăn, vừa ăn vừa kể với Phó Vân Anh hôm nay ra ngoài có gì vui.

Bọn họ đi bộ lên núi, ngắm tuyết thưởng mai, vào trong miếu thắp hương. Đại hòa thượng trong miếu cũng từng nghe về thanh danh của Phó Vân Chương, chủ động mời y đề thơ. Bọn họ được thơm lây, được người tiếp khách trong miếu dẫn đi ăn đồ chay, cái loại mà chỉ có vương công quý tộc mới được ăn ấy. Trong đó có có một món tên là "sen nghe mưa xuân", toàn bộ đài sen được làm bằng đậu hũ, nhìn mềm mại tha thướt, cứ như thể đã mang được cả lá sen, đài sen vào trong bát vậy, tươi ngon, tinh khiết, lại còn rất thơm, vừa đẹp lại còn ngon, cực kỳ ngon, ngon hơn cả thịt cá. Đương nhiên, đây hẳn là do chỉ có một ít.

Nói liên tha liên thiên một hồi, Viên Tam lau khô tay, lấy một chiếc túi thơm từ trong ngực áo ra, nói: "Lão đại, ta xin cho ngươi cái túi thơm này."

"Hở?"

Phó Vân Anh đặt cây kéo trong tay xuống.

Viên Tam cầm túi thơm, hắn nói, mặt nghiêm túc, "Ta nghe đại hòa thượng nói cái này linh nghiệm ghê lắm, bên trong còn có chú Lăng Nghiêm do đại sư tự tay viết đấy. "Tẫn kỳ sinh niên, nhất thiết chư độc, sở bất năng hại" [1], lão đại, ngươi đeo cái này bên người, về sau mấy thứ tà ma ngoại đạo cũng chẳng tới gần ngươi được nữa!"

[1] Chú Lăng Nghiêm là hồn cốt của Phật giáo, dài nhất và khó nhất. Trong chú Lăng Nghiêm có một đoạn nghĩa như sau: "Nếu có chúng sanh trong các thế giới, tùy theo vật dụng trong đất nước, hoặc lá, giấy, vải trắng để biên chép chú này, đựng trong túi nhỏ, nếu người ấy ngu muội chẳng thể tụng nhớ thì đeo trên mình, hoặc để trong nhà, nên biết người ấy trọn đời chẳng bị các thứ độc hại." (Nguồn: langnghiem.com). Viên Tam trích câu cuối cùng trong đoạn, ý là bảo Phó Vân Anh đeo chú Lăng Nghiêm để nàng tránh được mọi loại độc.

Phó Vân Anh mỉm cười, nhận túi thơm, cảm ơn hắn.

Cứ tưởng rằng hắn cũng giống như những học sinh khác, muốn thi đỗ tiến sĩ nên mới vào miếu cầu xin, hóa ra lại là để lấy bùa bình an cho nàng.

Nàng rót hai chén trà, đưa một chén cho Viên Tam, ngồi đối diện hắn.

"Viên Tam... Có chuyện này muốn nói với ngươi."

Viên Tam uống một ngụm trà, ngước mắt lên nhìn nàng, ngồi đó chờ nàng nói.

Nàng định nói lại thôi.

Viên Tam nở nụ cười, "Lão đại, ngươi làm sao thế?"

Có chuyện gì mà khó nói vậy chứ?

Phó Vân Anh đưa ngón tay vuốt ve miệng chén, nói: "Ngươi đi theo ta cũng mấy năm nay, ta coi ngươi như người nhà."

Viên Tam ưỡn пɡựᴄ, hai mắt sáng rỡ, vô cùng đắc ý, hỏi: "Ta có thể nói cho Khải ca là ngươi nói thế không?"

Phó Vân Khải là anh trai của lão đại, bởi cái quan hệ này mà Phó Vân Khải suốt ngày khoe khoang trước mặt hắn, hiện giờ lão đại cũng coi hắn là người nhà rồi, hắn và Phó Vân Khải thực ra cũng chẳng khác nhau là mấy, ha ha!

Phó Vân Anh cười gật đầu.

Viên Tam đặt chén trà trong tay xuống, vỗ tay vào nhau đánh đét, chỉ muốn đi khoe ngay lập tức.

Phó Vân Anh nhìn hắn, nói tiếp, "Có chuyện này ta vẫn luôn giấu ngươi."

Nghe giọng nói của nàng quá nghiêm túc, Viên Tam không cười đùa nữa, ngồi thẳng lưng nhìn nàng chăm chú.

Phó Vân Anh nói tiếp, "Ta giấu ngươi là do có ý định riêng, hơn nữa đó còn là việc riêng của ta... Sau này, đợi đến lúc thời cơ chín muồi, ta sẽ nói cho ngươi..."

Viên Tam ngồi đó, im lặng lắng nghe nàng nói xong, không cần nghĩ ngợi gì đã nói luôn: "Lão đại, không sao đâu, ai mà chẳng có bí mật cơ chứ?"

Hắn ngừng lại một chút rồi tiếp, "Trước kia khi còn ở thư viện, ta cũng không nói cho ngươi chuyện mình từng làm kẻ trộm cắp, ngươi cũng đâu có trách ta."

Nói xong hắn mới ngớ ra, vội giải thích: "Lão đại, không phải ta nói ngươi cũng từng ăn trộm ăn cắp gì đâu."

Phó Vân Anh mỉm cười, nhìn những cành mai vẫn chưa tỉa xong, "Ta sắp thành thân."

Viên Tam há hốc miệng, mắt trợn tròn. Một lúc lâu sau, hắn vặn vẹo cái cổ đã cứng đờ, trong phòng vang lên tiếng xương kêu răng rắc, "Lão đại, ngươi sắp lấy ai cơ?"

Không phải là Hoắc đốc sư đấy chứ...

Lão đại thật sự, thật sự quá ghê gớm...

Phó Vân Anh tránh đi, không đáp lời hắn, nàng nói: "Chuyện hôn nhân sẽ không làm to, chỉ có người trong nhà biết, tạm thời sẽ không công bố ra ngoài. Những chuyện khác thì sau này sẽ kể với ngươi sau."

Viên Tam đờ đẫn hồi lâu, mặt mày như thể bị sét đánh.

Phó Vân Anh nhìn về phía hắn, "Vợ của Tô Đồng mấy hôm trước mới thông báo có thai, mấy người Triệu Kỳ, Đỗ Gia Trinh đã thành thân cả rồi, ngươi có nghĩ tới chuyện thành thân không? Có thích tiểu nương tử nào không? Nếu có, ta sẽ giúp ngươi làm mai."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp