Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 143-3: Bùa bình an (3)


1 năm

trướctiếp

Nhà Viên Tam không có người lớn. Hắn đã đi theo nàng, thôi thì cứ để nàng lo cho hắn đi.

Viên Tam ngơ ra, đầu óc choáng váng, hơi than bốc lên khiến mặt hắn nóng bừng, hắn sững sờ hồi lâu, cuối cùng nói: "Thực ra thì có một người..."

Hắn nói được một nửa, lại không nói nữa.

Phó Vân Anh cười nói: "Chả mấy khi ngươi thích ai, dù tiểu nương tử kia có gia thế thế nào đi chăng nữa, ta cũng sẽ giúp ngươi nghĩ cách."

Chuyện nhà Viên huyện lệnh khinh thường xuất thân của hắn, hắn ngoài miệng không nói nhưng vẫn cứ canh cánh trong lòng

Viên Tam mím môi, ngồi thẳng lưng: "Lão đại, ta muốn cưới Ngũ tỷ nhi."

Phó Vân Anh ngẩn ra.

Viên Tam lén nhìn nàng một cái, thấy nàng có vẻ sửng sốt, lấy hết can đảm nói tiếp: "Ta không chê Ngũ tỷ nhi ngốc nghếch, nàng ấy đẹp, lại còn là em gái của lão đại, ta nhất định sẽ đối xử tốt với nàng ấy, tốt với nàng ấy cả đời!"

Phó Vân Anh lấy lại bình tĩnh, nhíu mày, "Ngươi thật lòng thích Ngũ tỷ nhi hay bởi con bé là em gái ta nên mới muốn cưới con bé?"

Ngũ tỷ nhi tu hành trong quan, Viên Tam chỉ mới gặp nàng ấy có một hai lần đã thích Ngũ tỷ nhi thật rồi sao?

Viên Tam gãi đầu, "Ta cũng chẳng thích ai khác... Ngũ tỷ nhi là em gái của lão đại, thế là đủ rồi! Lão đại, chờ ta đỗ tiến sĩ, sẽ được làm quan giống như Tô Đồng, Ngũ tỷ nhi có thể làm cáo mệnh phu nhân. Ta ấy mà, nghèo thì cũng có hơi nghèo, nhưng mấy năm nay đi theo ngươi cũng có ít tiền tiết kiệm, ta rất biết vun vén, đảm bảo sẽ không để Ngũ tỷ nhi phải chịu khổ, sau này ta cũng sẽ không nạp thiếp, sẽ toàn tâm toàn ý sống với nàng ấy cả đời. Nếu như ta dám bắt nạt nàng ấy, ngươi bảo Kiều Gia tới đánh ta, có đánh chết ta cũng chịu."

Phó Vân Anh khó xử.

Nghe những lời này của Viên Tam, nàng hiểu không phải là hắn thích Ngũ tỷ nhi, mà bởi Ngũ tỷ nhi là em gái nàng nên mới muốn cưới Ngũ tỷ nhi.

Thế thì đã đành, nhưng vấn đề là Ngũ tỷ nhi không muốn lấy chồng, nàng ấy cảm thấy có ăn có mặc, có bà tử hầu hạ là hạnh phúc rồi.

Phó Vân Anh thở dài, nói: "Ngũ tỷ nhi một lòng tu hành, chỉ sợ sẽ không lấy chồng đâu."

Viên Tam ngước mắt trông mong hồi lâu, mặt mày bỗng ảm đạm, thất vọng à một tiếng.

Không đợi Phó Vân Anh an ủi hắn, hắn đã cong khóe miệng, mỉm cười nói: "Vậy thì thôi vậy, không thể ép buộc Ngũ tỷ nhi."

Phó Vân Anh nhìn hắn, nói: "Đừng nản chí, chờ ngươi thi đỗ, kinh sư có không biết bao nhà muốn gả con gái cho ngươi đâu, tới lúc đó ngươi chọn thế nào cũng được."

Viên Tam ngoác miệng cười.

...

Viên Tam vừa đi được một lát, Phó Vân Khải đã chắp tay sau lưng bước vào phòng.

Hắn liếc trái liếc phải, lấy một chiếc túi thơm từ trong tay áo ra, giống y hệt cái Viên Tam vừa đưa cho nàng lúc nãy, nói: "Thấy huynh tốt với muội chưa, lúc ở trên núi, huynh vẫn luôn lo lắng về muội, cố ý xin bùa hộ mệnh cho muội, chú Lăng Nghiêm do đại sư tự tay viết, linh nghiệm lắm đấy! Phụ nữ mang theo bên người, muốn con trai có con trai, muốn con gái có con gái; đàn ông mang theo bên người, mọi tai họa đều được hóa giải, mưa thuận gió hòa, mùa màng tươi tốt, ngày đêm yên giấc, không gặp ác mộng..."

Hắn hí hửng tuôn ra một tràng.

Phó Vân Anh nhận túi thơm, ngắt lời hắn, nói: "Cửu ca, dùng trà đi, có việc này muội muốn nói với huynh."

"Hả?"

Phó Vân Khải ngơ ngác, bưng chén trà lên uống một ngụm, "Chuyện gì cơ?"

"Muội sắp thành thân."

Phó Vân Khải ngây ra như phỗng. Lát sau, hắn đặt chén trà lên mặt bàn mạnh đến nỗi nghiêng cả chén, đứng dậy, chống nạnh gào lên giận dữ: "Ai?! Ai mà dám lấy muội?! Ta không đồng ý!"

Ai mà dám cướp Anh tỷ nhi đi chứ?! Hắn phải đánh cái thằng to gan lớn mật kia một trận tơi bời hoa lá! Đánh cho quỳ rạp trên mặt đất luôn!

Phó Vân Anh ngước mắt lên liếc hắn một cái, "Hoắc Minh Cẩm."

Cả người Phó Vân Khải cứng đờ, rùng mình.

Hắn chợt nghĩ tới cánh tay cứng rắn, cơ thể cao lớn, bước chân vững vàng mạnh mẽ của vị Hoắc đốc sư kia, tuy chưa thấy ngài ấy ra tay bao giờ nhưng chỉ nhìn qua thôi đã biết đây là người không thể động vào. Hơn nữa ngài ấy còn có nhiều thuộc hạ trung thành nữa chứ.

Phó Vân Khải cúi đầu, quan sát cánh tay và cẳng chân gầy gò của mình một lúc, hơi run rẩy, cái vị em rể này, hình như hơi đáng sợ à nha...

Khoan đã, Hoắc đốc sư là em rể hắn hả?

Ha!

Thế chẳng phải hắn chính là anh vợ của Hoắc đốc sư hay sao?

Cảm giác chuyện này quả thật cũng hơi kì quái, Hoắc đốc sư lớn tuổi hơn hắn, chức quan cũng cao, hắn làm tùy tùng cho người ta cũng còn không đủ tư cách... Nhưng lại có thể lấy thân phận anh vợ để ra oai.

Phó Vân Khải suy nghĩ miên man, trong đầu có đủ thứ suy nghĩ lộn xộn.

"Anh tỷ nhi..." Một lát sau, hắn lo lắng hỏi, "Nếu như Hoắc đốc sư bắt nạt muội, muội cũng đừng sợ, tuy huynh không đánh lại Hoắc đốc sư nhưng cũng sẽ không sợ hắn! Có huynh ở đây, sẽ không để muội phải chịu thiệt thòi đâu!"

Nói xong, hắn chột dạ thêm một câu, "Huynh có thể dùng trí."

Vừa rồi còn run, giờ lại thật kiên cường. Phó Vân Anh mỉm cười, "Muội biết rồi."

...

Sau khi Phó Vân Khải ra khỏi phòng, Triệu Kỳ, Đỗ Gia Trinh, Trần Quỳ, Lý Thuận cũng lục tục tới thăm Phó Vân Anh.

Bình thường bọn họ vẫn hay đi với nhau, hôm nay ai cũng lén lén lút lút, ai cũng tới thăm nàng một mình, người này đi người khác mới tới, hỏi han vài lời, trao đổi bài vở mấy câu, rồi sau đó lấy một chiếc túi thơm chú Lăng Nghiêm từ trong tay áo ra.

Từ màu sắc, hoa văn hay đường kim mũi chỉ, cái nào cũng giống hệt cái Viên Tam đưa.

"Vân ca nhi à, cái này được làm phép rồi đó, cao tăng trong miếu nói nếu mang nó bên người, nhà cửa yên ổn, ruộng đồng điền trang, cái gì cũng được..."

Đến lời nói của mọi người cũng chẳng khác nhau là mấy.

Cuối cùng, Phó Vân Anh nhìn một đống túi thơm chồng chất trong ngăn kéo, dở khóc dở cười.

Vô cùng hiển nhiên, mấy thư sinh này đều đã bị cái ông đại hòa thượng kia lừa rồi.

Cũng chẳng biết bọn họ bị dụ chi ra bao nhiêu bạc.

Nàng thuận miệng hỏi một câu, Đỗ Gia Trinh ấp úng không chịu nói, còn dặn dò nàng nhất định không được nói chuyện này cho những người khác. Cái chuyện tặng bùa hộ mệnh gì đó nghe cũng thật kì quặc, quá không phù hợp với thân phận của hắn, đường đường là cử nhân lão gia cơ mà!

Bọn họ ai cũng giấu những người khác, lén đi mua túi thơm, ai cũng nghĩ chỉ có mình mình tặng bùa cho Phó Vân Anh. Nhiều bùa hộ mệnh như thế, Phó Vân Anh mỗi ngày đeo một cái cũng không đeo hết, nếu như bọn họ nói thứ này có thể giữ cho nhà cửa yên ổn vậy thì để ở nhà đi.

Nàng cất đám bùa hộ mệnh đi, khoác chiếc áo choàng lông dày, sang gặp Phó Vân Chương.

Vừa ra khỏi cửa, nàng đã thấy Phó Vân Chương từ hướng khác của hành lang đi tới, trong tay cầm một chiếc tráp sơn đen.
Phó Vân Anh không nhịn nổi cười, "Nhị ca, huynh cũng xin bùa hộ mệnh cho muội hả?"

Phó Vân Chương bước qua hành lang dài, ống tay áo tung bay, mặt mày hơi tái, ngơ ngác, "Bùa hộ mệnh gì cơ?"

Nghe nàng cười kể chuyện những người khác lén tặng bùa, khóe miệng y cong lên, "Thảo nào hôm nay lúc ở trong miếu, hết người này đến người khác kêu đau bụng, thì ra là trốn ra ngoài mua bùa bình an."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp