Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 143-4: Bùa bình an (4)


1 năm

trướctiếp

Y hỏi tiếp: "Đỗ Gia Trinh cũng tặng à?"

Phó Vân Anh không đáp, nàng đã hứa với Đỗ Gia Trinh rồi.

Phó Vân Chương cũng không cần nàng phải trả lời, nghĩ lại chuyện một đám nhãi ranh lén lén lút lút như ăn trộm ra ngoài mua bùa, lắc đầu bật cười.

Hai người cùng nhau vào phòng.

Phó Vân Anh cởi áo choàng, gạt lớp tro tàn trên chậu than ra, bỏ thêm mấy cục than vào đó.

"Cái này cho muội."

Phó Vân Chương ngồi xuống, đẩy chiếc tráp sơn đen tới trước mặt Phó Vân Anh.

Nàng mở tráp ra, bên trong có một chồng khế thư, có cửa hàng, đồng ruộng, trang viên, gần như trải rộng khắp cả
nước, nơi nào cũng có. Ngoài ra còn có một tờ danh sách ghi các loại đồ đạc trong nhà.

Phó Vân Chương mỉm cười, "Muội và Hoắc đốc sư có phải định làm lễ cưới rồi không? Đây là đồ cưới ca ca cho muội. Muội không định làm to, đồ cưới không cần phải bê vác gì cả, ta cũng không cầu kỳ, những thứ này đã chuyển thẳng sang danh nghĩa của muội, muốn cái gì
muội tự mua lấy."

Đang định nói chuyện này với y, chưa kịp nói y đã biết rồi.

Phó Vân Anh đóng tráp lại, "Nhị ca..."

Phó Vân Chương nhướn mày, giả vờ tức giận, "Không được từ chối, đây là ca ca cho muội, chẳng lẽ muội không coi ta là ca ca hay sao?"

Than trong chậu cháy đượm, hương tịch mai thoang thoảng.

Cách một khoảng không khí ấm áp, hai người nhìn nhau hồi lâu.

Phó Vân Chương tươi cười, mặt mày như họa. Y giơ tay vỗ nhẹ lên đầu nàng, dịu dàng như cành liễu tháng ba phất nhẹ lên mặt người, mỉm cười nói: "Biết muội chẳng thiếu gì mấy thứ này... Nhưng mà ta chỉ có một mình muội là em gái, những thứ này không cho muội thì còn cho ai được chứ?"

Sống mũi Phó Vân Anh cay cay, cúi đầu lật khế thư ra xem, thấy y còn cho mình cả những bức họa cổ, đồ cổ mà
bình thường y yêu quý nhất, nhíu mày nói: "Sao lại cho muội hết thế này... Nhị ca, còn huynh thì sao?"

Phó Vân Chương bưng chén trà lên uống: "Lúc muội dọn dẹp lại thư phòng giúp ta, chẳng phải là rất thích mấy thứ
đồ chơi đó sao? Cho muội hết đấy, tránh cho có ngày ta lỡ tay làm vỡ."

Nhớ lại những biểu cảm trên khuôn mặt nàng khi nhìn thấy mấy thứ đồ cổ đó bị vứt bừa bãi chồng chất trong rương, thở dốc kinh ngạc, đau lòng tiếc nuối nhưng rồi lại không nỡ trách cứ y, y không thể nào không mỉm cười.

Phó Vân Chương thường xuyên làm đổ vỡ những thứ xung quanh mình, không cần biết đó là bộ đồ trà trân quý giá mấy trăm lượng hay là chiếc chén sứ thô bình thường.

Trước kia nàng cho rằng y cẩu thả, không để ý, không quan tâm đến những thứ nhỏ nhặt, nên đi đường bằng cũng có thể tự nhiên vấp ngã.

Sau này nàng mới biết, y lực bất tòng tâm, có khi đôi tay chẳng còn chút sức lực nào nên cầm nắm mới bị trượt tay. Cũng bởi vì lý do này, chữ y viết cũng chỉ bình thường.

Y chưa bao giờ biểu hiện bất kỳ biểu cảm hậm hực phẫn uất nào về cơ thể không khỏe mạnh của mình. Y bình thản ung dung, vậy nên chẳng ai phát hiện ra.

Phó Vân Anh nói, giọng hơi nghẹn ngào, "Thế cũng không thể cho muội hết."

Phó Vân Chương ấn tay nàng lại, "Em gái ngoan, muội cứ nhận trước đi đã, chờ khi nào ta cần, lại tìm muội đòi về. Muội giúp ta quản lý cho tốt, ca ca có thể lười biếng rồi."

Nàng mím môi, biết y sẽ không lấy lại nên đành thôi.

Dù sao giấy tờ đều ở trong tay nàng, nàng sẽ giúp y giữ gìn thật tốt, sau này sẽ đưa lại cho y.

...

Trở lại viện của mình, trước khi vào cửa, Phó Vân Chương dừng bước, phất tuyết đọng trên đầu vai.

Lúc đi qua rừng trúc, gió thổi khiến thân trúc nghiêng ngả, lá trúc lẫn với tuyết mịn rào rạt bay xuống, dính đầy lên người y.

Liên Xác giúp y phủi sạch quần áo, nhét chiếc lò sưởi tay vào tay y, cười tủm tỉm hỏi: "Gia, ngài sắp cưới vợ ạ?"

Hắn đi vào gian phụ, ngồi xuống trước bàn: "Ai nói thế?"

Liên Xác khép tấm mành lại, cười hề hề nói: "Tiểu nhân nghe lão Ngô bảo ngài kiểm tra lại toàn bộ sổ sách của đồng ruộng thôn trang, còn lấy giấy tờ về, hơn nữa còn đặt mấy bộ đồ trang sức ở phủ Tô Châu dưới phía nam... Đây còn không phải là ngài đang chuẩn bị sính lễ à?"

Sính lễ sao?

Phó Vân Chương mỉm cười, đưa mắt ra xa nhìn ngắm bức tranh hạc treo trên tường, trầm mặc không nói.

Trong bức họa, mây trôi lững lờ, ráng màu như ẩn như hiện, mười mấy con tiên hạc bay lượn xung quanh một vùng sông núi, tươi đẹp nhã nhặn, bút pháp sinh động, cảm giác như có thể nghe thấy tiếng tiên hạc réo rắt êm tai.

Bức họa này đơn giản nhưng tinh tế, đó là quà sinh nhật mà Phó Vân Anh tặng cho y.

Tiên hạc ngụ ý trường thọ an khang. Họ hàng xa nhưng vẫn cứ là họ hàng, dù có cách bao nhiêu đời tình tóm lại vẫn cứ cùng một họ.

Y khẽ khép mắt, "Mang rượu tới đây."

Liên Xác a một tiếng; "Gia, nhà không có rượu."

Phó Vân Chương hơi cau mày, "Rượu mấy đứa Khải ca nhi mang từ phía nam lên đâu rồi?"

Liên Xác dứt khoát nói: "Vân ca nhi nói gia không được uống rượu, bảo quản gia lấy hết rượu đi rồi, người trong viện chúng ta đều không biết rượu được giấu ở chỗ nào! Ngài mà muốn uống rượu thì chỉ có cách tìm Vân ca nhi đòi thôi."

Đương nhiên Phó Vân Anh sẽ không đưa rượu cho y.

Hôm nay tới miếu bái Phật, Phó Vân Khải theo sát Phó Vân Chương từng bước một. Bởi người đọc sách ra ngoài chơi ai cũng thích uống một chút rượu nâng cao hứng thú, Anh tỷ nhi dặn dò hắn, bảo hắn nhớ trông chừng nhị ca, không cho huynh ấy uống rượu.

Quản lý cũng nghiêm thật.

Phó Vân Chương ngầm oán giận một câu trong lòng nhưng trên môi lại hiện lên một nụ cười, "Được rồi, pha chén trà đi."

Liên Xác vui mừng thưa vâng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp